Tuy rằng tính khí của Tống Ngọc Ninh không tốt, nhưng rất thông minh. Khi nào lên nổi nóng thì nổi nóng, khi nào không thể nổi nóng thì nàng có thể nhịn được. Lúc này đang tình chàng ý thiếp với Tiêu Thiết Ưng.
Điều khiến cho Sở Ly bất ngờ chính là, Tống Ngọc Ninh không thích ra bên ngoài dạo phố, mà lại thích ở lại trên hòn đảo nhỏ, hoặc là trồng hoa hoặc là thêu, hoặc là làm một chút thức ăn. Muộn thì lên thuyền ra hồ, nàng rất thích ngắm nhìn hồ nước.
Lúc Sở Ly đến bái kiến Tiêu Thiết Ưng thì vẻ mặt Tiêu Thiết Ưng vui vẻ như đường làm quan rộng mở vậy, vẻ mặt vô cùng nhu hòa.
- Đại công tử, bên Tam tiểu thư có gửi thư về không?
Sở Ly ôm quyền hỏi.
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu:
- Còn không, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sở Ly cau mày.
Theo lý mà nói, các nàng đã đến Tuyết Nguyệt hiên rồi mới phải. Vì sao còn chưa truyền tin trở về báo một tiếng bình an nhỉ.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Có khả năng vì hành sự cẩn thận, không có sơ hở nào cho nên mới không đưa tin về.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Một khi hai người Tiêu Kỳ tiết lộ thân phận thì sẽ trở thành cái đích cho chúng nhân chỉ trích. Càng quan trọng hơn đó là Tuyết Nguyệt hiên cũng sẽ trở thành công địch của võ lâm, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho dù mạnh như Đại Lôi Âm Tự, cũng không thể độc lai độc vãng ở trong võ lâm, làm địch cùng toàn bộ võ lâm được.
Người trong võ lâm rất khát máu, nhiều người không sợ chết, một khi kết thù, cho dù cao thủ như mây thì cũng phải đánh nhau tới mức sống chết. Không giết được cao thủ, thế nhưng người phải chịu xui xẻo chính là những đệ tử tầng dưới kia.
Đệ tử là tương lai của môn phái, là một mạch máu của môn phái. Một khi chết đi một người, nói không chừng tương lai người này có thể trở thành cao thủ hàng đầu a.
- Tiểu muội nhanh trí, sẽ không sao đâu.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Người ta lo lắng chính là Nhị muội.
Sở Ly hiểu rõ vì sao hắn lại nói như vậy.
Lần này phủ Nhân Quốc Công bị thiệt thòi lớn như vậy, bọn họ sẽ không nuốt giận vào bụng mà tuyệt đối sẽ trả thù.
- Nhị tiểu thư tuyệt đối không thể rời khỏi phủ.
Sở Ly nói:
- Đại công tử đoạt Tống tiểu thư, Lục Ngọc Thụ sẽ cướp đi Nhị tiểu thư!
- Ài...
Tiêu Thiết Ưng thở dài.
Nói ra vẫn là mình đã gây ra họa.
- Thế nhưng có biện pháp gì đâu chứ?
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Chuyện này chỉ có thể tìm ngươi để thương lượng, tránh cho tiết lộ ra một chút gió.
Sở Ly nói:
- Bây giờ không thành thì ta sẽ bí mật mang Nhị tiểu thư đi tới Thần Đô.
- Ta cũng có ý đó.
Tiêu Thiết Ưng đứng lên. Chắp tay đi dạo một vòng rồi nói:
- Nên tới sớm, tốt nhất là thu xếp ở An vương phủ, không có sơ hở nào cả!
Hắn có chút phấn chấn. Cảm thấy ý đồ này rất vi diệu.
Sở Ly ngẩn ra, nói:
- Cũng chưa chắc An vương phủ đã an toàn. Ta muốn tùy ý tìm một nơi nào đó, chặt đứt liên hệ với trong phủ, đợi tới ngày thành hôn sẽ hội họp ở trong Thần Đô!
- Hừm, chủ ý này rất được!
Tiêu Thiết Ưng chậm rãi gật đầu.
Thiên hạ rất lớn, phủ Nhân Quốc Công không thể đi tìm khắp cả tất cả các nơi được. Sở Ly mang theo Nhị muội tùy ý tìm một nơi để cư ngụ, như vậy sẽ là mò kim trong biển rộng. Bằng vào trí thông minh của Sở Ly, sẽ không thể bị tìm thấy được.
- Như vậy đi, các ngươi đi sớm một tháng đi.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Nó còn rất nhiều thứ phải học, tránh cho tương lai tiến vào vương phủ lại trở thành trò cười của mọi người.
Sở Ly gật đầu.
…
Hắn trở lại Thiên Linh viện, Tuyết Lăng đã chuẩn bị xong cơm nước, đang chờ hắn.
Sau khi được Tuyết Lăng hầu hạ rửa tay, hắn ngồi vào bên cạnh bàn.
Tuyết Lăng đưa tới một tờ danh sách có chữ viết dày đặc:
- Công tử, tình báo liên quan tới Tuyết Nguyệt hiên đều ở đây. Có Nhàn Vân tửu quán, có Yêu Nguyệt lâu. Chư vị tỷ muội trong Yêu Nguyệt lâu cũng đã bắt đầu luyện Trường Xuân thuật.
Sở Ly nhận lấy rồi nhanh chóng lật xem.
Tuyết Lăng nói:
- Công tử, ta cảm thấy dựa vào Yêu Nguyệt lâu và Nhàn Vân tửu quán còn chưa đủ. Tin tức quá tạp và quá loạn.
- Các nàng chỉ là bổ sung mà thôi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Tình báo của phủ Quốc Công thiếu phần này.
Tuyết Lăng như bừng tỉnh.
Những chuyện nàng làm đều là theo ý tứ của Sở Ly, trăm phương ngàn kế lung lạc lòng người trong Yêu Nguyệt lâu. Đó là do muốn làm cho các nàng trở thành người cung cấp tình báo.
Sở Ly cảm thấy tin tức tình báo của phủ Quốc Công đơn điệu, chúng hộ vệ và các nội ứng có phản ứng rất chậm chạm đối với bên ngoài, rất bó tay bó chân. Bây giờ Sở Ly chấp chưởng nội ứng trong phủ Quốc Công. Hắn đã cảm nhận được sâu sắc một điều, những nội ứng này quá bình thường.
Muốn có càng nhiều tình báo thì càng phải có nhiều nội ứng. Muốn phát triển nội ứng thì cần có đủ tình báo. Làm ít mà hiệu quả nhiều, nếu như không có tình báo để chống đỡ. Muốn phát triển nội ứng sẽ cực kỳ khó khăn.
- Công tử, ta cảm thấy Minh Lộ cô nương không đúng lắm.
Tuyết Lăng nhíu mày nói.
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Có gì không đúng?
- Không nói ra được, nói chung, nàng ta có chút kỳ quái.
Tuyết Lăng lắc đầu một cái:
- Công tử, ta lo lắng, liệu có phải nàng là nội ứng của người khác hay không?
- Không sao.
Sở Ly nói:
- Đừng tỏ vẻ gì, để ý nàng ta hơn một chút là được rồi, nếu có thời gian ta sẽ đi gặp nàng.
- Vâng.
Tuyết Lăng nở một nụ cười:
- Cũng có khả năng là ảo giác của ta.
Sở Ly cười nhạt.
Hắn lợi dụng Mãnh Hổ đồ, từ từ làm tinh thần của Tuyết Lăng trở nên mạnh mẽ, cảm giác của nàng so với người khác còn nhạy cảm hơn nhiều, không biết chừng, rất có khả năng đã có vấn đề.
- Công tử, vậy tối nay người có thời gian không?
Tuyết Lăng cười nói:
- Cò cần đêm nay đi tới Yêu Nguyệt lâu một chút không? Buổi tối có Hướng Hà tỷ tỷ hát.
- Đêm nay sao?
Sở Ly ngẫm lại, gật gù một cái.
Ngày hôm nay tâm thần của hắn bất định, sách về trận pháp cũng đã bị hắn học hết, không còn gì có thể học. Nếu muốn tiếp tục tinh tiến thì phải xem những cuốn sách về trận pháp khác, chỉ là lúc này phải tự mình tìm kiếm.
…
Buổi tối, hai người từ trong Yêu Nguyệt lâu đi ra, đi ở trên đường cái phồn hoa, đèn lồng chiếu sáng đường cái chẳng khác nào ban ngày, người đi đường qua lại không dứt, so với ban ngày còn càng thêm náo nhiệt hơn.
Sở Ly nói:
- Minh Lộ này là người của phủ Nhân Quốc Công.
- Quả nhiên có vấn đề!
Tuyết Lăng đập tay nói.
Sở Ly nói:
- Mặc kệ nàng ta.
- Công tử muốn lợi dụng nàng?
- Để ả ta ở chỗ này cũng không có gì đáng ngại.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Giết nàng, cái được không đủ để bù đắp cái mất.
- Hiểu rõ.
Tuyết Lăng cười nói:
- Không bằng chúng ta thu phục nàng ta? Mang tới một đóa Đàm Mộng hoa, ta không tin nàng ta không quy phục!
- Đừng hồ đồ.
Sở Ly vung vung tay:
- Đàm Mộng hoa đối với các nàng là họa mà không phải là phúc.
- Được rồi.
Tuyết Lăng bất đắc dĩ gật gù:
- Chỉ có điều công tử nên tới xem nhiều một chút, rất náo nhiệt!
Sở Ly cười cười.
Yêu Nguyệt lâu cô nương rất đẹp, có khí chất, thế nhưng cũng không phải là loại mà hắn yêu thích.
Lúc hắn rời khỏi tự vào phủ thì trong lòng đã mang dã tâm, hận không thể lấy tất cả mỹ nữ trong thiên hạ. Khi nhìn thấy mỹ nữ đã muốn lấy, bây giờ hắn đã thay đổi ý nghĩ, chỉ muốn có mình Tiêu Kỳ, nắm giữ được nàng thì hắn đã cảm thấy nắm giữ được tất cả mỹ nữ trong thiên hạ rồi.
Bây giờ hắn nhìn thấy mỹ nữ, cũng yêu thích, nhưng cũng chỉ là thưởng thức và yêu thích mà thôi, không có loại kích động và khát vọng mãnh liệt kia nữa.
Từ tận trong xương tủy hắn là người lý trí bình tĩnh, phân tích tình hình của chính mình. Đây là phản ứng bình thường của nam nhân khi động tình. Có khả năng qua một quãng thời gian nữa thì hắn sẽ lại muốn lấy tất cả mỹ nữ trong thiên hạ.
Hai người đi tới trước cửa phủ thì bỗng nhiên có một người tiến lên đón, Lâm Toàn ôm quyền hành lễ với hắn:
- Sở tổng quản, Đại công tử cho mời.
Sở Ly nhíu mày, ra hiệu cho Tuyết Lăng tự mình đi về. Còn hắn thì theo Lâm Toàn đi tới chỗ của Tiêu Thiết Ưng.
Tiêu Thiết Ưng đứng dậy, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, đưa tới một phong thư rồi nói:
- Rốt cuộc tiểu muội cũng đã gửi thư về rồi!
Sở Ly tiếp nhận, là bút tích của Tô Như.
Ở trong thư nàng không nói tới những thứ khác, chỉ nói tất cả mạnh khỏe, trong nhà không cần mong nhớ. Các nàng sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.
Sở Ly cau mày đánh giá phong thư này, muốn tìm hiểu tâm ý ẩn sâu bên trong bức thư.
- Xem ra bên kia vẫn còn thuận lợi.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Như vậy chúng ta có thể yên tâm rồi.
- Có thể bên Tuyết Nguyệt hiên rất không yên ổn.
Sở Ly thở dài.
- Ngươi còn sợ tiểu muội chịu thiệt sao?
Tiêu Thiết Ưng không phản đối mà cười nói.
Sở Ly gật đầu:
- Tiểu thư lợi hại thế nào ta biết, có lẽ không chịu thiệt... Ta muốn tiếp tục nghiên cứu trận pháp, đáng tiếc sách về trận pháp trong phủ đã bị xem hết.
- Ta sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm thêm một ít, hiện giờ sách về trận pháp có rất ít.
- Công tử, ta muốn đi ra ngoài đi một chút, nhìn khắp thiên hạ, trải nghiệm các nơi.
- Ngươi muốn đi ra ngoài bao lâu?
- Sẽ không làm chậm trễ chuyện của Nhị tiểu thư.
-... Được rồi.
Tiêu Thiết Ưng chậm rãi gật đầu.
Hiện tại ở trong phủ đã được bố trí trận pháp, cũng không phải thiếu một cao thủ như hắn. Để hắn đi ra ngoài đi một chút, tăng trưởng kiến thức một chút cũng tốt.
Buổi tối hôm đó, Sở Ly đã lên đường rời khỏi phủ Quốc Công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...