Trời còn chưa sáng, ánh trăng trong trẻo, chiếu sáng cửa sổ, trong phòng cũng có ánh sáng mờ ảo. Sở Ly ngồi trong gian phòng phía tây chậm rãi diễn luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, lần lượt thực hiện ba mươi sáu tư thế, tinh thần bình lặng không chút gợn sóng, trong đầu không chút tạp niệm.
Tinh thần phải đạt tới trạng thái này thì động tác mới có hiệu quả, tinh thần không tĩnh lặng, có luyện thế nào đi nữa cũng vô dụng, không còn là luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công nữa.
Ba mươi sáu tư thế, một luồng khí kì lạ lưu chuyển theo các động tác, mọi cơ thịt đều bị gột rửa một lần, cuối cùng khí len lỏi vào trong cơ thịt, dung hợp thành một thể.
Thông qua Đại Viên Kính Trí, hắn nhìn thấy cơ thịt được luồng khí đó cải thiện, trở nên săn chắc và đàn hồi hơn.
Hắn cảm thấy sức mạnh vô tận, như thể một quyền có thể đánh tan trời. Biết rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng Kim Cang Độ Ách Thần công thực sự có thể tăng cường sức mạnh, hắn luyện chừng mười ngày, sức mạnh đã tăng lên được một nửa, thật đáng kinh ngạc, không biết sau này sẽ có những điều thần kỳ gì nữa.
Khi vận công, ánh sáng vàng nhạt chuyển động trên da thịt, trạng thái thể hiện không khác gì với trại chủ Mãnh Hổ trại, Sở Ly có thể đoán định rằng, Kim Cang Độ Ách Thần Công của gã đó chẳng qua chỉ là chút vẻ bề ngoài.
Kim Cang Độ Ách Thần Công trong tay gã giống như áo gấm đi đêm, nếu như luyện tốt, bản thân mình cũng không làm gì được hắn, sức mạnh tăng, tốc độ đương nhiên cũng tăng theo, đặc biệt là lực bộc phát, đối thủ không thể đề phòng, trại chủ Mãnh Hổ trại lại không đánh lại được mình, thật sự làm mất mặt Kim Cang Độ Ách Thần Công.
Nghĩ tới đây Sở Ly càng thêm nể sợ Đại Lôi Âm tự, thần công thế này không biết khi luyện thành uy lực sẽ ra sao, Đại Lôi Âm tự sở hữu võ học thế này không biết sẽ đáng sợ thế nào!
Hắn cũng mừng thầm, Kim Cang Độ Ách Thần Công quan trọng nhất chính là công phu thiền định, cảnh giới thiền định càng thâm hậu, luồng khí kì lạ lưu chuyển càng nhanh, cảnh giới tâm định nông cạn, thì nội lực ngắt quãng, gần như không thể tu luyện.
Hắn có Đại Viên Kính Trí, công pháp thiền định cực kỳ thâm hậu, khi tu luyện cũng rất dễ dàng, thuận lợi. Luyện từ sáng tới tối, nửa chừng ăn cơm, sau đó lại về phòng luyện tiếp, hắn không để Lý Việt nhìn thấy, tránh để Lý Việt tò mò luyện theo, vô cùng có hại.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, bị màu hoa hồng lấp đầy. Hắn vừa bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã vọng lại tiếng bước chân nhẹ nhàng, kèm theo đó là mùi hương thoang thoảng, Tô Như đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong:
- Sở Ly, cùng ta vào thành đi dạo.
- Được.
Sở Ly bước khỏi gian phòng phía tây.
Hai người đi từ cửa nam, vào thẳng Sùng Minh thành.
Bóng chiều tà buông xuống, cả Sùng Minh thành được nhuộm thành màu hoa hồng, khói bếp lượn lờ, phảng phất mùi củi lửa, tăng thêm phần sức sống, khiến Sở Ly có thể cảm nhận được sự chân thực của thế giới này, mình thực sự đang sống, không phải là một giấc mơ.
Tô Như mặc bộ xiêm y vàng đào, thong thả, tự tại bước trên đường phố:
- Hãy nhìn xem có cửa tiệm nào thích hợp hay không, hôm nay cần chọn xong.
Sở Ly nhíu mày, hôm nay cần chọn cửa hiệu làm tửu lầu. Hai người đi một vòng Sùng Minh thành, Sở Ly nhắm được hai cửa hiệu, không giáp mặt đường, cách đường lớn một con phố, không đông người.
Hắn thấy rằng nơi này thích hợp, một là yên tĩnh, hai là rượu ngon không cần lo cửa hiệu bị ở trong ngõ, thời đại này, chỉ cần đồ ăn ngon, không sợ không có người tới ăn.
Chọn xong cửa tiệm cũng là lúc màn đêm buông xuống, bầu trời chi chít sao.
Hai người tới Bạch Vân lâu - Tửu lâu tốt nhất Sùng Minh thành.
Tiểu nhị đón khách dưới lầu vừa nhìn thấy Tô Như liền vội vàng bước tới nghênh tiếp:
- Tiểu nhân xin chào Tô tổng quản, mời tổng quản…!
Tô Như xua tay nói:
- Hãy cho bọn ta hai chỗ trên lầu là được.
- Được, có liền!
Tiểu nhị vội vàng gật đầu.
Sở Ly đưa mắt nhìn quanh, nhíu mày, thật trùng hợp.
Người ở bàn đối diện cũng ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt trùng xuống, sau đó nhìn thấy Tô Như, vội vàng đứng dậy:
- Trác Phi Dương bái kiến Tô tổng quản!
Bên cạnh hắn ta là Bạch Tri Tiết cũng vội vàng chắp tay cúi người chào hỏi.
Tô Như xua tay:
- Không cần đa lễ, đều là ra ngoài dùng bữa, các ngươi tiếp tục ăn đi.
- Vâng.
Hai người lui xuống, về lại chỗ của mình tiếp tục ăn, động tác có phần nhẹ nhàng hơn.
Tô Như liếc nhìn Sở Ly, mím môi cười nói:
- Không phải oan gia không gặp mặt, thật trùng hợp phải không?
- Hắn vẫn thường ăn cơm tại đây, gặp phải cũng bình thường.
Sở Ly nói.
Trác Phi Dương thích hưởng thụ, đối xử rất tốt với chính mình, tiền công của hộ vệ rất hậu hĩnh, không hề thiếu tiền, huống hồ gia cảnh nhà hắn không tệ, vì thế dường như ngày ba bữa đều tới Bạch Vân lâu dùng bữa. Bạch Vân lâu là tửu lầu tốt nhất Sùng Minh thành, giá tiền không rẻ, người bình thường không thể hưởng thụ được.
Tô Như lắc đầu cười nói:
- Ngươi thực sự muốn hắn làm hộ vệ?
- Không cần.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hắn chỉ muốn giết ta, để hắn làm hộ vệ tức là dẫn sói vào nhà!
- Ngươi cũng hiểu lý lẽ đấy.
Tô Như gật đầu:
- Việc hộ vệ tuyệt đối không thể sơ ý, nhiều lúc chỉ cần một chút bất cẩn là có thể mất mạng, đúng rồi, ngươi và Triệu Dĩnh tiến triển tới đâu rồi?
- Vẫn bình thường.
- Cơ hội tốt vậy mà không nắm bắt được sao?
Tô Như mím môi cười nói:
- Các người ở cùng nhau một tháng cơ mà, cô nam quả nữ mà không xảy ra chuyện gì sao?
- Không.
Sở Ly lắc đầu.
Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:
- Thật vô dụng.
Sở Ly cười khổ, nói:
- Tổng quản, Triệu sư muội không phải loại người đó, đừng làm nàng ấy sợ hãi.
- Ngươi…
Tô Như lắc đầu thở dài:
- Thật thà quá, ngươi cũng là người thông minh, tại sao lại hiền lành, thật thà vậy chứ?
Sở Ly ngại ngùng cười nói:
- Ta đâu biết cách lấy lòng nữ giới?
- Ngươi tiếp xúc với bọn ta đều biểu hiện rất tốt mà.
Tô Như cười nói:
- Tự nhiên phóng khoáng trước mặt tiểu thư, không hề có hành động thái quá, ngươi là người đầu tiên!
Tiểu thư phong thái khiến người khác khiếp sợ, nhan sắc tuyệt thế, sức mạnh hình thành thực chất, đàn ông không có khả năng phản kháng trước sức mạnh này, ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, không có người đàn ông nào bình tĩnh nổi khi đối mặt với tiểu thư.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Có thể thoải mái đối mặt với tiểu thư và tổng quản là vì ta biết thân biết phận, không có ý định vượt quá giới hạn, đối với nàng ấy thì khác.
- Ra vậy…
Tô Như gật đầu.
- Triệu Dĩnh lẽ nào không thích ngươi?
- Đương nhiên không phải.
Sở Ly lắc đầu.
- Ồ… lần sau vậy, tranh thủ lần sau có nhiệm vụ lại để hai ngươi cùng làm.
Tô Như cười nói.
Hai người ngồi gần bàn của Trác Phi Dương, mặc dù xung quanh rất ồn ào, hắn vận công có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người, hắn nhanh chóng hiểu ra hai người đang nói về Triệu Dĩnh, tâm trạng trùng xuống, họ cùng làm nhiệm vụ! Nghĩ lại những biểu hiện của Triệu Dĩnh từ sau khi trở về, hắn hiểu ra Triệu sư muội có tình cảm với Sở Ly!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...