Bạch Bào Tổng Quản

Sở Ly mở miệng trước hắn:

- Hàn huynh nên nói việc này cho Khương tiểu thư biết, thẳng thắn nói chuyện, để cho nàng quyết định, nếu như nàng lựa chọn kết hôn cùng ngươi thì sẽ hoan hỉ. Nếu không thể tiếp thu một vị hồng nhan tri kỷ khác của ngươi thì lại nghĩ biện pháp khác.

- Nhất định nàng sẽ không đồng ý.

Hàn Phi than thở.

Sở Ly cười nói:

- Việc này phải xem bản lĩnh của Hàn huynh ngươi.

Hắn đã nhìn ra được Hàn Phi là một kẻ đa tình, muốn ôm đồm tất cả mỹ nữ trong thiên hạ vào lòng. Hắn muốn từ hôn cùng tiểu thư Khương gia là bởi vì gia thế của tiểu thư Khương gia quá cao, một khi vào phủ, tất sẽ quản hắn. Làm cho hắn không có cách nào phong lưu đa tình được nữa.

Hàn Phi lại uống một chén rượu.

Tiêu Thi liếc chéo hắn một chút, hừ lạnh một tiếng.

Hàn Phi nhìn về phía Tiêu Thi.

Sở Ly chỉ tay về phía đối diện:

- Lại có thuyền tới!

Hàn Phi quay đầu nhìn sang, cười nói:

- Tên này không ngừng kéo người mới tới, chỉ có điều Đại Giang minh cũng chỉ là như vậy, không đáng để lo.

- Bọn họ không có cao thủ Thiên Ngoại thiên sao?

- Hẳn là không.

- Như vậy đúng là cũng không đáng sợ.

Sở Ly cười nói:

- Dựa vào cao thủ trên thuyền của Hàn huynh đã đủ để hoành hành.

Hàn Phi cười ha hả:

- Luận thực lực, Giang Xuyên minh ta há sợ bọn họ!

Bọn họ đi chuyến này cũng là có ý lập uy.

Mấy năm qua danh tiếng của Đại Giang minh quá thịnh, thế quá mạnh, đã dần dần nuốt chửng địa bàn của Giang Xuyên minh, cho nên mới đến làm giảm bớt nhuệ khí của đối phương.

Mình tự mình đi tới, mạnh mẽ đánh cho bọn họ một bạt tai, để cho thế nhân biết ai mới thật sự là lão đại!

- Khẩu khí thật là lớn!

Một tiếng gào to uy nghiêm vang lên.


Thuyền lớn phá tan sương mù đi tới gần, trên đầu thuyền có một người hán tử trung niên gầy gò đang ngồi, Trâu Thiếu Hà khôi ngô đang đứng ở sau thân của người trung niên này, nhếch miệng cười gằn.

Trung niên gầy gò ngồi ở trên Thái sư, ánh mắt rất lười biếng, từ tốn nói:

- Hàn thiếu minh chủ đại giá quang lâm Đại Giang minh, lão phu không có tiếp đón từ xa!

Trong lời nói của hắn tràn ngập vẻ qua loa và xem thường không hề che giấu một chút nào.

- Hóa ra là Trâu đường chủ, rốt cục đã thò đầu ra.

Hàn Phi cầm lấy quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy hai lần:

- Nhi tử của ngươi cũng quá vô dụng. Bắt nạt nam nhân tròng ghẹo nữ nhân, không chuyện ác nào không làm, Trâu đường chủ dung túng như vậy không sợ sẽ chọc phải một vị cao thủ võ lâm. Bị một đao chém rụng đầu chó của nhi tử nhà mình sao?

Trâu Đại Giang sầm mặt lại:

- Không nhọc Hàn thiếu minh chủ bận tâm!

- Đại Giang minh các ngươi vô dụng như vậy, Giang Xuyên minh ta cũng mất mặt theo. Ta còn tưởng rằng bang phái đệ nhất Ly Giang thế nào, hóa ra cũng chỉ như thế!

Hàn Phi lắc quạt giấy thở dài:

- Đám người ô hợp, chọc người ta cười chê!

- Có phải là đám người ô hợp hay không, rất nhanh Hàn thiếu minh chủ sẽ biết được!

Trâu Đại Giang thầm mắng một tiếng nhanh mồm nhanh miệng. Lại phất tay một cái:

- Không giữ lại ai!

- Vâng!

Hai mươi đại hán tinh tráng ôm quyền thi lễ, nhảy lên trên bầu trời, chẳng khác nào hai mươi đầu Kim Ưng lướt về phía thuyền lớn của Sở Ly.

- Sưu sưu sưu sưu...

Một mảnh phi đao như lá liễu đón đầu bắn đến.

- Leng keng leng keng keng...

Năm đại hán múa đao đón nhận phi đao, ánh đao kéo dài, không bỏ sót một cái phi đao nào cả.

Năm đại hán rơi vào trong sông, mười lăm người còn lại xông lên thuyền lớn.

Bốn nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nghênh đón.

Tám đại hán cuốn lấy tứ nữ, bảy người còn lại nhằm về phía ba người Sở Ly.

- La Xuyên!

Hàn Phi quát lên.


- Có, thiếu gia!

Một thanh âm già nua vang lên.

Tiếng nói vừa dứt, một lão giả khôi ngô như gấu xuất hiện ở trước người của hắn, bên người có sáu đại hán đi theo.

- Giải quyết bọn họ!

Hàn Phi dùng quạt giấy chỉ tay.

- Vâng!

Lão giả La Xuyên trầm giọng nói.

Hắn mang theo sáu đại hán đón bảy người kia.

- Ầm ầm ầm...

La Xuyên ra tay như điện. Bảy đại hán vọt tới vừa thấy mặt đã bị đánh ngã ba người.

Bốn người còn lại bị sáu đại hán nghênh đón, đã chiến thành một đoàn.

Thân thể của La Xuyên như gấu, nhưng thân pháp lại như mèo, mau lẹ vọt vào trong vòng chiến của tứ nữ và tám nam nhân, ra tay như điện.

- Ầm ầm ầm ầm.

Bốn đại hán bay ra ngoài.

Tiếp theo người hắn nhẹ nhàng trở lại trước mặt Hàn Phi, ôm quyền nói:

- Thiếu gia, đi mau đi, Đại Giang minh sẽ điều động cao thủ đó.

- Không vội.

Hàn Phi hừ lạnh nói:

- Ta cũng muốn xem xem bản lĩnh của bọn họ ra sao.

La Xuyên lắc đầu nói:

- Nhất định bọn họ cất giấu không ít cao thủ.

- Vậy thì thế nào chứ?

Hàn Phi nói:

- Đám người ô hợp, không đáng để lo.


- Vị này chính là quỷ thủ La Xuyên năm đó đúng không?

Trâu Đại Giang chỉ vào La Xuyên rồi hừ lạnh nói:

- Đường đường là cao thủ Tiên Thiên lại ủy thân làm nô bộc. Thật là để cho lão phu mở mang tầm mắt!

La Xuyên hờ hững quét mắt nhìn Trâu Đại Giang một chút, lặng lẽ không nói.

Trâu Đại Giang nói:

- Chỉ có điều La Xuyên ngươi lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người!

- Trâu đường chủ, các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?

Hàn Phi lắc đầu nói:

- Ngươi đang đợi người ở dưới nước đúng không?

Trong lúc nói chuyện, mặt sông bỗng nhiên có mấy đám máu nổi lên.

Mấy đám máu khuếch tán thành một cái vòng tròn máu rồi bỗng nhiên phun trào, có mấy người bắn lên, nổi lên trên mặt nước, máu tươi không ngừng tràn ra, dần dần khuếch tán.

Sắc mặt của Trâu Đại Giang trở nên âm trầm.

Hàn Phi lắc đầu, phe phẩy quạt giấy. Mỉm cười nói:

- Ăn cơm trong sông, sao có thể không đề phòng thủ đoạn này chứ, ha ha, thú vị!

Hắn vừa mới nói xong thì thuyền lớn của Trâu Đại Giang loáng một cái đã nghiêng về một bên.

Trâu Đại Giang là người kiếm ăn trên thuyền cho nên há có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, mình không ám hại được đối phương, trái lại còn bị đối phương ám hại một lần, thuyền bị đục thủng!

- Lui!

Hắn trầm giọng quát lên.

- Phụ thân!

Trâu Thiếu Hà không cam lòng kêu lên:

- Còn có nhiều cơ hội tốt khác!

Trâu Đại Giang lườm hắn một cái, quát lên:

- Lui!

- Đi!

Các đại hán đang chiến thành một đoàn quát lên, vừa đánh vừa lui về phía sau.

Tình thế của bọn họ tràn ngập nguy cơ, bị tứ nữ và sáu hán tử làm cho luống cuống tay chân, hầu như sắp không chịu được nữa.

Tứ nữ nhìn bọn họ có ý định đi, cho nên cũng không làm quá gấp.

- Sưu!

Một đạo hàn quang đột nhiên bắn ra, lập tức tám người bắn lên, rơi xuống trong sông.

Một hán tử trung niên trong tám người, ngay khi tứ nữ bất cẩn đã xoay người bắn ra một cái phi đao, tiếp theo nhảy xuống, tiến vào trong nước rồi biến mất không còn tăm hơi.


Một cái phi đao này vừa nhanh vừa độc, lại đúng lúc tứ nữ đang thư giãn.

Nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần đang rót rượu cho Sở Ly không hề đề phòng, ngực trúng phi đao, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn.

- Tiểu Nghiễn!

Mọi người kêu lên sợ hãi.

Hàn Phi như là ma xuất hiện ở phía sau nha hoàn, đỡ lấy nàng, trầm giọng quát lên:

- Đừng nhúc nhích!

Nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần tên là Tiểu Nghiễn dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Hàn Phi:

- Công tử...

Nàng nói chuyện, trong miệng phun ra máu.

Vẻ mặt Hàn Phi rất âm trầm, vội hỏi:

- Đừng nói chuyện... Tiểu Nghiễn, yên tâm, ngươi sẽ không chết!

Máu trong miệng của Tiểu Nghiễn tuôn ra càng ngày càng nhiều, tâm trạng của mọi người không ngừng chìm xuống.

Một đao bắn trúng ngực, chắc chắn sẽ phải chết.

Hàn Phi điểm nhanh mấy lần vào ngực nàng, lại móc ra một cái bình ngọc ở trong lòng, hai tay run rẩy, thật vất vả mới mở ra được cái nắp bình.

Sở Ly đi tới bên cạnh hắn, nhét một viên đan dược vào miệng của Tiểu Nghiễn, lại nhẹ tay điểm một cái.

Tiểu Nghiễn không tự chủ được há miệng nuốt xuống.

Hàn Phi trừng mắt nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Kỳ Nguyên đan, nàng không sao đâu.

- Kỳ Nguyên đan?

Hàn Phi thở một hơi dài nhẹ nhõm:

- Thực sự là Kỳ Nguyên đan sao?

Sở Ly cười nói:

- Yên tâm đi.

Sắc mặt âm trầm của Hàn Phi giãn ra:

- Đã quên thân phận của Sở huynh ngươi... Tiểu Nghiễn, yên tâm đi, là Kỳ Nguyên đan của phủ Quốc Công, mạng ngươi rất lớn!

Tiểu Nghiễn nở một nụ cười.

Kỳ Nguyên đan của phủ Dật Quốc Công cả thiên hạ đều biết, chỉ cần không tắt thở thì có thể cứu được. Đây chính là một trong các linh đan diệu dược cao nhất thiên hạ, rất nhiều người nhờ vả phủ Quốc Công thì có hơn một nửa nguyên nhân là do Kỳ Nguyên đan.

Sở Ly nhẹ nhàng vỗ vào bả vai nàng một cái, phi đao sưu một tiếng rồi bắn ra, rơi vào trong nước, ngực nàng không có máu chảy ra, miệng cũng dừng phun máu.

Linh khí trong sông không cuồn cuộn ngừng tuôn ra, tiến vào trong thân thể của Tiểu Nghiễn, khôi phục thương thế của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui