Sở Ly nhìn thấy hình dáng của các nàng.
Quả thực đều là mỹ nhân, tuy không bằng Tiêu Kỳ, Tiêu Thi, cũng thua kém Tô Như, Tuyết Lăng một bậc, thế nhưng đặt ở bên ngoài đã là mỹ nhân hiếm thấy rồi.
Tiểu nhị rất ân cần mang món ăn tới, so với các bàn khác còn nhanh hơn.
Trẻ tuổi có máu nóng trong người, cho dù thân là tiểu nhị thì hắn cũng khó kiềm được tâm tính yêu thích cái đẹp ở trong lòng.
Ba mỹ nữ có một cao thủ Tiên thiên, gần như bằng Tuyết Lăng, nhìn mảnh mai, chỉ là máu thịt còn hơn xa người thường. Có lẽ là đã tu luyện thể thuật, lực lượng hơn xa nam nhân bình thường.
Nhị nữ còn lại cũng đã từng tu luyện thể thuật, hơn xa người thường, chỉ có điều tu vi chỉ là hậu thiên, ở trong mắt hắn không đáng để nhắc tới.
Đồ ăn được dâng lên, các nàng khẽ vuốt tay, nhẹ nhàng lấy tấm lụa trắng xuống.
Hai mắt những người chung quanh tỏa ánh sáng, trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào, người rụt rè thì ra vẻ tình cờ thoáng nhìn qua, người mặt dày thì nhìn chằm chằm, tất cả ánh mắt đều bị các nàng hấp dẫn.
Sở Ly nâng rượu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù sao trong phủ Quốc Công thứ nhiều chính là mỹ nữ, đám người Trần Tuyết cũng là mỹ nữ. Cả ngày gặp mặt đám người Tuyết Lăng, Tô Như, thường thường đối mặt với Tiêu Kỳ, ánh mắt của hắn đã trở nên cực cao.
Hắn nâng chén rượu lên, thỉnh thoảng khẽ nhấp một cái, tiếp tục suy tư về ký hiệu kỳ dị kia, tối về cố gắng thử một lần xem. Để xem có thể dùng chu sa vẽ ra phù chú hay không.
Kỳ hiệu bên trong chiếc cổ đỉnh là lấy cái gì để vẽ, cao thủ Thiên Ngoại Thiên không làm được một bước này, lẽ nào là cao thủ Thiên thần?
Tâm thần của hắn bỗng nhiên khẽ động, quay đầu nhìn lại.
Lúc này có ba thanh niên bên hông đeo trường đao chậm rãi đi lên lầu, đứng ở trên bậc thang, đánh giá từng người trên lầu.
Thanh niên đẫn dầu anh khí bừng bừng, y phục màu xanh, tay đặt lên đao mà đứng, sát khí ngập tràn.
Tướng mạo của hai tên thanh niên phía sau hắn rất phổ thông. Một người cao, tráng kiện, một gầy gò. Hai người trợn mắt lên, sắc mặt bất thiện, ánh mắt chẳng khác nào dao, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của ba người đảo qua trên mặt của Sở Ly, không có dừng lại.
Quanh thân Sở Ly ngay cả một tia nội lực cũng không có, nhìn qua chính là một người đọc sách bình thường, không thông võ công.
Cuối cùng ánh mắt của bọn họ rơi xuống trên mặt ba mỹ nữ. Dừng lại bất động.
Tam nữ cúi đầu lặng lẽ dùng cơm, không nói gì cả.
Thanh niên anh tuấn dẫn đầu lên tiếng, tiếp đó tay vẫn đặt lên trên đao rồi đi tới trước bàn của các nàng, trầm giọng nói:
- Các ngươi là đệ tử của Thái Hoa Cốc?
Tam nữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu ăn cơm, không để ý tới hắn.
- Ầm!
Thanh niên cao, cường tráng tiến lên phía trước một bước, mạnh mẽ vỗ một chưởng lên trên bàn.
- Rầm!
Bàn và cơm nước mảnh vỡ chén đĩa hóa thành đống, nước bắn ra bốn phía.
Đũa của tam nữ dừng lại ở giữa không trung, ba người chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng có lửa giận hừng hực.
Thanh niên cao, cường tráng trợn mắt lên quát:
- Sư huynh của ta nói chuyện với các ngươi, các ngươi không nghe thấy sao?
Người xinh xắn lanh lợi nhất trong tam nữ quát:
- Có phải ngươi điên rồi không?
Thanh niên cao to kia hừ lạnh nói:
- Các ngươi không phải là đệ tử của Thái Hoa Cốc?
- Đúng thì làm sao, không phải thì làm sao chứ?
Nữ tử xinh xắn lanh lợi kia khẽ gằn giọng nói:
- Các ngươi là ai, không ngờ lại thô bạo như thế?
- Hừ!
Thanh niên cao to ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Chúng ta chính là đệ tử của Thanh Mãng Sơn!
Hắn liếc mắt nhìn mỹ nữ xinh xắn lanh lợi, lại dương dương tự đắc nhìn về phía đám người ở chung quanh.
- Đệ tử Thanh Mãng Sơn!
- Thanh Mãng Sơn!
- Bọn họ ở phía nam, sao lại chạy tới nơi này rồi phát rồ như vậy chứ?
Những người chung quanh sôi nổi nghị luận, Thanh Mãng Sơn là tông phái nhất lưu, là tên của một tông phái võ lâm ở phía nam.
Mỹ nữ mặt trái xoan có tuổi khá lớn xua tay, ý bảo nữ tử xinh xắn lanh lợi kia không nói nữa, nàng dịu dàng mà bình tĩnh nói:
- Hóa ra là đệ tử Thanh Mãng Sơn. Thái Hoa cốc ta và Thanh Mãng Sơn xưa nay nước giếng không phạm nước sông, ngươi làm vậy là có ý gì?
- Hừ, nước giếng không phạm nước sông!
Thanh niên cao to chất vấn:
- Các ngươi giết đệ tử của Thanh Mãng Sơn chúng ta!
- Cái này, vì sao ngươi lại nói thế?
Mỹ nữ mặt trái xoan khẽ nhíu mày.
- Không phải các ngươi diệt Bình Trạch sơn hay sao?
Thanh niên cao to hừ lạnh nói.
Mỹ nữ mặt trái xoan khẽ gật đầu:
- Bình Trạch sơn không chuyện ác nào không làm, tội ác tày trời, chúng ta thay trời hành đạo, diệt trừ bọn chúng!
- Hừ, người đã chết rồi, các ngươi nói cái gì mà chẳng được?
Thanh niên cao to hừ lạnh nói:
- Đặng sư đệ ta ở trong Bình Trạch sơn, cũng bị các ngươi giết chết!
- Đệ tử của Thanh Mãng Sơn ở Bình Trạch sơn?
Mỹ nữ mặt trái xoan lắc đầu:
- Danh tiếng của Bình Trạch sơn thế nào mọi người đều biết, bọn họ muốn cướp khi chúng ta lên núi, thân là người trong võ lâm không hành hiệp trượng nghĩa mà lại làm xằng làm bậy, chết không có gì đáng tiếc!
- Các ngươi giết người mà còn nói lý như vậy!
Sắc mặt của thanh niên cao to rất khó coi, quay đầu nói:
- Sư huynh, ta thấy khỏi phải phí lời với các ả này, động thủ đi!
Thanh niên cầm đầu bình tĩnh nói:
- Thanh Mãng Sơn ta là danh môn chính phái, nói đạo lý, Đặng sư đệ của ta có tội gì mà phải chết chứ? Như vậy đi, ba vị cô nương tự phế võ công, chuyện này sẽ xóa bỏ ở đây!
- Dựa vào cái gì?
Nữ tử xinh xắn lanh lợi không phục mắng:
- Tên kia không biết đã giết bao nhiêu người vô tội, đã sớm đáng chết rồi. Chúng ta thay trời hành đạo thì có gì sai cơ chứ? Thanh Mãng Sơn các ngươi nói lý, thật là buồn cười chết mất!
- Đệ tử của Thanh Mãng Sơn không tới phiên người khác giết!
Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói:
- Nếu như ba vị cô nương không xuống tay được, ta sẽ làm thay cho các ngươi!
- Vậy thì cứ đánh thôi!
Nữ tử xinh xắn lanh lợi rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào ba thanh niên rồi nói:
- Đến đây, các ngươi có bản lĩnh thì cứ phế bỏ chúng ta!
- Đánh thì đánh!
Thanh niên cao to rút trường đao sáng như tuyết ra, đặt ở trước người:
- Đến đây, các ngươi cùng lên đi!
- Khoe khoang!
Nữ tử xinh xắn lanh lợi quát một tiếng, rút kiếm ra đâm, mấy đóa kiếm hoa bao phủ thanh niên cao to kia lại.
Thanh niên cao to quát một tiếng, tay vung đao như một dải lụa.
- Keng...
Đao kiếm gặp nhau, nữ tử linh lung lùi về phía sau hai bước, nhíu mày trừng mắt nhìn đối phương.
Thanh niên cao to cười đắc ý nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta!
- Hừ, xem kiếm!
Nữ tử xinh xắn lanh lợi đâm ra mấy đóa kiếm hoa.
Thanh niên cao to đánh xuống một đao, nhưng chỉ bổ về khoảng không. Hắn vội vã chém ngang đao, chém trúng mũi kiếm.
Mũi kiếm của nữ tử linh lung va chạm với thân đao, lập tức đâm ra, tốc độ xuất kiếm càng nhanh hơn, bằng vào kiếm pháp tinh diệu mượn lực mà đi.
Keng keng keng keng...
Âm thanh sắt thép va chạm liên tiếp và dày đặc vang lên, hơn hai mươi chiêu trong chớp mắt đã trôi qua.
- Ồ?
Nữ tử linh lung kinh ngạc thốt lên một tiếng, trường kiếm bỗng nhiên bay ra ngoài.
Thanh niên cao to lấy lực phá xảo, từng đao đều chất phác như núi.
Khi nữ tử mượn lực cũng phải chịu đựng lực lượng xung kích, cuối cùng cổ tay đau xót, trường kiếm tuột tay.
- Phanh!
Thanh niên cao to không chút do dự đánh xuống một đao. Muốn bổ nàng ra làm hai nửa.
Một nữ tử khác rút kiếm đâm ra, muốn cứu đồng bạn.
- Keng...
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một thanh đao, đánh bay kiếm của nàng.
Thanh niên cao to đánh xuống một đao, nữ tử nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ là không thể nào trốn được.
- A!
Nàng kêu thảm một tiếng, vai phải và cánh tay lộ ra xương trắng âm u, máu tươi trong nháy mắt đã tuôn ra ướt đẫm ống tay áo.
Mọi người sợ hết hồn, không đành lòng tận mắt nhìn thấy cảnh này. Không nghĩ tới thanh niên cao to này thật là độc ác. Không biết thương hương tiếc ngọc.
Sở Ly lắc đầu, hắn không có ý định ra tay.
Ân oán võ lâm nếu có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc. Bởi vì nếu chọc vào sẽ vô cùng phiền phức, mọi người đều có vận mệnh của mình, hắn không phải là Chúa cứu thế, không thể cứu mỗi người được. Hơn nữa ân oán tình cừu thường thường rất loạn, hắn cũng không có cách nào để ý được.
Huống hồ một đao này cũng đã lưu tình, bằng không cánh tay kia đã rời khỏi thể xác rồi.
Mỹ nữ mặt trái xoan tiến lên niêm phong lại huyệt đạo của nữ tử linh lung. Lại móc ra thuốc xoa, cầm máu, lại cho nàng dùng thêm một viên đan dược.
Nàng quay đầu nhìn về phía hai người khác đã đánh thành một đoàn, lông mày nhíu chặt.
Sư muội của nàng cũng không phải là đối thủ của đối phương, cho nên chỉ có thể dựa vào chính nàng mà thôi.
Sở Ly cười nhạt.
Tu vi của nữ tử này ở trong sáu người là cao nhất, ba đệ tử của Thanh Mãng Sơn không phải là đối thủ.
- Trương sư muội, lui ra đi!
Nàng nhẹ giọng nói.
- Vâng.
Nữ tử kiều mị đang vung kiếm nhẹ nhàng lui ra khỏi vòng chiến.
Nữ tử mặt trái xoan rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh nhạt nói:
- Hà Băng Hoa Thái Hoa cốc!
- Hứa Sĩ Tiêu Thanh Mãng Sơn!
Thanh niên cao to rút đao ra khỏi vỏ, hừ lạnh nói:
- Dưới đao không có mắt, sinh tử chớ trách, xin mời!
Hà Băng Hoa rút kiếm đâm một cái. Mũi kiếm kêu nhỏ như là đâm thủng y phục.
Hứa Sĩ Tiêu múa đao phủ đầu chém một đao như sấm chớp, vô cùng nhanh.
Hà Băng Hoa giẫm ra một bước tránh ra khỏi trường đao, mũi kiếm đã đâm tới, làm cho Hứa Sĩ Tiêu phải lùi về sau.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Trên mũi kiếm của Hà Băng Hoa phát ra từng tiếng kêu nhỏ, Hứa Sĩ Tiêu liên tục lùi về phía sau, không chém ra được một đao nào nữa.
Kiếm pháp của Hà Băng Hoa tinh diệu, nhìn như mềm mại, thế nhưng hùng hổ doạ người, đao thế của Hứa Sĩ Tiêu mạnh mẽ. Thế nhưng lại có lực mà không có chỗ dùng, bị bức ép cho liên tục lùi về phía sau, không thở ra hơi, tinh lực cuồn cuộn, động tác càng ngày càng chậm.
- Keng...
Bên cạnh bỗng nhiên có một đao chém tới.
Mũi kiếm của Hà Băng Hoa nhẹ đi, trường đao bay ra ngoài.
Sở Ly bất đắc dĩ, tránh đầu chếch về phía trái, tránh trường đao bay tới.
- Phập!
Trường đao cắm sâu vào trên khung cửa sổ, chuôi đao liên tục run rẩy.
Hà Băng Hoa lạnh lùng liếc mắt nhìn thanh niên cao to hai tay đã trống trơn, liếc xéo Hứa Sĩ Tiêu:
- Thanh Mãng Sơn, Thanh Mãng Sơn rất tốt!
Sắc mặt Hứa Sĩ Tiêu âm trầm, trừng mắt nhìn thanh niên cao to một chút:
- Triệu sư đệ!
Thanh niên cao to sắc mặt ngượng ngùng, quay đầu trừng Sở Ly:
- Còn không đưa đao ra cho ta?
Sở Ly bật cười, đây quả thực là tai họa bất ngờ, vốn hắn không muốn để ý tới, thế nhưng chuyện này lại vẫn tìm tới cửa.
Hắn bỗng nhiên sinh ra một tia tâm tư đùa giỡn, người đứng lên đến, hai tay vất vả rút đao ra, sau đó đi tới phía trước rồi đưa cho thanh niên cao to, miệng cười nhạt.
- Cười cái gì mà cười!
Thanh niên cao to không tiếp nhận trường đao mà trừng mắt lên, quát to.
Giúp một chút mà còn bị sư huynh quát, thực sự rất mất mặt. Trong lòng hắn nổi giận không có chỗ phát tiết, lại nhìn thấy Sở Ly cười, giống như đang trào phúng mình vậy, nhất thời hắn thẹn quá hóa giận.
- Triệu sư đệ!
Hứa Sĩ Tiêu trầm giọng nói:
- Không được vô lễ!
- Sư huynh, loại gia hỏa này cũng dám cười nhạo ta, thực sự là không biết sống chết!
Thanh niên cao to căm giận bất bình nói:
- Cũng may là ta, nếu như đổi lại là người khác thì đã sớm dùng một đao chém hắn, để đầu hắn dọn nhà rồi!
- Được rồi được rồi!
Hứa Sĩ Tiêu vung vung tay lên, không nhịn được nói:
- Tính toán gì với ngươi không tập võ cơ chứ?
- Sư huynh, không phải là ta tính toán với hắn, mà là vì muốn tốt cho hắn.
Thanh niên cao to vội nói:
- Cho hắn một chút giáo huấn, tránh cho tương lai lại mất cái mạng nhỏ!
Sở Ly lắc đầu một cái, lại đưa trường đao tới cho hắn.
Thanh niên cao to quát một tiếng, tiếp nhận trường đao, sắc mặt tức thì biến đổi.
Nội lực mênh mông cuồn cuộn từ trong trường đao tràn vào thân thể hắn, giống như phong ba, nội lực của hắn lập tức bị loại bỏ sạch sẽ, bên trong kinh mạch chỉ có nội lực của đối phương đang lưu chuyển, thân thể mất đi khống chế, không thể động đậy.
Sở Ly mỉm cười thu tay về:
- Không cần cám ơn.
Thanh niên cao to ngạc nhiên và có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Sở Ly ngồi trở lại bên cạnh bàn, cười tủm tỉm cầm chén rượu lên uống.
Thanh niên cao to trợn mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ tuổi của Sở Ly, trong lòng khó có thể tin tưởng được. Hắn có cảm giác vừa nãy nhất định mình đã sinh ra ảo giác, bằng vào chừng ấy tuổi sao lại có tu vi không thể nào tưởng tượng được như vậy cơ chứ?
Sở Ly cầm chén rượu lên khẽ nhấp một cái.
- Triệu sư đệ?
Hứa Sĩ Tiêu kêu một tiếng.
- A?
Thanh niên cao to vội vã ứng tiếng đáp, lập tức dẹp tan sự thất thố trong lòng, miễn cưỡng cười cười:
- Hả?
- Chúng ta đi!
Hứa Sĩ Tiêu nói.
Vẻ mặt hắn âm trầm, ôm quyền hừ lạnh nói:
- Hà cô nương, sau này chúng ta còn gặp lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...