Bạch Bào Tổng Quản

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người ấm áp, Tưởng Hòe mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, uể oải ngồi trên ghế thái sư đặt dưới bậc thềm của tiểu đình phơi nắng.

Trong tiểu đình có thể ngắm nhìn trúc xanh xào xạc, trước mắt chỉ là cảnh đẹp, hắn thích tắm nắng, ánh mặt trời chiếu lên người vô cùng ấm áp dễ chịu, toàn thân như muốn tan chảy, thực sự thư giãn.

Hắn nheo mắt lại, thi thoảng lại mở mắt liếc nhìn thê tử đang bận rộn trong vườn hoa.

Thư Ngọc Đình đang vén tay áo, để lộ đôi tay trắng ngần như ngó sen, cầm một chiếc kéo dài cắt tỉa cành hoa.

Vườn hoa tuy có người chăm sóc nhưng có phần sơ sài, không đủ tỉ mỉ, chỉ là nhổ cỏ dại, hình hoa và cành hoa không cắt tỉa.

Thấy nàng nghiêm túc, chuyên tâm, gương mặt mịn màng hồng hào dưới ánh nắng càng trở lên xinh đẹp, đơn thuần, trong lòng Tưởng Hòe ngập tràn ấm áp và hạnh phúc.

Tiểu viện này hình thành nên một khoảng trời riêng, không ai quấy rầy.

Trước đây hắn thường tìm một nơi trong núi sâu để thư giãn, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn rất lo lắng, sợ kẻ thù tìm tới, không dám đánh mất cảnh giác, không thể thực sự thả lỏng.

Bây giờ tới phủ Quốc Công, sống ở đây, cuối cùng hắn đã có thể tận hưởng mùi vị hoàn toàn thả lòng tinh thần, khoan thai tự tại, vô lo vô nghĩ, nhìn Thư Ngọc Đình ngập chìm trong hoa tươi hắn lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đang nghĩ ngợi, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân vọng tới, sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.

- Ai vậy?

Tưởng Hòe trầm giọng hỏi.

Giọng Sở Ly vang lên:

- Tưởng huynh, là ta, Sở Ly.

- Sở huynh đệ.

Tưởng Hòe đứng dậy bay ra trước cửa, kéo cửa viện, cười ha ha nói:

- Khách quý, mau mời vào!… Ngọc Đình, Sở huynh đệ tới rồi!

Thư Ngọc Đình đứng thẳng dậy, vén lại những lọn tóc mai bị rối, cười rạng rỡ nói:

- Sở công tử, mau mời vào!

Sở ly chắp tay chào, cười nói:

- Phu nhân không cần khách sáo, ta tìm Tưởng huynh đi uống rượu, sau khi vào phủ vẫn chưa trò chuyện được lần nào.

- Vậy ở luôn đây đi.

Thư Ngọc Đình cười nói:


- Ta sẽ nấu hai món cho hai người.

Sở Ly lắc đầu:

- Không cần phiền phức vậy, đi ra ngoài cho tiện.

Hắn nháy mắt ra hiệu cho Tưởng Hòe, Tưởng Hòe hiểu ý, biết là có việc liền xua tay nói:

- Nàng làm việc của mình đi, chúng ta ra ngoài uống rượu.

- … Thôi được rồi, đừng uống nhiều quá nhé.

Thư Ngọc Đình dặn dò nói:

- Đừng làm lỡ việc.

Mới tới nơi này, nếu vì uống rượu mà lỡ việc, sau này sẽ rất bất lợi.

- Biết rồi.

Tưởng Hòe mỉm cười xua tay, bước vào nhà thay đồ.

Hai người đi ra khỏi tiểu viện, khi tới dưới gốc một cây tùng, Tưởng Hòe hỏi:

- Sở huynh đệ, có chuyện gì vậy?

Sở Ly nói:

- Đi thăm hai người bị thương kia.

- Không vấn đề.

Tưởng Hòe thở phào, hắn còn tưởng việc đại sự gì khiến Sở Ly đích thân tới tìm.

Sở Ly đưa tay khoát lên vai hắn:

- Chúng ta đi!

Trước mắt Tưởng Hòe là một màn mờ ảo, không nhìn thấy gì, chỉ có ánh sáng gấp khúc, trong lồng ngực dấy lên cảm giác buồn nôn, hắn giãy giụa nhưng cơ thể cứng nhắc không thể động đậy.

Trước mắt vụt sáng, cảm giác buồn nôn càng kịch liệt, hắn hít một hơi thật sâu kìm nén choáng váng, quay đầu nhìn xung quanh, không ngờ đã tới cửa nam phủ Quốc Công, hai con sư tử đá dữ tợn khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.

Hắn tròn mắt nhìn Sở Ly, lại nhìn nữ tử áo trắng đứng lặng lẽ bên cạnh, mặc dù có mạng trắng che mặt, không nhìn rõ dung nhan, nhưng dáng người yêu kiều, khí chất như thần tiên cũng khiến hắn không thể rời mắt.

Sở Ly khẽ hắng giọng:


- Tưởng huynh, đây là tam tiểu thư.

Tưởng Hòe vừa chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ, lập tức giống như có thau nước lạnh dội xuống đầu, áo trắng, dáng vẻ yêu kiều và khí chất của nàng đều tan biến hết, vội vàng chắp tay nói:

- Bái kiến tam tiểu thư!

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

- Không cần khách sáo, Tưởng hộ vệ, đi thôi.

Tưởng Hòe chắp tay.

Hắn biết điều đi trước dẫn đường, Sở Ly cùng Tiêu Kỳ đi phía sau.

Tưởng Hòe thi triển khinh công, chân bay lên, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Hắn nhớ lại tình hình ban nãy, chỉ vài hơi thở hắn đã đi từ tiểu viện tới cửa nam của phủ Quốc Công, tốc độ nhanh tới mức khủng khiếp, hắn thực sự không thể tưởng tượng được đây là khinh công loại gì!

Quả nhiên núi cao còn có núi khác cao hơn, người tài có người khác tài hơn, trước giờ hắn luôn cho rằng mình khinh công tuyệt thế, là đệ nhất thiên hạ, hôm nay mới biết là mình kiến thức hạn hẹp!

Thân pháp của Tưởng Hòe rất nhanh, chả mấy chốc đã tới tiểu viện xảy ra vụ án tối qua.

Tưởng Hòe bước tới cửa, giải thích nói:

- Họ là một đôi vợ chồng, vừa mới có con, con đã được đưa về phủ chăm sóc rồi!

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.

Tưởng Hòe đẩy cửa bước vào, thấp thoáng vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Tưởng Hòe dẫn hai người tới phòng ngủ của chính sảnh, đôi vợ chồng kia đang ngồi trên giường luyện công.

- Tiểu Đặng, Đặng phu nhân, tam tiểu thư tới thăm các người.

Tưởng Hòe nói.

Hai người mở mắt nhìn Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

- Các ngươi là người ở đâu?

Hai người sững sờ, đưa mắt nhìn nhau không nói gì.


Tiêu Kỳ nhìn kĩ nam thanh niên, ngữ khí càng lạnh nhạt:

- Người của Tê Ngô phái sao?

Hai người mặt biến sắc.

Tưởng Hòe kinh ngạc nói:

- Không phải chứ?... Lẽ nào phản bội Tê Ngô phái?

Hai thích khách là đệ tử của Tê Ngô phái, bọn họ cũng là người của Tê Ngô phái, chỉ cần nghĩ qua là biết.

Sở Ly bất ngờ giơ tay đặt lên vai Tiêu Kỳ và Tưởng Hòe, vụt một cái, ba người biến mất khỏi phòng ngủ, xuất hiện ở phòng khách.

“Bùm!”, phòng ngủ vọng tới một tiếng nổ.

Tưởng Hòe vội vàng vận công ngăn cản cơ thể chao đảo, tròn mắt nhìn về phía phòng ngủ.

Sở Ly than thở:

- Quả nhiên lợi hại!

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

- Không thể đề phòng!… Đi thôi.

- Tam tiểu thư?

Tưởng Hòe vẫn không biết xảy ra chuyện gì.

Tiêu Kỳ nói:

- Báo án với nha môn đi!

Sở Ly lắc đầu thở dài:

- Bọn họ là thích khách thích sát tam tiểu thư, là khổ nhục kế, tàn cuộc còn lại phiền Tưởng huynh rồi.

- Khổ nhục kế?

Tưởng Hòe bán tín bán nghi.

Sở Ly mỉm cười, chắp tay rời đi.

Tưởng Hòe bán tín bán nghi bước vào căn phòng ngủ bừa bộn.

Tường phòng lỗ chỗ giống như bị vô số mũi tên bắn trúng, giường sập thành một đống, ngoài những thứ này ra chỉ còn một đống vải rách vụn.

Tưởng Hòe nhíu mày, chỗ vải vụn này là của đôi vợ chồng ban nãy, quần áo rách hết thế này rồi, họ đâu?

Hắn tìm kiếm thật kĩ lưỡng, góc tường còn sót lại một ít mảnh vụn giống như mảnh vụn gốm sứ, chạm vào hơi ấm.

Mặt hắn lập tức biến sắc, nôn “ọe” một tiếng rồi lảo đảo bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ.


Hắn lao ra sân, tham lam hít thở không khí trong lành, cuối cùng hắn cũng đoán ra đôi vợ chồng kia thi triển một loại bí thuật giống như Thiên Ma Giải Thể, biến cơ thể mình thành sức mạnh khủng khiếp rồi nổ tung, xương cốt không còn!

Hắn bất giác khiếp sợ, cho dù mình khinh công lợi hại, gặp phải bí thuật giải thể kiểu này cũng không thể thoát được, đặc biệt là ở trong phòng ngủ như ban nãy, không có đường thoát thân!



Sở Ly và Tiêu Kỳ bay đi.

- Nhị tiểu thư uống Trường Sinh Thảo rồi, tình hình thế nào?

- Không có gì thay đổi.

Tiêu Kỳ nói:

- Có khả năng dược hiệu cần một thời gian mới phát huy tác dụng.

- Ta muốn bái kiến nhị tiểu thư.

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn:

- Ngươi quan tâm tới nhị tỉ gớm!

- Trường Sinh Thảo vô dụng với Phong Nguyên Chỉ!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Không có cách nào làm giảm sự suy nhược của nàng ấy.

- Nhị tỉ không gặp người ngoài.

- Ta cũng không thể gặp sao?

- Ngươi nghĩ rằng mình không phải người ngoài sao?

Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn hắn.

Sở Ly đành nói:

- Thực sự không có cách nào sao?

Tiêu Kỳ nói:

- Để ta hỏi xem sao, gần đây tâm trạng tỉ ấy không tốt, chưa chắc đã gặp ngươi!

- Đa tạ tiểu thư!

Sở Ly chắp tay.

Tiêu Kỳ liếc nhìn hắn, không nói gì, quay người bước đi, lặng lẽ về tới Ngọc Kỳ đảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui