Bạch Bào Tổng Quản

- Tương khắc?

Mày kiếm của An Vương nhíu chặt.

Viên tiên sinh chậm rãi gật đầu.

- Nàng khắc ta?

An vương trầm giọng nói.

Viên tiên sinh than thở:

- Mệnh cách của quý nhân quá quý trọng, người bình thường không chịu đựng nổi.

- Nói như vậy, bản vương là người bình thường sao?

An vương cười gằn.

Viên tiên sinh lắc đầu nói:

- Tuy Vương gia là Thiên hoàng quý tộc, nhưng so với vị quý nhân kia, mệnh cách của người vẫn hơi kém hơn một chút. Nếu như có biện pháp, tốt nhất không nên thành thân.

- Viên tiên sinh thực sự dám mở miệng nói chuyện!

An vương giận dữ mà cười.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói qua lời này. Lại có người dám ở trước mặt hắn nói mệnh cách của mình không cao quý bằng người khác.

Hiển nhiên Viên tiên sinh này đã cảm thấy, mình không ngồi lên được vị trí cửu vương chí tôn!

Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.

Bầu không khí trong thư phòng như cũng đọng lại.

Nhưng biểu hiện của Viên tiên sinh rất thản nhiên, không để ý tới chút nào, vẫn tiếp tục nói:

- Nếu như Vương gia muốn bảo toàn bản thân thì tuyệt đối không nên lấy vị quý nhân này, Viên mỗ chỉ có một mảnh thành ý cho nên mới nói như vậy, mong rằng Vương gia châm chước một, hai!

- Đại hôn đã sắp tới, sắp cử hành, ngươi muốn ta từ bỏ sao?

An vương hừ lạnh nói.

Viên tiên sinh thở dài:

- Chỉ có thể như vậy mà thôi.

- Nếu như ta lấy nàng?

An vương cười lạnh nói.

Viên tiên sinh lắc đầu:


- Sợ là Vương gia không thể hưởng được bao nhiêu tuổi thọ.

- Chẳng lẽ ta sẽ đột tử sao?

- Đột tử thì không hẳn, cũng có khả năng sẽ bị nhiều bệnh...

- Ha ha, bản vương là cao thủ Thiên Ngoại thiên, sẽ sinh bệnh sao?

- Vương gia. Thiên nhân còn có ngũ suy, huống hồ là thân thể phàm nhân?

An vương khoát tay chặn lại. Trầm giọng nói:

- Ta đã hiểu, nói chung là không chết tử tế được!

Viên tiên sinh thở dài, rất bất đắc dĩ nói:

- Nếu không phải Viên mỗ có quy củ của mình thì sẽ không nói tới những chuyện này, sẽ gặp phải họa sát thân!

- Ngươi coi bản vương là ai chứ?

An vương lạnh lùng nói:

- Viên tiên sinh nói năng thoải mái, bản vương tuyệt không thêm tội!

- Đa tạ Vương gia rộng lượng.

Viên tiên sinh ôm quyền một cái. Hào hiệp mà lại không tầm thường, từ tốn nói:

- Vương gia có tím đen trên đầu, vốn là dấu hiệu đại cát, đáng tiếc tử khí quá đậm, trái lại sẽ làm tổn thương số mệnh của Vương gia, kế sách hiện thời, chỉ có cách xa vị quý nhân này một chút mà thôi.

- Nếu như nàng chết, ta sẽ ra sao?

An vương trầm giọng nói.

Viên tiên sinh trầm ngâm, lắc đầu nói:

- Hung hiểm khó lường... Vị quý nhân này quý không thể nói, đương nhiên sẽ tự có lực lượng thiên địa ban ơn. Rơi vào tuyệt địa mà gặp sinh, thậm chí còn khởi tử hoàn sinh, sẽ có người giúp đỡ nàng, chuyển nguy thành an. Tốt nhất Vương gia nên rời xa nàng là tốt nhất.

Sắc mặt của An vương âm tình bất định.

Hắn nghĩ tới Tiêu Thi trúng Phong Nguyên Chỉ mà còn có thể khởi tử hoàn sinh, đổi thành người khác đã sớm chết đến mức không thể chết thêm được nữa. Mà nàng càng sống thì càng thoải mái, thân thể đã khôi phục lại khỏe mạnh, thậm chí sau khi ăn vào trường sinh thảo. Tuổi thọ đã hơn xa người thường.

Các loại dấu hiệu đều cho thấy, vận may của nàng ngập trời, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Như vậy xem ra, hiển nhiên là người quý không thể nói, các loại thủ đoạn của mình đều vô dụng.

- Nói như vậy, cũng không thể giết nàng sao?

- Tốt nhất không nên đi giết, bằng không sẽ bị lực lượng thiên địa phản phệ, sợ là...

Viên tiên sinh lắc đầu than thở:


- Khi đó sẽ là tai họa đột tử.

- Viên tiên sinh có phương pháp hóa giải không?

An vương đã có chút tin lời nói của hắn.

Viên tiên sinh nói:

- Vương gia thân hãm nghịch cục, quả thực không có phương pháp hóa giải nào quá tốt, thủ tiêu đại hôn xem như là thượng sách.

- Thủ tiêu đại hôn còn có chỗ hỏng nào không?

An vương nói.

Viên tiên sinh trầm ngâm nói:

- Chỉ sợ rằng ngoại lực cản trở, sẽ không thủ tiêu được!

An vương cau mày, nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu của hắn.

Chắc chắn mẫu hậu sẽ không để cho hắn thủ tiêu việc kết hôn, mẫu hậu rất hài lòng về Tiêu Thi, nếu như hắn nói ra lời nói này của Viên tiên sinh, chuyện thứ nhất mà mẫu hậu làm là giết Viên tiên sinh.

- Có phương pháp gì không?

An vương nói.

- Giết vị quý nhân kia.

Viên tiên sinh lắc đầu nói:

- Chuyện này càng khó khăn hơn.

- Mượn đao giết người, được chứ?

An vương nói.

Hắn đã nghĩ tới mượn tay của phủ Nhân Quốc Công để giết Tiêu Thi, nhất cử lưỡng tiện.

Viên tiên sinh than thở:

- Chỉ sợ vị quý nhân này giết không chết, mà còn làm hại ngược lại... Còn có một kế sách khác.

- Nói!

An vương vội hỏi.

- Vương gia tản công lực, giải giáp thế lực, quy ẩn núi rừng, tâm phản phác quy chân, như vậy tự nhiên có thể bảo đảm một đời phú quý!


Viên tiên sinh nói:

- Vị quý nhân này cũng sẽ trở thành quý nhân của Vương gia, phú quý kéo dài.

An vương cười gằn lườm hắn một cái:

- Viên tiên sinh thật biết nói đùa đó!

Viên tiên sinh than thở:

- Như vậy ta còn có một hạ sách có thể dùng, giết vị quý nhân này.

-... Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, bản vương cũng mệt mỏi... Đinh Kiên, đưa Viên tiên sinh trở về đi.

An vương ngáp một cái, trầm giọng phân phó nói:

- Ngày sau ta sẽ lại đàm luận cùng Viên tiên sinh, xin Viên tiên sinh không nên rời đi, để bản vương có thể thỉnh giáo bất kỳ lúc nào!

Viên tiên sinh ôm quyền một cái, khẽ phất phất trần hai lần, đi ra ngoài theo Đinh Kiên, cử chỉ tiêu sái mà thoát tục.



Nhìn bọn họ rời đi, An vương quay đầu nhìn về phía Hư Ninh.

Hư Ninh vẫn ngơ ngác đứng đó, không nhúc nhích. Rất giống tượng Phật, xem ra cũng ngơ ngác, không có một tia khôn khéo nào cả.

- Tôn giả?

An vương hỏi.

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ:

- Vị Viên tiên sinh này là người của Đại Ly.

An vương hơi thay đổi sắc mặt:

- Thám tử của Đại Ly?

- Kỳ nhân dị sĩ của Đại Ly.

Hư Ninh nói.

- Nói như vậy, lời nói của hắn có mấy phần có thể tin được đây?

An vương cau mày.

Hư Ninh nói:

- Chín phần thật, một phần giả.

- Hắn có mục đích gì?

An vương hừ lạnh nói.

Hắn chỉ cần biết mục đích là được rồi, mục đích sáng tỏ, như vậy lời nào là giả, lời nào là thật, liếc mắt là có thể nhìn thấy được.

Hư Ninh nói:

- Lợi dụng Vương gia làm suy yếu phủ Quốc Công, để võ lâm đại loạn. Khi đó Đại Ly sẽ có thể thừa dịp vắng mà vào... Mà võ lâm của Đại Ly sẽ làm tiên phong, trước tiên gây loạn võ lâm Đại Quý. Nhóm lửa ở chung quanh lên, không còn phủ Quốc Công trấn áp, triều đình vô lực dập lửa, lúc này chính là lúc thiết kỵ của Đại Ly xâm lấn!


An vương hoàn toàn biến sắc.

Nếu thật sự như vậy, như vậy Đại Quý sẽ rất nguy hiểm!

- Thủ đoạn thật là độc ác!

An vương lạnh lùng nói.

Hư Ninh nói:

- Thái tổ lập mười hai phủ Quốc Công, trí tuệ vô biên!

An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:

- Tôn giả khuyên bản vương không nên động vào phủ Quốc Công sao?

- Tiểu tăng chỉ nói cái nhìn của mình, sẽ không kiến nghị Vương gia làm thế nào.

Hư Ninh nói:

- Tất cả đều do Vương gia tự quyết định.

Sắc mặt của An vương hơi nguôi đi, hừ lạnh nói:

- Sao bản vương lại không biết mười hai phủ Quốc Công là trụ trấn quốc cơ chứ? Ban đầu khi tổ tiên lập triều đã thiết lập mười hai phủ Quốc Công, dụng ý vô cùng tốt, nhưng tâm tư người biến đổi. Hiện tại phủ Quốc Công đã là đuôi to khó vẫy, không chỉ không trấn áp thế lực võ lâm trong cảnh nội mà trái lại còn mặc cho họ lớn mạnh, thậm chí còn cấu kết cùng tông phái võ lâm... Đã như thế, nếu như có mấy phủ Quốc Công kết hợp lại, như vậy cơ nghiệp tổ tông sẽ có nguy cơ bị mất!

- Có hoàng thượng ở đây, Vương gia quá lo lắng rồi.

Hư Ninh nói:

- Không ở chỗ đó, không lo việc đó.

- Hiện tại mấy phủ Quốc Công đã có tư thế liên thủ, cho dù không làm loạn thì cũng sẽ hình thành tư thế ép lên bên trên.

An vương lạnh lùng nói:

- Triều đình không ra chính lệnh, nếu cứ kéo dài như thế, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn!

Hư Ninh lắc đầu.

An vương hừ lạnh nói:

- Tôn giả không đồng ý với ta sao?

- Hoàng thượng anh minh thần võ, Vương gia có thể nhìn thấy rồi đó. Sao hoàng thượng lại không nhìn thấy được chứ?

Tay Hư Ninh bình tĩnh hợp thành hình chữ thập, thi lễ về phương hướng cấm cung, nói:

- Hoàng thượng chính là cao thủ Thiên Thần, vì sao lại không quyết đoán được chứ?

An vương nói:

- Phụ hoàng có anh minh tới mấy thì cũng luôn có thời điểm sơ hở.

Hư Ninh lắc đầu:

- Không ở chỗ đó, không lo việc đó, Vương gia đứng trên vị trí của Vương gia để nhìn vấn đề, không đứng trên vị trí của hoàng thượng, cao thủ Thiên Thần còn đó. Nào có phủ Quốc Công nào dám sinh loạn chứ? Vương gia quá lo rồi!

An vương âm trầm không nói, lời này của Hư Ninh đã nói trúng chỗ yếu, làm cho hắn càng không có gì để nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui