Lý Thanh La và Giang Xuân Nguyệt đều rất xinh đẹp, chẳng khác nào thiếu nữ.
Nếu người bên ngoài không biết thân phận của các nàng thì sẽ cho rằng các nàng chừng hai mươi tuổi. Thế nhưng các nàng thân là trưởng lão Tuyết Nguyệt hiên, đã hơn bốn mươi tuổi.
Vương Cấu Tứ ngồi ở bên cạnh là một vị nam tử trung niên tuấn dật, giống như trưởng bối của các nàng vậy.
Bên người Tọa Phùng Lượng chính là một hán tử trung niên lôi thôi lếch thếch, hắn nghiêm mặt, khó nén vẻ hòa khí.
- Hiên chủ có việc, không ở trong cốc.
Lý Thanh La lạnh nhạt liếc nhìn Phùng Lượng một chút:
- Phùng trưởng lão có chuyện gì muốn nói với hiên chủ, ta có thể thông báo thay cho ngươi.
Nàng mặt tròn mắt to, quyến rũ yêu kiều, đôi mắt to rất là câu dẫn người khác. Chỉ cần lạnh nhạt thoáng nhìn qua đã khiến cho lòng người phập phồng không yên.
- Hừ, không ở trong cốc!
Phùng Lượng cười lạnh nói:
- Thực sự không ở trong cốc, hay là tránh mặt không gặp?
- Nực cười, vì sao hiên chủ chúng ta phải tránh mặt không gặp chứ?
Lý Thanh La chu bờ môi đỏ lên.
Phùng Lượng hừ lạnh nói:
- Đương nhiên là chột dạ!
- Chúng ta có gì mà phải chột dạ?
Lý Thanh La nói:
- Ngược lại là các ngươi, dạy dỗ ra hai gia hỏa bàng môn tà đạo, không cẩn thận sẽ chôn vùi mấy đời cơ nghiệp của Thanh Mãng sơn các ngươi. Thực sự là lo lắng thay cho các ngươi, tầm nhìn hạn hẹp!
- Hừ, Lý Thanh La, ngươi nói tới huynh đệ Thiếu Hoa và Thiếu Vinh sao?
- Đương nhiên là hai bại hoại bọn họ!
- Bọn họ chết ở trên tay của Tuyết Nguyệt hiên các ngươi, nhất định các ngươi rất đắc ý!
- Đây là ân oán giữa các vãn bối, cứ để bọn chúng tự xử lý đi. Để xem tạo hóa của mỗi người trong bọn họ là được. Đệ tử Thanh Mãng sơn và Tuyết Nguyệt cũng đã chết không ít.
- Nói rất hay!
Phùng Lượng lạnh lùng nói:
- Thiếu Hoa thì không nói, nhưng Thiếu Vinh là Tiên Thiên viên mãn, lại bị người ta giết chết!
- Thực sự là đáng tiếc...
Lý Thanh La lắc đầu than thở:
- Chết rất được!
- Lý Thanh La!
Hai mắt Phùng Lượng trợn lên giận dữ nhìn nàng, nói:
- Ngươi đừng quá phận quá mức!
- Quá phận sao?
Lý Thanh La liếc chéo hắn, cười lạnh nói:
- Ồ, chỉ cho phép đệ tử các ngươi giết đệ tử của chúng ta mà không cho phép đệ tử chúng ta giết đệ tử các ngươi hay sao? Thiên hạ này là của Thanh Mãng sơn các ngươi sao? Mọi chuyện sẽ tùy ý các ngươi mà làm sao?
- Lý Thanh La. Ngươi đừng cưỡng từ đoạt lý, người ta nói chính là Thiếu Vinh!
Phùng Lượng tức giận hừ lạnh nói:
- Hắn là một Tiên Thiên viên mãn, trừ phi các ngươi ra tay. Ai có thể giết được hắn cơ chứ? Các ngươi đang làm hỏng quy củ!
- Chúng ta giết hắn sao?
Lý Thanh La cười lên ha hả:
- Ta nói này Phùng lão quái, đầu óc của ngươi bị hồ đồ rồi sao?
- Nhất định là các ngươi đỏ mắt Thanh Mãng sơn chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, ép các ngươi một đầu. Cho nên mới ám hại, quả thật là lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất!
- Thực sự là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ta đã nói rồi, cũng chỉ có các ngươi mới có tâm tư xấu xa như vậy!
Lý Thanh La cười lạnh nói:
- Chúng ta muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi. Hà tất phải đợi tới hiện tại!
- Là do các ngươi không nhịn được nữa mà thôi!
Phùng Lượng cười lạnh:
- Ta phải gặp mặt chất vấn Tư Đồ Hiên chủ, chẳng lẽ nàng muốn xé bỏ quy củ mà tổ sư hai phái chúng ta định ra hay sao?
Lý Thanh La hừ lạnh nói:
- Ngươi thực sự không biết là ai giết Phùng Thiếu Vinh hay sao?
- Đừng nói tới Thiếu Vinh, cho dù là Thiếu Hoa thì thế hệ đệ tử trẻ tuổi của các ngươi cũng không giết được!
Phùng Lượng cười lạnh nói:
- Nhất định là các ngươi làm!
Vương Cấu Tứ ho nhẹ một tiếng. Ôn nhu nói:
- Phùng huynh, ngươi đã hiểu lầm rồi. Phùng Thiếu Hoa là do đệ tử tệ phái giết chết, là đệ tử của Thẩm sư tỷ.
- Thẩm Ánh Hồ?
Phùng Lượng cau mày hừ lạnh nói:
- Võ công của Thẩm Tinh không bằng Tô Thanh Điệp, Hồ Tuệ cũng không giết được Thiếu Hoa!
- Trước đó Thẩm sư tỷ đã thu nhận được hai đệ tử ký danh ở ngoài cốc.
Vương Cấu Tứ lắc đầu than thở:
- Đều là kỳ tài võ học, một người đã là Tiên Thiên viên mãn, bế quan theo Thẩm sư tỷ. Một người cũng là Tiên Thiên, chính là người đã giết chết Phùng Thiếu Hoa.
Phùng Lượng trầm tư không nói.
Hắn đang suy nghĩ về Thẩm Ánh Hồ, giả dối đa trí, quỷ kế đa đoan, chuyện như vậy nàng có thể làm được.
Không thu đệ tử kiệt xuất nhất vào trong cốc, để các nàng ẩn ở trong bóng tối, không có nguy hiểm chết trẻ, không để ý tới sự vụ bên ngoài mà chỉ chăm chú luyện công. Hơn nữa lại thêm tư chất hơn người, đương nhiên sẽ có tiến triển cực nhanh, trở thành Tiên Thiên viên mãn từ rất sớm.
- Thẩm Ánh Hồ!
Phùng Lượng cắn răng hừ lạnh nói.
Vương Cấu Tứ nói:
- Tu vi của đệ tử Thẩm sư tỷ tinh thâm, nhưng kinh nghiệm đối địch quá kém, lần trước bị Phùng Thiếu Hoa gặp được, nhục nhã. Khuôn mặt xinh đẹp bị vẽ hoa, sau khi thương thế lành lại đã phẫn nộ đi giết Phùng Thiếu Hoa, ài... cũng là do Phùng Thiếu Hoa gieo gió gặt bão, hành vi của hắn như vậy đã là đi theo đường tà đạo, các ngươi thân là sư phụ mà lại không quản thúc hắn. Một khi hắn trở thành trưởng lão, Thanh Mãng sơn các ngươi cũng sẽ xong đời!
- Câm miệng!
Phùng Lượng lạnh lùng quát:
- Đệ tử của ta không cần ngươi nói xen vào... Thế nhưng hiện tại, ta muốn quản cũng không quản được nữa, Tuyết Nguyệt hiên các ngươi tính toán rất giỏi, Thẩm Ánh Hồ cũng tính toán rất giỏi a!
Vương Cấu Tứ thản nhiên mỉm cười.
- Như vậy Thiếu Vinh thì sao?
Phùng Lượng hừ lạnh nói:
- Lẽ nào cũng bị một đồ đệ khác của Thẩm Ánh Hồ giết chết?
- Nàng đang bế quan cùng Thẩm sư tỷ, người giết Phùng Thiếu Vinh chính là đại ca Đỗ Phong của Đỗ Thu.
Vương Cấu Tứ cười nhạt nói:
- Hắn cũng coi như là nửa đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên, đang ở trong cốc của chúng ta.
- Sao?
Phùng Lượng cau mày:
- Đỗ Phong?
- Hai đệ tử mà Thẩm sư tỷ thu là một đôi tỷ muội, Đỗ Hạ Đỗ Thu, người giết Phùng Thiếu Hoa chính là Đỗ Thu.
Vương Cấu Tứ cẩn thận giải thích:
- Đỗ Phong là đường ca của Đỗ Thu, cũng là hôn phu của Đỗ Hạ, Phùng huynh đã hiểu rõ chưa?
- Một nhà họ Đỗ!
Phùng Lượng lạnh lùng nói:
- Như vậy đi, giao Đỗ Phong ra, chúng ta có thể bỏ qua cái chết của Thiếu Hoa và Thiếu Vinh!
Vương Cấu Tứ cười nhạt, buông tay.
Phùng Lượng quay đầu trừng mắt nhìn:
- Giang Xuân Nguyệt, ngươi có thể làm chủ được. Giao hay không giao người đây?
- Không giao.
Giang Xuân Nguyệt lạnh nhạt nói.
Nàng lông mi mắt hạnh, dịu dàng hợp lòng người, lúc nói chuyện lại bình tĩnh mà kiên quyết, ngoài nhu trong cương.
- Được... Được!
Phùng Lượng cười lạnh nói:
- Chỉ mong đệ tử của các ngươi đều không ra khỏi cốc!
- Tính Phùng, ngươi nên nghĩ cho kỹ!
Mắt hạnh của Giang Xuân Nguyệt trở nên lạnh lẽo.
Phùng Lượng hít sâu một hơi, sắc mặt liên tục biến ảo.
Một hồi lâu sau, hắn hừ lạnh nói:
- Các ngươi giao Đỗ Phong ra, ta sẽ cho các ngươi một viên Thanh Không đan!
- Thanh Không đan?
Giang Xuân Nguyệt nhíu mày.
Thanh Không đan là đan dược quý giá nhất của Thanh Mãng sơn, thương thế nặng đến đâu, một khi ăn vào, trong vòng một canh giờ sẽ khỏi hẳn.
Thương thế của Thẩm sư tỷ rất nghiêm trọng, rất có thể sẽ trở thành bệnh nặng, không có cách nào khỏi hẳn. Nếu như có Thanh Không đan, có thể lập tức xuất quan.
- Thành ý của ta đã đủ chưa?
Phùng Lượng lạnh lùng nói:
- Viên Thanh Không đan này là của lão phu, chỉ cần giao Đỗ Phong ra thì lão phu sẽ cho các ngươi!
- Ngươi muốn giết Đỗ Phong?
Giang Xuân Nguyệt hừ lạnh nói.
Ánh mắt của Phùng Lượng sáng lên, cảm thấy chuyện này có thể thương lượng.
Hắn hừ lạnh:
- Như vậy cũng không hẳn, chỉ cần hắn chịu cúi đầu, quy phục Thanh Mãng sơn ta, không chỉ không có tội mà Thanh Mãng sơn chúng ta còn có thể cho hắn đãi ngộ tốt nhất, thậm chí cũng có thể trở thành trưởng lão!
Giang Xuân Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn Lý Thanh La và Vương Cấu Tứ.
Lý Thanh La lạnh nhạt nói:
- Ba viên Thanh Không đan!
- Lý Thanh La, ngươi điên rồi sao?
Phùng Lượng gầm lên.
Lý Thanh La nói:
- Hoặc là ba viên Thanh Không đan, hoặc là các ngươi cút đi!
Vương Cấu Tứ thở dài:
- Phùng huynh, nếu như ngươi muốn giết Đỗ Phong, bất kể là bao nhiêu viên Thanh Không đan thì chúng ta cũng không đồng ý... Còn muốn chiêu nạp hắn, chúng ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, há sẽ tin tưởng a.
Chỉ một lời đã cắt đứt tâm tư chiêu nạp nhân tài của Phùng Lượng. Đó là mối quan hệ của Đỗ Phong với Đỗ Hạ, Đỗ Thu.
- Lý cô nương, Giang cô nương, Vương huynh. Quả thực ba viên Thanh Không đan quá nhiều, chúng ta thật sự không có.
Rốt cục Chu Chí Thành đã mở miệng nói chuyện:
- Cho dù cộng thêm ta cũng chỉ có hai viên mà thôi, không thể nhiều hơn nữa.
Phùng Lượng hừ lạnh nói:
- Như vậy đi, gọi Đỗ Phong này tới, chỉ cần hắn có thể chịu được ba chưởng của ta. Như vậy chuyện này sẽ xóa bỏ, hai viên Thanh Không đan cũng sẽ cho các ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...