Sở Ly đứng ở ngoài Thần Đô, mắt đánh giá thành trì sừng sững cao vót.
Đây là một toà thành cổ xưa đã tồn tại mấy ngàn năm. Trong mấy ngàn năm qua, ở trong tòa thành này đã xảy ra bao nhiêu bi quan ly hợp, gia khó quốc phá, hưng vong thịnh suy.
Tường thành cao trăm thước, cao giống như tòa nhà cao ba mươi tầng ở hậu thế, che kín bầu trời, người như giun dế.
Trên thành gạch có rêu xanh trải rộng, giữ lại dấu vết năm tháng tang thương.
Sở Ly ở dưới thành đánh giá một lúc, lại dắt ngựa đi vào cửa thành cao vút trong mây, quan thủ thành liếc mắt nhìn hắn một chút, sau đó phất tay cho người vào trong.
Đi vào thành, sự phồn hoa huyên nháo phả vào mặt, tiếng rao hàng, tiếng trả giá, tiếng cười lớn, tiếng mắng to, nhiều tiếng lọt vào trong tai.
Hắn dắt ngựa chậm rãi xuyên qua đám người, đi được năm dặm thì trước mắt lại xuất hiện một cửa thành cao lớn uy vũ, đây là cửa thành bên trong, kiểm tra rất là nghiêm ngặt. Có mười mấy quan binh đứng ở cửa thành, tinh khí thần của mỗi người đều rất sắc bén, đều là hạng người đã từng giết người thấy máu.
Sở Ly có yêu bài thị vệ của phủ Quốc Công, một đường thông suốt, đi được mười mấy dặm đường, rốt cục hắn đã đi tới trước một toà vương phủ cao to.
Phía trên cửa phủ có treo một cái biển có ba chữ An vương phủ, ba chữ to lớn có kim quang lập lòe.
Trên cửa là ngói lưu ly màu vàng, cửa phủ sơn son cao mười thước sáng đến mức có thể soi được gương, có một loạt đồng đinh sáng loáng bức người.
Ở dưới cánh cửa cao to, trước cửa phủ có bốn tên thị vệ có vẻ thấp bé, nhưng hai mắt như điện, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly và ngựa của hắn, sát khí uy nghiêm, rất là đáng sợ.
Trước tiên Sở Ly dắt ngựa tới chuồng ngựa bên cạnh, đi tới bậc thang trước cửa phủ, lại ôm quyền cất cao giọng nói:
- Thị vệ nhị phẩm Sở Ly của phủ Dật Quốc Công, phụng mệnh đến đây đưa một phong thư cho An vương gia.
Thanh âm của hắn ôn hòa, nhưng lại chậm rãi truyền ra ngoài, có lẽ toàn bộ vương phủ đều nghe được.
Bốn tên hộ vệ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, bởi vì thanh âm của hắn quá lớn.
Có một cái cửa nhỏ bên cạnh mở ra, một hán tử trung niên mặc cẩm y từ trong đó đi ra, hắn đứng trên bậc thang đánh giá Sở Ly vài lần, không nhanh không chậm, lạnh nhạt hỏi:
- Phủ Dật Quốc Công sao?
Sở Ly gật đầu:
- Đúng vậy.
- Đưa thư đây.
Hán tử trung niên mặc cẩm y chậm rãi đưa tay ra.
Khuôn mặt hắn như ngọc, dung mạo tuấn lãng. Khí chất nho nhã vô cùng. Chẳng khác nào một nho sĩ trung niên đọc vô số thi thư, không giống như là người canh cửa.
Sở Ly thầm than, không ngờ người gác cổng của vương phủ cũng không tầm thường như vậy.
Hắn lấy thư tín ra, đi lên chín bậc thang đi tới trước mặt đối phương, lại đưa thư lên.
Hán tử trung niên mặc cẩm y tiếp nhận tin tức, cúi đầu quét mắt nhìn một chút, lười biếng nói:
- Nếu là người của phủ Dật Quốc Công, vào đi.
Sở Ly ôm quyền một cái.
Hán tử trung niên mặc cẩm y lười biếng tiến vào cửa nhỏ, Sở Ly đi theo vào. Đối với hành động vô lễ của đối phương hắn cũng không quan tâm, tương lai khi tiến vào An vương phủ hắn sẽ cẩn thận cho đối phương điểm chút mùi đau khổ là được, hiện tại không phải là thời điểm để phát tác.
Hán tử trung niên mặc cẩm ý tiến vào trong phủ, vẫy tay gọi một nha hoàn thanh tú tới rồi nói:
- Sắp xếp một gian phòng khách cho vị thị vệ của phủ Dật Quốc Công này.
- Vâng. Trử tổng quản.
Nha hoàn thanh tú cung kính đáp một tiếng, lại thi lễ với Sở Ly:
- Công tử xin mời đi theo ta.
Sở Ly gật đầu mỉm cười, vận Đại Viên Trí Kính liếc mắt nhìn Trử tổng quản, âm thầm nhíu mày.
Quả thực hắn không phải là người gác cổng, mà là tổng quản ngoại phủ của vương phủ. Sau khi nghe thấy Sở Ly tự giới thiệu, nghe nói là người của phủ Dật Quốc Công, hắn mới tự mình đi ra, muốn nhìn một chút xem thị vệ của phủ Dật Quốc Công có dáng vẻ như thế nào.
Sở Ly theo nha hoàn đi qua một cánh cổng, đi tới một gian tiểu viện.
Hắn khởi động Đại Viên Trí Kính, trong đầu nhìn chằm chằm vào Trử tổng quản, nhìn hắn xuyên qua sân, đi tới một toà đình viện rộng rãi không có người. Hắn đứng ở dưới bậc thang bằng ngọc trắng của chính sảnh, cung kính nói:
- Vương gia, có thị vệ của phủ Dật Quốc Công tới đây truyền tin.
Ở trong đầu Sở Ly nhìn thấy một hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở trong thư phòng, vẻ mặt vàng vọt nghiêm túc, khuôn mặt như bị bệnh. Sống mũi thẳng tắp, hai mắt tam giác, tướng mạo tầm thường.
Hắn khẽ vuốt ba cái râu dưới cằm, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào một cuốn sách.
Sở Ly mỉm cười với nha hoàn kia, lại ngồi vào cái bàn đá bên cạnh đình viện, tiếp nhận trà đưa tới rồi khẽ nhấp một cái. Hắn biết nam tử trung niên này chính là Tứ hoàng tử, An vương gia.
Hắn dùng Đại Viên Trí Kính còn nhìn thấy, tuy rằng nhìn thấy đình viện rất rộng, không có người nào, nhưng trong chỗ tối lại có mười tên cao thủ Thiên Ngoại Thiên đang đứng, mơ hồ bảo hộ An vương vào trong đó, những cao thủ Thiên Ngoại Thiên này không kém gì đám người Triệu Khánh Sơn, núp ở trong bóng tối như tượng, không nhúc nhích.
Ngoài ra, trong đình viện không có nha hoàn, chỉ có một mình An vương.
An vương nhận thư, lại nói:
- Người của phủ Dật Quốc Công?
- Vâng.
Thanh âm của Trử tổng quản rất nhẹ, có chút cung kính nói:
- Thị vệ nhị phẩm Sở Ly, tự mình đưa tới tin.
Mặc kệ là người ở phủ nào, phủ Quốc Công vẫn là vương phủ, thị vệ đều có cửu phẩm, nhị phẩm cũng là cấp bậc không bình thường, hắn thân là tổng quản ngoại phủ, chỉ có điều vẫn là tứ phẩm. Tiểu tử kia còn trẻ mà đã là nhị phẩm, chuyện này quả thực khiến cho trong lòng hắn có chút đố kị.
Nhưng cho dù hắn là tứ phẩm thì cũng là tứ phẩm của vương phủ, so với phủ Quốc Công còn tôn quý hơn, đương nhiên không cần phải khúm núm đối với tiểu tử này!
- A, thị vệ nhị phẩm, có lẽ là tin quan trọng, trình lên.
An vương lạnh nhạt nói.
Trử tổng quản đi tới trước cửa sổ, hai tay trình thư lên.
An vương xé niêm phong ra, rút ra rồi chậm rãi lật xem, sắc mặt vàng vọng càng ngày càng âm trầm, khiến cho Trử tổng quản nhìn thấy vậy sợ mất mật.
- Uỳnh!
An vương mạnh mẽ vỗ khung cửa sổ một cái, cười lạnh một tiếng.
Trử tổng quản cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu lên nhìn hắn.
An vương hừ lạnh nói:
- Lão Trử, đệ đệ ngươi chết rồi!
- Cái gì?
Trử tổng quản giật nảy cả mình, vội nói:
- Làm sao lại vậy?
- Nửa đường bị người ta giết!
An vương cười lạnh nói:
- Xem ra bọn họ không để An vương ta đây vào trong mắt rồi!
Sắc mặt của Trử tổng quản cũng âm trầm lại:
- Vương gia, ta chỉ có một vị đệ đệ như thế...
- Được rồi được rồi, vốn tưởng là hoàn mỹ, kết quả lại là đưa mạng tới bồi vào, oán trách được ai chứ?
An vương có chút thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên, nói:
- Lúc trước không phải ngươi cầu xin ta nhét đệ đệ ngươi vào đội ngũ này sao?
- Vương gia, ai làm vậy?
Hai mắt của Trử tổng quản như muốn phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi.
- Tiêu Tiểu công gia nói là người của phủ Nhân Quốc Công làm ra chuyện này!
An vương cười lạnh nói:
- Chỉ có thể tin năm phần mười, ngươi đi đi, gọi tên thị vệ kia tới!
- Vâng!
Trử tổng quản trầm giọng nói.
Sở Ly thúc giục Đại Viên Trí Kính đến mức tận cùng, nhìn thấu tâm tư của An vương.
An vương nhìn Trử tổng quản rời đi, quăng thư lên trên bàn, cười lạnh một tiếng rồi lắc đầu một cái.
Sở Ly lấy làm kinh hãi, nhíu mày.
An vương phủ xếp nội ứng vào bên trong hàng ngũ sứ giả, mật báo cho phủ Nhân Quốc Công, mượn tay của phủ Nhân Quốc Công giết vị sứ giả này.
Mục đích chính là vì không muốn lấy Tiêu Thi.
Vương gia và phủ Quốc Công thông gia chính là tối kỵ, mà lại là vị trí chính phi, một khi hắn đăng cơ, chính phi sẽ trở thành Hoàng hậu, phủ Dật Quốc Công tất sẽ thành thế lực đuôi to khó vẫy, khó có thể hạn chế được nữa.
Càng quan trọng hơn chính là, không cần nói tới hoàng hậu gì nữa. Nếu như lấy tiểu thư của phủ Dật Quốc Công, mình sẽ vô vọng kế thừa đại vị, căn bản vô duyên cùng với ngôi vị hoàng đế.
Hắn thân là hoàng tử, cách vị trí có quyền sinh quyền sát trong tay kia chỉ còn có một bước, hắn há có thể cam tâm chuyện này cơ chứ?
Cho nên hắn nghĩ trăm phương ngàn kế để phá hoại, giết sứ giả trong phủ chỉ là bước thứ nhất, còn có rất nhiều thủ đoạn hơn nữa. Bây giờ không thành thì còn có bước cuối cùng, nghe nói thân thể của Tiêu Thi không khỏe, nếu như ốm chết thì cũng không ai có thể nói ra cái gì, cũng có thể chặt đứt liên hệ cùng phủ Dật Quốc Công.
Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá cau mày, lửa giận cuồn cuộn.
Quả nhiên không hổ là huyết thống của hoàng gia, bản tính lãnh khốc vô tình.
Lại nói đệ đệ của tổng quản ngoại phủ, hắn vì không muốn cho người ta hoài nghi đến trên người của mình, cho nên nói hi sinh là hi sinh, không chút do dự, tâm tính như vậy, quả thật khiến cho người ta đau lòng.
So sánh với hắn, Tiêu Thiết Ưng, Tiêu Thi, Tiêu Kỳ của phủ Dật Quốc Công quả thực là ngây thơ giống như trẻ con. Nếu như thực sự đấu với hắn, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ, cũng còn may Tiêu Kỳ có thể nhìn thấu được lòng người, có thể nhìn thấu được dụng tâm hiểm ác của hắn.
Chỉ có điều chờ tới lúc Tiêu Kỳ có thể nhìn thấy tâm tư của An vương, tới lúc tất cả mọi chuyện đã diễn ra, có nói cái gì thì cũng đã muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...