Hắn quay đầu nhìn về phía mặt hồ, gió nhè nhẹ thổi, sóng nước lấp lánh.
Quả nhiên không phải chỉ có mình đơn phương tương tư, Tiêu Kỳ cũng động tâm với mình, đây là tin tức tốt, nhưng hắn lại không cao hứng nổi.
- Gần đây Tiểu Kỳ rất thống khổ, mỗi ngày đều cố gắng giãy dụa vượt qua.
Thẩm Ánh Hồ nhẹ nhàng thở dài:
- Thực sự là khổ cho đứa bé này.
Sở Ly nói:
- Tại sao?
- Ở trước mặt nó có hai con đường.
Thẩm Ánh Hồ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Một là chặt đứt tơ tình, thì sẽ lập tức bước vào Thiên Ngoại thiên. Sau đó rất nhanh sẽ tiến vào cảnh giới Thiên thần... Một là phế bỏ Thái thượng kiếm kinh, trùng tu tâm pháp của Tuyết Nguyệt hiên, một khi chọn con đường này cũng có ý nghĩa nàng không thể về phủ Quốc Công được nữa. Từ đây sẽ lấy thân phận Đỗ Hạ để sống sót. Trước khi tu luyện tâm pháp Tuyết Nguyệt hiên nhất định sẽ phải phát ra lời thề độc.
Sở Ly cau mày.
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Tu luyện tâm pháp của Tuyết Nguyệt hiên, đến cảnh giới Thiên Ngoại thiên đã là cực hạn, không có cơ hội đặt chân vào trong Thiên thần cảnh.
Vẻ mặt của Sở Ly trở nên nghiêm túc.
- Một cái là con đường lớn có ánh mặt trời, quang minh vô hạn, có thể là cao thủ Thiên Thần cảnh, đẩy phủ Quốc Công lên thêm một bước nữa. Một là đường mòn quanh co, vô vọng với Thiên thần cảnh, lại không thể trở về phủ Quốc Công. Sống giống như Tiêu Nguyệt Linh vậy.
Thẩm Ánh Hồ lạnh nhạt nói:
- Ta không biết nó có gì mà do dự chứ?
Sở Ly cười khổ, ở trong mắt người bên ngoài, quả thực không có gì để do dự.
- Mấu chốt là ở trên người ngươi.
Thẩm Ánh Hồ liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Tuổi còn trẻ đã là cao thủ Thiên Ngoại thiên. Trí tuệ hơn người, quả thực đủ để khiến cho Tiểu Kỳ động tâm. Nhưng...
Nàng khe khẽ thở dài.
Sở Ly cau mày không nói, cao thủ Thiên thần cảnh!
Trở thành cao thủ Thiên thần cảnh có thể tung hoành thiên hạ, không kiêng dè gì cả. Sẽ có được tự do chân chính, đây là việc rất khoái ý. Không người nào mà không muốn.
Hắn hít sâu một hơi. Lạnh nhạt nói:
- Vì phủ Quốc Công, nàng nên chém tơ tình!
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Chặt đứt tơ tình, phủ Quốc Công là bên được lợi nhất, ngươi sẽ bị thương, nàng cũng thương tâm. Thế nhưng rất nhanh Thái thượng kiếm kinh sẽ thanh trừ đi cảm giác đau lòng, cuối cùng người bị thương tổn sẽ chỉ là ngươi. Mà đi con đường thứ hai, phủ Quốc Công sẽ tổn thất. Nàng cũng sẽ trải qua cuộc sống rất gian nan, ngươi lại có lợi nhất.
Sở Ly nở nụ cười:
- Kỳ thực chuyện này rất dễ chọn.
- Ai xem vào cũng đều cảm thấy không khó chọn.
Thẩm Ánh Hồ lắc đầu nói:
- Thế nhưng nó luôn do dự giãy dụa, thống khổ không thể tả. Bản thân vì vậy mà bị thương rất nặng.
Sở Ly nghĩ đến Nhị tiểu thư lúc trước.
Nàng nhìn nhu nhược, yếu đuối mỏng manh. Thế nhưng không chút do dự vì phủ Quốc Công mà hi sinh chính bản thân mình, cương liệt kiên quyết.
Tiêu Kỳ nhìn thì quả quyết, cũng nghĩ tới phủ Quốc Công. Thế nhưng nàng lại giãy dụa do dự ở bước ngoặt này, không có cách nào hạ quyết tâm được.
Hắn vừa kiêu ngạo lại ngọt ngào lại vừa thương tiếc. Đủ loại cảm giác lẫn lộn, khó có thể phân biệt rõ được rốt cuộc là cảm giác gì. Đương nhiên nàng tự biết nặng nhẹ và tốt xấu, lại chậm chạp không thể quyết định, đó là bởi vì nàng không muốn phụ hắn, làm tổn thương trái tim của hắn.
Thế sự không có chuyện nào vẹn toàn đôi bên, đây chính là căn nguyên của sự thống khổ.
Hắn nhớ tới lúc Tiêu Kỳ gặp mặt mình lại không nói một lời, hắn biết nàng đã đưa ra quyết định.
Điều này càng làm cho hắn rất cảm động, cũng cảm thấy thương tiếc.
- Được rồi, ta chỉ nói những lời này cho ngươi nghe mà thôi, ngươi làm thế nào thì tùy ngươi.
Thẩm Ánh Hồ khẽ thở dài:
- Nó cũng là người lớn rồi, cũng có quyết định của mình, ta sẽ không can thiệp, cao thủ Thiên Thần không hẳn đã được khoái hoạt, cao thủ Thiên Ngoại thiên không hẳn đã thống khổ.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu vào.
Sở Ly ngồi ở trên giường nhỏ trầm tư, không chút nhúc nhích.
Hắn đã ngồi đó một đêm, tâm tư không ngừng lao nhanh, không ngừng nghỉ một khắc nào cả, một đêm không ngủ.
Dựa vào bản tính của hắn, hắn sẽ nói với Tiêu Kỳ, không cần có gắng tu luyện Thái thượng kiếm kinh, mình sẽ trở thành cao thủ Thiên Thần, sẽ thủ hộ phủ Quốc Công. Thứ nàng cần phải làm là làm phụ nữ của hắn, không cần bận tâm gì nữa.
Nhưng ở sâu trong lòng hắn lại tự hỏi mình, nếu như trả lời thành thật không lừa gạt bản thân mình. Như vậy hắn thật sự có nắm chắc đột phá lên Thiên Thần cảnh hay sao? Thật sự có thể dùng sức lực của một người để bảo vệ phủ Quốc Công sao?
Mình thân mang thần thông Đại Viên Kính Trí, có Khô Vinh kinh, trí tuệ hơn người. Thế nhưng thế gian không chỉ có một cao thủ Thiên Thần, cũng có khả năng Đại Lôi Âm Tự còn có một người như vậy.
Đại Lôi Âm Tự có vô số anh tài, người trí tuệ bình thường như mình không hẳn đã ít. Mà người tu luyện thành thần thông cũng chưa chắc đã không có, Đại Lôi Âm Tự có truyền thừa mấy ngàn năm. Nội tình khó lường, đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Sở học càng cao thâm khó dò, không hẳn là không có thứ nào vượt qua Khô Vinh kinh.
Mấy trăm năm qua bọn họ chỉ có một người trở thành cao thủ Thiên Thần, như vậy hắn thực sự chắc chắn đột phá lên Thiên Thần cảnh hay sao?
Nếu như nói chắc chắn, đó là tự lừa dối mình, tự đại.
Thái thượng kiếm kinh chính là kỳ học thượng cổ, có bảy phần mười trở thành cao thủ Thiên Thần, vì mình mà từ bỏ?
Nếu như phủ Quốc Công gặp phải khốn cảnh, suy sụp hoặc là sụp đổ, như vậy mình sẽ trở thành tội nhân, có mặt mũi nào đi gặp Tiêu Kỳ cơ chứ?
Mùi thơm lạnh nhạt bay vào mũi, Tiêu Kỳ nhẹ nhàng đi vào phòng, ngồi vào trên ghế thêu, thân thể được ánh nắng sáng sớm bao phủ.
Nàng vẫn mặc một bộ y sam trắng như tuyết, khắp toàn thân không nhiễm một hạt bụi, chẳng khác nào tiên tử không dính khói bụi trần gian.
Sở Ly đánh giá sắc mặt của nàng một chút, lại mỉm cười nói:
- Thương thế đã nhẹ hơn một chút chưa?
- Không sao.
Tiêu Kỳ lắc đầu, đánh giá sắc mặt của hắn:
- Hôm qua sư phụ ta tìm ngươi sao?
Sở Ly mỉm cười gật đầu.
- Nàng có nói gì không?
- Chỉ là hiếu kỳ, muốn nhìn dáng vẻ của ta một chút mà thôi.
- Lời của sư phụ ngươi không cần phải để ý.
- Ta biết rồi, thương thế của ngươi phải rất lâu mới khỏi được đúng không?
- Không vội.
Hai người trở nên trầm mặc, Sở Ly cũng đã quyết định, hắn đang suy nghĩ nên mở miệng ra sao.
Ở ngoài yên tĩnh ốc đảo rất yên tĩnh, từ phía xa xa truyền đến tiếng cười đùa trên luyện võ trường.
Tiêu Kỳ lẳng lặng ngồi đó, khóe môi nở một nụ cười, cảm thấy yên bình vui vẻ, hận thời gian không thể vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này.
- Ngươi nên luyện Thái thượng kiếm kinh, không nên chọn tâm pháp của Tuyết Nguyệt hiên.
Sở Ly mở miệng nói.
Tiêu Kỳ ngẩn ra, nhìn sang.
Sở Ly nói:
- Ta không muốn cản đường của ngươi.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Hôm qua sư phụ đã nói cho ngươi sao?
Sở Ly nói:
- Chúng ta vốn đã không phải là người của cùng một con đường, ngươi lạnh nhạt, ta có lòng tham. Ngươi chỉ muốn cuộc sống yên tĩnh, ta lại muốn đạp khắp hồng trần, truy tìm sự phồn hoa và phú quý trên thế gian. Cho dù có ở cùng nhau, chung quy vẫn sẽ tách ra.
Tiêu Kỳ tức giận nguýt hắn một cái.
Sở Ly nói:
- Tính cách của ngươi lạnh nhạt, ít lời, sống chung với ngươi một chỗ rất vô vị.
- Còn gì nữa không?
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói.
- Ngươi không đủ đẹp, không bằng Nhị tiểu thư.
- Ngươi thích Nhị tỷ?
- Đương nhiên là yêu thích rồi!
- Không trách lại liều mạng cứu tỷ ấy như thế, ngay cả mạng của mình cũng không cần!
Tiêu Kỳ lạnh lùng nói.
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nam nhân nào mà không thích cơ chứ?
Hắn muốn thể hiện sự quyết tâm và nhẫn tâm của mình, cho nên Nhị tiểu thư sẽ là vũ khí lợi hại nhất.
- Câm miệng!
Tiêu Kỳ lạnh lùng nói.
Sở Ly than thở:
- Lần này ta tới đây kỳ thực là muốn nói ra lời này.
- Là do những lời sư phụ của ta nói hay sao?
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu một cái, nói:
- Nếu ta thực sự muốn đi cùng với ngươi, cho dù mang sư phụ tới nói thì có thể thay đổi được sao?
Tiêu Kỳ lạnh lùng nhìn hắn.
Sở Ly than thở:
- Tình cảm nam nữ giống như củi lửa vậy, đốt đến vượng, tắt rất nhanh, thà rằng như vậy, không bằng làm bằng hữu, tương giao nhạt như nước, tình cờ gặp nhau, hân hoan vui vẻ. Bình thường người ở đâu thì ở đó, tự lo cuộc đời của mình, không phải rất tốt hay sao?
- Ta biết rồi.
Mặt Tiêu Kỳ không hề có một chút cảm xúc đứng dậy, xoay người rời đi.
Sở Ly bình tĩnh nhìn nàng.
Y theo tính tình kiêu căng tự mãn của nàng, nói lời này đã này đủ, nàng sẽ hiểu ý của mình, cũng biết bản thân phải làm sao.
Chuyện trên thế gian này không có cách nào vẹn toàn cả đôi bên, luôn phải chọn giữ hay bỏ. Mặc kệ tương lai có hối hận hay không, lúc này bản thân hắn không hối hận, hắn ôm ngực, vô cùng đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...