Bạch Bào Tổng Quản

Sở Ly đánh giá ba người, lạnh nhạt nói:

- Ba vị là ai?

- Sở Ly đúng không?

Lão giả tóc đỏ ở giữa trầm giọng nói:

- Ngươi không cần biết thân phận của chúng ta, giao Nhị tiểu thư ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Sở Ly nói:

- Người của An vương phủ, sao có thể tìm tới nơi này cơ chứ?

Hắn đã nhìn thấy suy nghĩ của ba người.

Giết mình là việc quan trọng thứ nhất, còn Nhị tiểu thư, nhìn thấy thì cứu trở về, không nhìn thấy cũng không sao cả, chỉ cần giết chết Sở Ly là được rồi.

Xem ra An vương đã coi mình là cái đinh trong mắt, muốn diệt trừ trước cho yên tâm.

- Hừ, không cần hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi có nói hay không?

Lão giả tóc đỏ trầm giọng nói.

Sở Ly cau mày:

- An vương điện hạ muốn làm gì vậy?

- Nhị tiểu thư là Vương phi tương lai, chúng ta làm thuộc hạ không biết nhiều như vậy, chỉ biết là mời Nhị tiểu thư trở về. Bất luận người nào dám ngăn cản, giết không tha!

- Thì ra là như vậy...

Sở Ly gật gù.

Xem ra bọn họ còn không biết mình là cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Lúc trước đối mặt với vẻ khiêu khích của Lặc Đông Sơ, hắn vẫn nhẫn nhịn ra tay, đó là vì muốn che giấu chuyện này, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.

Chỉ là qua lần này, An vương sẽ biết.

Ba người nhận được mệnh lệnh, đến chỗ này tìm hắn, giết hắn, còn sao lại tìm được hắn thì bọn họ cũng không biết. Bọn họ chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.

- Nhị tiểu thư ở đâu?

Lão giả tóc đỏ hơi không kiên nhẫn nói:

- Đừng ra vẻ, đừng buộc chúng ta giết ngươi!


Sở Ly cười cợt nói:

- Ta cũng không biết Nhị tiểu thư ở đâu.

Không có ai là kẻ ngu si, cho dù nhìn qua hắn không có uy hiếp gì quá lớn. Thế nhưng hắn cũng là cao thủ Tiên Thiên. Lão giả tóc đỏ đang mê hoặc hắn, làm tan rã ý chí liều mạng của hắn.

Nhìn qua, bọn họ chỉ muốn tìm Nhị tiểu thư, vì lẽ đó khi động thủ sẽ không giết hắn, cho nên muốn cậy miệng hắn ra để hỏi tin tức.

Lão giả tóc đỏ cau mày nói:

- Nhị tiểu thư thì chúng ta không dám giết, nhưng ngươi thì không thành vấn đề, động thủ!

Ba người phân biệt ra quyền.

Hai tay Sở Ly vung một cái, hai tia sáng lóe lên rồi đánh ra ngoài.

- Xoẹt! Xoẹt!

Trong tiếng kêu nhỏ, trong nháy mắt hai thanh phi đao đã bắn thủng thân thể của hai lão giả.

Khoảng cách quá gần. Phi đao lại quá nhanh, lúc trong lòng hai người có báo động muốn tránh ra, vừa vặn đang vận công ngưng quyền kình đánh ra bên ngoài thì lại nằm trong tình cảnh lực cũ vừa đi, lực mới khó sinh, tạo ra nhược điểm trí mạng, dẫn tới làm cho bọn họ mất mạng.

Sở Ly lấy Đại Viên Kính Trí nhìn thấu điểm này cho nên mới một kích đạt được mục đích.

Hai người che ngực, khó có thể tin được mà trợn mắt lên, chậm rãi ngã xuống dưới đất.

Bây giờ Sở Ly là cao thủ Thiên Ngoại thiên, uy lực của phi đao càng ngày càng kinh người, bọn họ không có cách nào chống đối được. Trong lòng bị một đao đâm thủng, toàn bộ lực lượng trong cơ thể xói mòn.

Bọn họ vội vã đưa tay móc đan dược ở trong lòng ra, ném vào trong miệng.

- Tiểu tử ngươi dám!

Lão giả tóc đỏ phẫn nộ quát lên như điên, rống một tiếng, mạnh mẽ đẩy ra một chưởng, chưởng lực như phong ba bay về phía hắn.

Sở Ly giẫm một bước tránh ra.

Đại Hải Vô Lượng công chuyển thành Ngự Cực kinh, linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo tới, giống như tuấn mã vận chuyển Ngự Cực kinh, áo bào trắng không gió mà động, phần phật như bản thân đang đứng ở bên trong gió to.

- Ầm!

Chưởng lực của lão giả tóc đỏ bắn trúng bàn đá.

Bàn đá ầm một cái rồi bay ra. Mạnh mẽ đánh vào trên tường, ầm một cái, tạo ra một cái hố to, vách tường sụp đổ, ở trong trời đêm phát ra thanh âm đặc biệt vang dội.

Lúc này trong lòng Dương Thư Quý phiền muộn. Trằn trọc trở mình, nghe được động tĩnh cho nên vội vã đi lấy thang lặng lẽ ló đầu nhìn qua.


Ánh trăng như nước, hắn có thể thấy rõ được tình cảnh bên kia.

Trên đất có hai người đang nằm, không rõ sống chết, một lão giả tóc đỏ đang cách không xuất chưởng. Chỗ chưởng lực đi qua, bùn đất tung bay, cát đá cuồn cuộn, thanh thế kinh người, đây chính là cao thủ Thiên Ngoại thiên trong truyền thuyết!

Hắn trợn mắt lên, nhìn thấy áo bào trắng của Sở tiên sinh tung bay phần phật, nhẹ nhàng tránh khỏi chưởng lực, áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, thành thạo mà lại điêu luyện.

Hắn nhẹ nhàng đánh ra một quyền.

Lão giả tóc đỏ gào thét đẩy ra một chưởng đón nhận, tiếng rít như sấm nổ.

Tiếng nổ vang vọng bên tai Dương Thư Quý, hắn vội vã che lỗ tai lại. Hắn biết nguy hiểm cho nên không nên ở đây xem mà rất sáng suốt trở về, ở im trong phòng.

Có thể một loại kích động mãnh liệt điều khiển hắn, làm cho hắn không nhúc nhích.

Nếu như mình muốn sống như Sở tiên sinh, vậy thì phải nhìn xem rốt cuộc Sở tiên sinh có bản lĩnh gì, mình phải đạt tới loại trình độ nào mới được.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, lão giả tóc đỏ rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau.

Một quyền nhẹ nhàng này Sở Ly học từ chỗ Lục quốc công, uy lực kinh người.

Lão giả tóc đỏ không phục trợn to mắt lên, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Khá lắm, họ Sở, tiếp tục!

Hắn lại đánh ra một chưởng, Sở Ly lại đánh ra một quyền.

- Ầm!

Thân thể của lão giả tóc đỏ bay ngược ra ngoài, va vào trong nhà.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, lão giả tóc đỏ này là một người dối trá, theo một quyền này vào phòng, muốn bắt Tiêu Thi, đáng tiếc hắn không tính tới Tiêu Thi không ở trong đình viện này.

Bảo vệ cận thân, hận không thể ở cùng một nhà. Làm như Sở Ly hai người ở hai đình viện, rất hiếm thấy, vì lẽ đó cho nên lão giả tóc đỏ mới không nghĩ tới được.

- Đi!

Lão giả tóc đỏ nhanh chóng xem khắp phòng, thất vọng từ cửa sổ bay ra ngoài.

Bắt cóc Tiêu Nhị tiểu thư là có thể khiến cho Sở Ly bó tay chịu trói, không nghĩ tới hắn ta lại là cao thủ Thiên Ngoại thiên, thực sự là tính sai rồi. Đánh không lại cho nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp này, đáng tiếc Tiêu Nhị tiểu thư lại không ở đây!

Hắn nhanh như gió phóng đến trước mặt hai lão giả kia, mỗi một tay nhấc bọn họ lên rồi chạy, trong nháy mắt đã bay lên trên vách tường, tốc độ rất nhanh.


Hắn thúc giục khinh công đến mức tận cùng, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi sự uy hiếp của Sở Ly.

- Sưu!

Một đạo hàn quang lóe lên.

Phi đao xuyên qua ngực của lão giả tóc đỏ, kình lực đánh tan hơn nửa, làm cho hắn vô lực, rơi xuống bên trong đình viện.

Dương Thư Quý sợ đến mức run lên, không dám làm bất kỳ một hành động nhỏ nào.

- Ầm!

Quyền kình bắn trúng sau lưng của lão giả tóc đỏ.

Thân thể ở trên không trung của hắn hơi ngừng lại, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu. Cả người trở nên cực kỳ yếu đuối, giống như diều đứt dây, rơi thẳng từ trên không trung xuống dưới đất.

- Ầm!

Mặt đất đình viện nhà Dương Thư Quý run lên, ba người đều bị rơi xuống sân đình viện nhà hắn.

Dương Thư Quý đứng trên thang hoàn toàn biến sắc.

Chu thị ở trong phòng kêu lên một tiếng:

- Ai?

- Mẫu thân, là con, con đang luyện công!

Dương Thư Quý nhanh trí, lớn tiếng nói một tiếng.

Áo bào trắng của Sở Ly phiêu dật, đáp xuống trước mặt ba lão giả này.

Lão giả tóc đỏ đang nhét một viên đan dược màu đỏ đậm vào trong miệng, lại hung tợn trừng mắt nhìn Sở Ly.

Hai người khác được hắn nhấc lên cũng rơi xuống đất, lạnh lùng nhìn Sở Ly, thứ bọn họ dùng chính là đan dược cứu mạng, là linh dược gần như Kỳ Nguyên đan.

Sở Ly cúi đầu nhìn xuống dưới, thở dài nói:

- Coi như các ngươi xui xẻo.

Hắn phân biệt vỗ một chưởng lên trên thân thể của ba người.

- Họ Sở, ngươi chọc giận An vương, sẽ không được chết tử tế!

Lão giả tóc đỏ giận dữ, trong miệng phun ra máu, lại oán độc trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly mỉm cười vung tay lên rồi nói:

- Có chết tử tế hay không không nhọc ba vị quan tâm... Trên đường xuống hoàng tuyền ba người kết bạn mà đi, cũng không tính là quạnh quẽ, không tiễn!

- Ngươi...


Ba người oán độc trừng mắt nhìn hắn, tuyệt khí mà chết.

Cả người Dương Thư Quý cứng đờ, không nhúc nhích.

Tận mắt nhìn thấy Sở Ly hóa thân thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, trong lúc nói cười giết người, hình tượng hòa ái lúc trước tức thì sụp đổ, hắn khó có thể tin được, trong lòng sợ hãi.

Nhìn thấy ánh mắt của Sở Ly quét tới, hắn vội vã nở một nụ cười cứng nhắc.

Sở Ly cười cười, nhấc theo thi thể ba người nhẹ nhàng rời đi.

Dương Thư Quý chỉ cảm thấy nụ cười của hắn làm cho nhịp tim đập của mình tăng nhanh, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chờ hắn rời đi, thân thể Dương Thư Quý mềm nhũn, ầm một tiếng rơi xuống đất.

- Hỗn trướng, ngươi đang làm gì vậy?

Chu thị tức giận kêu lên, đẩy cửa sổ phòng ngủ ra:

- Hơn nửa đêm không ngủ, còn làm cái gì thế?

Dương Thư Quý vội vã xua tay:

- Không có gì, con sẽ đi ngủ, mẫu thân, người cũng mau ngủ đi!

- Không làm nên chuyện!

Chu thị nguýt hắn một cái, khép cửa sổ lại rồi tiếp tục ngủ.

Trong lòng Dương Thư Quý cảm thấy rối loạn, muốn trở về ngủ, thế nhưng lại không nhịn được có chút hiếu kỳ.

Hắn chậm rãi bò lên trên đầu tường, ló đầu nhìn về phía đình viện của Sở Ly.

Chẳng biết từ lúc nào Sở Ly đã trở về, đang chắp tay đứng ở trong viện, lẳng lặng nhìn hắn.

Dương Thư Quý giật mình.

Sở Ly ngoắc ngoắc tay:

- Đến đây.

Dương Thư Quý lặng người một chút, lại vội vã bò lên trên tường.

Hắn đã hiểu rõ, dù nói như thế nào đi nữa thì Sở tiên sinh cũng sẽ không giết mình.

Hắn đặt thang sang bên kia đầu tường, đứng ở trước mặt của Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Ta sắp đi rồi.

- Sao, Sở tiên sinh sắp phải đi rồi sao?

Dương Thư Quý sốt sắng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui