Sở Ly nhíu nhíu mày, đánh giá Lục Ngọc Dung vài lần.
Lục Ngọc Dung tự nhiên hào phóng nhìn hắn.
-... Đa tạ ý tốt của Lục tiểu thư.
Sở Ly nói:
- Đỗ mỗ ghi nhớ trong lòng!
Lục Ngọc Dung cười một chút, nói:
- Được rồi, ta cũng không cưỡng cầu tiên sinh, ta rất hiếu kì. Một thân đao pháp của tiên sinh sao có thể luyện được chứ? Quả thật là kinh người.
Bên ngoài Sở Ly bộc lộ ra tu vi yếu hơn bản thân.
Bình thường hắn tản nội lực đi, hòa hợp với chung quanh. Một khi muốn dùng, hắn sẽ trực tiếp thông qua Khô Vinh kinh mà điều động, động thì lại có linh lực, lấy hư không làm thân thể, người ngoài không nhìn ra được một chút đầu mối nào cả.
Uy lực của Thần đao thất thức kinh người, đặc biệt là sau khi luyện thành sáu thức sau lại tăng uy lực của thức thứ nhất lên gấp đôi.
Xá Thân Tuyệt Mệnh đao là hội tụ nội lực quanh thân vào một đao, thần đao thất thức thì lại hội tụ một thân công lực vào một đao, mà uy lực lại tăng lên gấp bội. Chẳng khác nào Xá Thân Tuyệt Mệnh đao và Đại Hải Vô Lượng công kết hợp lại với nhau, công lực chồng chất, uy lực tăng lên gấp bội vậy.
Thần đao thất thức được xưng là thần đao, quả thực cũng không phải là khuếch trương.
Sở Ly mỉm cười:
- Đao pháp luyện đến mức tận cùng, có thể vượt qua được công lực.
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung nheo lại, nói:
- Không biết làm thế nào mới có thể luyện đao pháp đến mức tận cùng đây?
Sở Ly cười không nói.
Ngồi ở gần, hắn càng có thể phát hiện ra chỗ bất phàm của Lục Ngọc Dung.
Nàng nhìn như không thông võ công, cũng giống như mình vậy, nếu không có Đại Viên Kính Trí thì sợ rằng hắn cũng sẽ bị giấu diếm.
Đại Viên Kính Trí chiếu rọi, không chỗ nào để lẩn trốn. Nội lực của nàng mông lung, như có như không, như sương như khói, kỳ dị tới cực điểm.
Nội lực của võ giả càng tinh khiết thì lại càng ngưng tụ, như nước vậy. Còn nội lực như sương như khói như nàng dường như sẽ không có một chút uy hiếp gì cả.
Nhưng hắn đã nhìn thấy thương thế của An vương, cho nên hắn biết nội lực của Lục Ngọc Dung này rất lợi hại.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta có một đề nghị, xin tiên sinh cân nhắc một, hai.
Sở Ly ra hiệu cho nàng nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta sẽ hợp tác với tiên sinh, được chứ?
- Hợp tác như thế nào?
- Phủ Quốc Công cung cấp tình báo.
Lục Ngọc Dung nói:
- Có giết hay không sẽ theo ý của tiên sinh. Bình thường có chuyện gì, tiên sinh cần giúp đỡ thì có thể tới tìm phủ Quốc Công.
Lục Ngọc Dung nói tiếp:
- Tiên sinh muốn giết ác tặc nào thì phủ Quốc Công sẽ trợ giúp tiên sinh điều tra hành tung... Như thế, giữa tiên sinh và ta chỉ là giao tình cá nhân, không liên quan đến phủ Quốc Công.
- Ồ...
Sở Ly trầm ngâm không nói.
Lục Ngọc Dung lại rót ra một chén rượu cho hắn, nói:
- Tiên sinh có thể suy nghĩ một chút, chỉ là một đề nghị rất nhỏ mà thôi.
Sở Ly nói:
- Lục tiểu thư, ta có một chuyện không rõ.
- Mời nói.
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn hắn.
- Nhị công tử là sao vậy?
Sở Ly nói:
- Sao lại trắng trợn cướp đoạt dân nữ? Theo lý thuyết, không nên có hành động như thế.
Lục Ngọc Dung cười nhạt, thở dài một hơi:
- Bắt buộc phải làm như vậy mà thôi.
Sở Ly ồ một tiếng, ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hiện nay lòng nghi ngờ của bệ hạ rất nặng. Đặc biệt đối với phủ Quốc Công chúng ta, lòng đề phòng của người rất nặng. Cho nên vạn bất đắc dĩ ta chỉ có thể ra hạ sách này, làm tiêu mối nghi ngờ của bệ hạ.
- Như vậy...
Sở Ly cau mày.
Lục Ngọc Dung than thở:
- Phủ Quốc Công chúng ta có nhân tâm, bao bọc Thanh Sơn kỹ như thế, nước tát không lọt, sao trong lòng bệ hạ có thể yên tâm được chứ?
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Động thủ với bệ hạ, không bằng để Nhị đệ tổn thất danh tiếng của phủ Quốc Công, cũng coi như một công đôi việc.
- Một công đôi việc?
- Phủ Quốc Công muốn tìm nha hoàn rất khó.
Lục Ngọc Dung khẽ thở dài một cái. Lại nở nụ cười suy yếu vì suy nghĩ nhiều, nói:
- Vô số người muốn vươn bàn tay tiến vào phủ Quốc Công, hoặc có mưu đồ gây rối, hoặc là mưu đồ lợi ích.
Sở Ly chậm rãi gật đầu. Cầm lấy chén bạc khẽ nhấp một cái.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nha hoàn như vậy sao có thể dùng được chứ? So với việc đề phòng, còn không bằng tự mình tìm nha hoàn.
-... Thú vị.
Sở Ly cười nói.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Ta ở trong bóng tối lựa chọn, cẩn thận điều tra rõ ràng, trong sạch, tư chất cũng đầy đủ. Sau đó sẽ để Nhị đệ dựa vào danh nghĩa cướp đoạt dân nữ mà đưa vào phủ.
Sở Ly thở dài nói:
- Có thể nói tiểu thư suy nghĩ rất chặt chẽ, không lọt một tia!
- Dù sao ta cũng thân là nữ nhi.
Lục Ngọc Dung khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói:
- Con gái từ xưa đã nhu nhược, muốn làm được việc thì chỉ có thể nhờ tới nam nhân, nếu như không có nhân vật như tiên sinh giúp đỡ. Sẽ khó thành chuyện lớn.
Sở Ly thả chén bạc xuống, nói:
- Thôi, nếu như Lục tiểu thư thẳng thắn như vậy thì chúng ta sẽ hợp tác!
- Hiện giờ, ta và tiên sinh chính là bằng hữu!
Lục Ngọc Dung khẽ cười, đôi mắt sáng sủa như châu ngọc:
- Vì tình hữu nghị của chúng ta, ta kính tiên sinh một chén!
Nàng lấy tay che mặt, uống một hơi cạn sạch.
Tịch Vụ tiến lên rót đầy cho Sở Ly, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, không thể uống nữa.
Sở Ly cười nâng chén bạc lên, uống một hơi cạn sạch.
Lục Ngọc Dung xua tay:
- Không sao, không sao. Hôm nay kết bạn với nhân vật cái thế như tiên sinh, uống nhiều một hai chén cũng không có gì!
- Thân thể của tiểu thư...
Tịch Vụ chần chờ.
Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn.
Mặt ngọc của nàng ửng đỏ, càng ngày càng kiều diễm mê người, làm cho tâm thần người ta dập dờn.
Tịch Vụ bất đắc dĩ khom người lùi về phía sau.
…
- Đến, ta lại kính tiên sinh một chén!
Lục Ngọc Dung nâng chén bạc lên, lấy tay che mặt, uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly cũng uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt của Lục Ngọc Dung mê ly, lúc nhìn quanh phong tình vạn chủng.
Nàng nhẹ giọng thở dài:
- Tiên sinh anh hùng cái thế, ta thấy trong đám người đương thời cũng chỉ có một người có thể so sánh được với tiên sinh.
Sở Ly cười nói:
- Là người phương nào?
- Không biết tiên sinh có biết phủ Dật Quốc Công hay không?
- Đương nhiên.
- Trong phủ Dật Quốc Công có một vị thị vệ nhị phẩm, họ Sở tên Ly.
Lục Ngọc Dung than nhẹ, sóng mắt mê ly:
- Quả thực là một vị rồng trong loài người, tuổi còn trẻ nhưng lại có trí tuệ hơn người.
- Sở Ly?
Sở Ly cười nhạt.
Chính hắn nói ra tên của mình, trong lòng có mấy phần cảm giác cổ quái.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng gật đầu:
- Luận võ công, sợ rằng Sở Ly cũng không thua tiên sinh, luận trí tuệ lại càng kinh người. Nói thật, tiểu nữ tử rất là khâm phục, lại có mấy phần ngưỡng mộ!
Sở Ly nói:
- Đáng tiếc không thể gặp một lần.
- Sở Ly là thị vệ của phủ Dật Quốc Công, quả thực không thường xuyên rời phủ.
Lục Ngọc Dung than thở:
- Muốn gặp mặt một lần cũng không dễ.
Sở Ly nói:
- Thế gian có ngàn vạn anh hùng, cũng không phải chỉ có một hai người.
Lục Ngọc Dung đưa tay phải ra, xua xua:
- Không giống, không giống, vị Sở Ly này không giống. Luận thanh niên anh hùng trong thiên hạ, cũng chỉ có hai người các ngươi mà thôi, còn lại đều là kẻ phàm phu tầm thường!
- Đỗ mỗ không dám nhận.
Sở Ly cười nói:
- Một vũ phu, nào có thể coi là anh hùng chứ?
- Ài... nếu như có thể mời vị Sở Ly này vào trong phủ, vậy thì tốt biết bao!
Lục Ngọc Dung lắc đầu than thở:
- Đáng tiếc hắn trung thành tuyệt đối, chỉ có thể trở thành kẻ thù của ta, lại không thể thành bằng hữu.
- Nếu là kẻ địch của tiểu thư, có cần giết hắn hay không?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung vội vã xua tay, thở dài:
- Nhân vật như vậy, giết rất đáng tiếc!
- Tiểu thư khí độ hơn người!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Sở Ly nắm chén bạc, trong lòng có chút phức tạp.
Nhìn Lục Ngọc Dung ánh mắt mê ly, cúi thấp đầu xuống, có mấy phần men say. Hắn thầm thở dài một hơi, đúng vậy... nhân vật như vậy, giết chết rất đáng tiếc!
Tịch Vụ nói:
- Đỗ tiên sinh, tiểu thư say rồi. Ta xin cáo lỗi mang nàng hồi phủ.
Sở Ly gật gù:
- Làm phiền rồi.
Lục Ngọc Dung ngẩng đầu lên, tự nở nụ cười, ôm quyền một cái, nói:
- Đã để tiên sinh cười chê rồi, quả thực ta đã say rồi, ngày khác lại nâng cốc nói chuyện vui vẻ với tiên sinh!
Sở Ly ôm quyền nói:
- Xin mời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...