Vào buổi trưa, Sở Ly đã trở lại phủ Quốc Công.
Hắn trở lại Thiên Linh viện, hít thở khí tức của Thiên Linh thụ một cái, cả người uể oải lập tức biến mất, tức thì tỉnh táo lại.
Vào phòng, đổi một thân y phục, Tuyết Lăng gõ gõ cửa, bắt đầu mang vào một chậu nước ấm, để hắn rửa mặt.
Chờ hắn rửa mặt xong, lại ngồi vào trên ghế Thái sư bên trong phòng khách, nàng lại dâng trà rồi đứng ở một bên, ánh mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía hắn
Sở Ly ngồi ở nhìn y phục của mình một chút, nói:
- Sao vậy?
- Công tử, người đã gầy đi rồi.
Tuyết Lăng nói.
Sở Ly bật cười:
- Mới được vài ngày đã gầy rồi sao? Có điều cũng đúng, cơm nước trong vương phủ và cơm nước ở tửu lâu khác nhau hoàn toàn, không đúng khẩu vị của ta lắm.
Vẻ mặt Tuyết Lăng tức thì trở nên hớn hở.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tuyết Lăng đi ra ngoài phòng khách, kéo cửa ra, bên ngoài là Tô Như đang đứng, miệng cười tươi roi rói.
Tô Như mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, đôi mắt trong sáng không chút tì vết:
- Sở Ly đã trở về chưa?
- Vừa mới vào đến nhà.
Tuyết Lăng cười nói.
- Như vậy thì mau lên, tiểu thư mời hắn tới.
Tô Như nói.
Tuyết Lăng nói:
- Sao lại vội như vậy chứ?
- Lắm miệng.
Tô Như liếc nhìn nàng một chút.
Tuyết Lăng mở miệng cười khẽ.
Hai người tiến vào phòng khách, Sở Ly đã đứng dậy đi ra:
- Tổng quản, đi thôi.
- Tự ngươi đi đi, ta mang Tuyết Lăng đi tới đảo nhỏ của ngươi.
Tô Như cười nói.
Sở Ly cười rồi gật đầu, bước ra khỏi tiểu viện, đến Quan Tinh lâu.
Cách Quan tinh lâu còn xa thì đã nghe được tiếng đàn du dương, tiếng đàn để lộ ra khí thế cao vút, ý cảnh lỏng lẻo.
Sở Ly cười cười, hôm nay tiểu thư đúng là hăng hái.
Hắn trực tiếp đi tới lầu ba, sau khi đi lên hắn lập tức ngây người. Bởi vì Nhị tiểu thư cũng ở đây.
Tiêu Kỳ cầm kiếm vung vẩy, ánh kiếm trong suốt như nước, uyển chuyển mà tao nhã.
Tiêu Thi quay lưng về phía nàng, ngồi ở phía trước cửa sổ đánh đàn.
Ánh mặt trời chiếu sáng cửa sổ, chiếu khuôn mặt như ngọc trắng của Tiêu Thi, từ bề ngoài nhìn vào, đường viền đường cong rất sâu, xinh đẹp đến mức kinh người.
- Tiểu thư, Nhị tiểu thư.
Sở Ly ôm quyền hành lễ.
Ánh kiếm bị thu lại, bảo kiếm trở vào bao.
Tiếng đàn im bặt đi.
Hai nữ nhìn lại, hai đạo ánh mắt mềm mại, trong trẻo đều rơi vào trên mặt của hắn.
- Ngồi đi.
Tiêu Kỳ chỉ chỉ về phía ghế thêu.
Sở Ly mặt không biến sắc, bình tĩnh ngồi vào phía đối diện với hai nữ.
Hắn cảm thấy toàn bộ lầu ba sáng sủa bức người, dung mạo của hai nữ xinh đẹp, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Khổ cực ngươi đi một chuyến rồi, bên An vương nói thế nào?
- Nói sẽ phái mấy người tới đây dạy Nhị tiểu thư lễ nghi cung đình, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Nhị tiểu thư.
Tiêu Kỳ nói:
- Là tới dạy dỗ, tránh cho tiến vào Vương phủ rồi làm trò cười, làm mất thể diện của Vương phi.
- Cái gì mà có thể diện hay không có thể diện cơ chứ?
Tiêu Thi cười nhạt.
Tiêu Kỳ nhìn nàng một chút, tiếp tục hỏi:
- Sở Ly, ngươi cảm thấy An vương ra sao?
Sở Ly giống như nàng, có thể nhìn thấu lòng người, gặp qua một lần thì đã biết ý nghĩ, tâm tư và tính cách của đối phương.
Sở Ly cười nhạt:
- Thân thể của An vương không tốt lắm.
- Hắn sinh bệnh?
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Ta chưa từng nghe nói qua đó.
Nàng đăm chiêu nhìn chăm chú về phía Sở Ly, Sở Ly đang chuyển đề tài, lẽ nào An vương có chỗ nào đó không thích hợp cơ chứ?
Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Thi ở bên người một chút, quyết định chờ Nhị tỷ đi rồi lại hỏi kỹ đối phương.
Tiêu Thi nói:
- Bệnh gì?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Là nội thương, nội thương rất phiền phức.
- Hoàng thất có vô số linh đan diệu dược, còn có cao thủ hàng đầu, không trị được thì còn có hoàng thượng.
Tiêu Kỳ cười nhạt:
- Chỉ là nội thương thì có gì mà phiền phức chứ?
Sở Ly cười nói:
- Lẽ ra nên như vậy, chỉ là có lẽ sẽ không dây dưa được quá lâu.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi đã từng gặp Trắc phi của hắn chưa?
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Chỉ gặp được An vương, dù sao thân phận ta không đủ.
- Như vậy cũng đúng.
Tiêu Thi nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Ly cười nói:
- Nhị tiểu thư yên tâm đi. Người vào phủ sẽ là chính phi, Trắc phi có lợi hại đến đâu thì cũng danh không chính ngôn không thuận.
- Nữ nhi của An vương vẫn tốt chứ?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ, đừng lo lắng, bọn họ không phải là linh thú.
Tiêu Thi khe khẽ thở dài, nói:
- Vốn ta cho rằng mình chết còn không sợ, có cái gì phải sợ hãi chứ? Thế nhưng bây giờ ta mới biết mình vẫn quá nhát gan...
- Có Sở Ly ở bên cạnh, tỷ không cần phải để ý đến thứ gì khác, hắn sẽ xử lý tốt giúp tỷ.
Tiêu Kỳ cười nói.
Tiêu Thi than thở:
- Sở Ly không nên nhúng chân vào vũng bùn kia với ta.
Sở Ly cười nhạt.
- Được rồi, Nhị tỷ. Tỷ đi về trước đi, muội muốn nói với Sở Ly mấy câu.
Tiêu Kỳ nói.
Tiêu Thi liếc mắt nhìn nàng một chút:
- Có lời gì mà không muốn nói cho ta nghe vậy?
Tiêu Kỳ cười nói:
- Là những chuyện ở trong phủ, sẽ làm bẩn lỗ tai của tỷ.
-... Được rồi.
Tiêu Thi mở miệng cười nhìn Sở Ly, lông mi chớp chớp.
Sở Ly lắc đầu cười khổ.
Chờ Tiêu Thi yểu điệu thướt tha đi xuống lầu, mặt ngọc của Tiêu Kỳ trầm xuống, nàng nói:
- An vương có gì không thích hợp chứ?
Sở Ly trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Trong An vương phủ tổng cộng có mười lăm cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Hắn đã từng do dự, có nên giấu diếm Tiêu Kỳ, để cho nàng yên tâm đi tới Tuyết Nguyệt hiên, hay là tiết lộ một ít với nàng.
Trước tiên, nếu như giấu diếm nàng, mình lặng lẽ làm việc, thần không biết quỷ không hay, đây chính là chuyện lớn có thể khám nhà diệt tộc, thêm một người biết sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Sau đó hắn lại quyết định tiết lộ mấy phần.
Một người trí ngắn, hai người trí dài, một mình hắn nghĩ biện pháp khó tránh khỏi sẽ có chỗ sai lầm, nói ra sẽ có người bù đắp vào chỗ sai sót. Dù sao việc này không phải là chuyện nhỏ, nếu như mình xảy ra chuyện, cũng liên lụy đến phủ Quốc Công.
Còn nữa, hắn cũng có tư tâm, nếu nàng tiến vào Tuyết Nguyệt hiên, nhất định sẽ biến mất không thấy hình bóng, không biết phải năm nào tháng nào mới có thể gặp lại được.
Tâm pháp tu luyện của nàng kỳ dị, chém tình diệt dục, thời gian dài trôi qua, cái bóng của mình trong lòng nàng sẽ bị xóa đi, khi đó hắn không thể làm gì được nữa.
Tuyết Nguyệt hiên cũng có nam đệ tử, tuy nói nàng không phải là người nhất kiến chung tình. Thế nhưng rất có thể lâu ngày sẽ sinh tình, vì vậy hắn cũng không thể không đề phòng.
Có chuyện này, thỉnh thoảng có thể tiếp xúc, có cơ hội khắc hình ảnh của mình vào trong lòng nàng, như vậy hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Những tâm tư phức tạp này chỉ xoay quanh một lần ở trong đầu của hắn, chỉ trong giây lát mà thôi.
Hắn lạnh nhạt nói:
- Phần thực lực này của An vương rất kinh người.
Tiêu Kỳ đăm chiêu.
Nàng đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, tấm lụa trắng trước cửa sổ lay động, như sương như khói.
Nàng nhìn về phía mặt hồ xa xa, đôi mắt sáng lấp lánh.
Sở Ly không nói thêm gì nữa, bằng vào sự thông minh của Tiêu Kỳ, câu này đã đủ rồi.
- Hắn thân là hoàng tử, nên có thực lực như thế.
Tiêu Kỳ chậm rãi nói:
- Xem ra đã có ý đoạt quyền.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Kỳ quay đầu nhìn về phía hắn:
- Có ý đoạt quyền, sao lại lấy Nhị tỷ?
Sở Ly trầm mặc không nói.
Phàm là người hiểu rõ việc của triều đình Đại Quý đều biết hoàng gia rất kiêng kỵ đối với mười hai phủ Quốc Công. Chắc chắn hoàng thượng sẽ không để cho bất kỳ một phủ Quốc Công nào trở thành ngoại thích, bằng không sẽ rất khó để áp chế nữa. Rất có khả năng sẽ phải thay đổi triều đại.
Lúc trước hoàng thượng và phủ Dật Quốc Công có định hôn ước qua miệng đã cắt đứt khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế của An vương.
Vì lẽ đó những năm gần đây An vương vẫn vùi đầu vào bên trong thi thư, đọc sách, có được danh tiếng rất lớn. Rất được Thanh Lưu môn triều đình ủng hộ, nhưng hắn lại tự giác không kết giao với đại thần trong quân, căn cơ nông cạn, ở trong mắt của mọi người, hắn tự mình biết mình, không có chí làm hoàng đế.
Nếu như An vương muốn làm một vị vương gia an nhàn, tất sẽ giữ cho mình trung lập, cũng không sợ người bên ngoài ám sát, hà tất phải lung lạc nhiều cao thủ Thiên Ngoại thiên như vậy chứ?
Mặt ngọc của Tiêu Kỳ âm tình bất định.
Nàng một lần nữa ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước, khoảng cách với Sở Ly gần trong gang tấc, hơi thở như lan tỏa ra, nàng nói:
- Sở Ly, ngươi nói thật với ta một câu, có phải An vương đã nổi lên sát tâm đối với Nhị tỷ hay không?
Sở Ly nhẹ nhàng gật đầu:
- Phong Nguyên chỉ mà Nhị tiểu thư trúng chính là hắn hạ thủ.
- Ầm!
Tiêu Kỳ vỗ một chưởng xuống dưới, dấu vết chưởng ấn hiện lên rõ ràng ở trên bàn trà.
Mặt ngọc của nàng trở nên âm trầm:
- Hay cho một An vương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...