Bạch Bào Tổng Quản

Cho dù muốn thử thì cũng không thể lập tức thử, phải tìm một nơi yên tĩnh. Chập tối, khi ánh hoàng hôn buông xuống, bọn họ đi vào một nhà trọ trong thành. Sở Ly, Tiêu Thi và Tiêu Kỳ được sắp xếp trong một tiểu viện, xung quanh phân bố hộ vệ, sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên trấn thủ trong sân.

Trong phòng phía tây thắp chín ngọn nến, sáng như ban ngày.

Sở Ly ngồi xếp bằng trên giường, cởi trần chỉ mặc quần cộc, trên người đã đánh dấu một trăm lẻ chín điểm đỏ và điểm đen, Quách Mộ Lâm mở hộp gồm ba hàng châm trên bàn ra gồm mộc châm, ngân châm, kim châm.

Tiêu Kỳ đứng ở bên cạnh, thần sắc thản nhiên nhìn những điểm đỏ trên người hắn như thể Sở Ly vẫn đang mặc áo.

- Tam tiểu thư, đợi lát nữa nếu như tinh thần và thể lực của ta không đủ, tiểu thư hãy cho ta một viên Bồi Nguyên đan.

Quách Mộ Lâm đứng dậy cầm một cây mộc châm, dặn dò Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.

- Được, vậy bắt đầu dùng châm!

Quách Mộ Lâm gật đầu, khi chuẩn bị cắm mộc châm xuống người Sở Ly thì dừng lại:

- Kỳ Nguyên đan chuẩn bị xong chưa?

Tiêu Kỳ gật đầu.

Quách Mộ Lâm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt căng thẳng.

Sở Ly mở mắt, nói:

- Quách lão, bắt đầu đi, không chết được đâu!

- Ngươi câm miệng.

Quách Mộ Lâm trừng mắt:

- Toàn nói những điều xui xẻo!

Sở Ly lại nhắm mắt, bắt đầu quan sát bên trong cơ thể:

- Nếu như hạ châm không đúng, ta sẽ lên tiếng.

- Được.


Quách Mộ Lâm nói:

- Nếu có gì không đúng phải nói liền nhé!

Sở Ly nói:

- Biết rồi, mau lên nào!

Quách Mộ Lâm hít một hơi thật sâu, chậm rãi cắm mộc châm xuống.

Sở Ly nói:

- Không vấn đề!

Quách Mộ Lâm lại cắm thêm một mộc châm xuống, Sở Ly tiếp tục phán đoán xem đúng hay chưa.

Chỉ một lát, ba mươi mộc châm đều đã được cắm hết, tất cả đều rất chuẩn xác không có sai sót gì.

Cắm xong ba mươi sáu cây châm, Quách Mộ Lâm lau mồ hôi trên trán, nói chung không có sai sót gì, tuy nhiên trước dễ sau khó, càng về sau càng dễ xảy ra sai sót, một khi sai sót sẽ càng nguy hiểm.

Ba mươi sáu ngân châm cũng đã cắm xong, Quách Mộ Lâm mồ hôi nhễ nhại.

Tiêu Kỳ chăm chú nhìn Sở Ly, thấy Sở Ly nói chuyện bình tĩnh, thần sắc như thường, giống như ngân châm không hề cắm lên người mình, nàng cũng thấy yên tâm một chút, nàng ở đây là sợ vạn nhất có nguy hiểm thì ra tay cứu hắn.

Quách Mộ Lâm nghiến răng nhìn kim châm trong hộp.

Kim châm mềm hơn nữa, muốn khống chế chuẩn xác thì cần nội lực, không cẩn thận sẽ có nguy hiểm, hắn cần cắm châm không được sai sót một chút nào, khó hơn nhiều so với mộc châm và ngân châm.

Tiêu Kỳ nói:

- Quách lão, nghỉ một lát đi!

Quách Mộ Lâm do dự một lát gật đầu.

Tiêu Kỳ cầm bình sứ trên bàn đưa cho ông ta, Quách Mộ Lâm uống một viên Bồi Nguyên đan, lau mồ hôi:

- Tiểu tử, cẩn thận nhé, có gì không ổn thì phải nói liền!

Sở Ly cười nói:


- Quách lão, cứ cắm châm là được, ta không yếu đuối vậy đâu!

- Tên tiểu tử này!

Quách lão hừm một tiếng, cầm một cây kim châm, rung khẽ khiến châm trở lên thẳng đứng, sau đó từ từ đâm xuống.

Hắn cắm châm rất nhanh, một lát đã cắm hết ba mươi sáu châm, chỉ còn lại một châm cuối cùng.

Sở Ly quan sát cơ thể mình, một trăm lẻ tám chiếc châm cắm vào không chút cảm giác, thật kỳ lạ. Châm mộc bình thường cắm vào một huyệt đạo sẽ có cảm giác, cắm càng nhiều cảm giác càng mạnh mới đúng, bộ châm này thì ngược lại, mới đầu hơi tê một chút, sau đó cắm càng nhiều cảm giác càng bớt đi, cuối cùng toàn thân giống như tê dại.

Quách Mộ Lâm mồ hôi vã ra như tắm, hắn lau mồ hôi trên trán, đôi mắt đỏ sọc nhìn huyệt thiên trung của hắn, kim châm khẽ rung lên, giống như muốn bay ra. Quách Mộ Lâm vận công vào châm, châm cuối cùng cần tâm pháp đặc biệt.

Truyện được dị.ch tại iREAD.v.n..

Kim châm từ từ tiến lại gần thiên trung, sắc mặt Quách Mộ Lâm càng trở lên căng thẳng. Sở Ly cũng nhìn kim châm, đợi nó tiến lại gần thiên trung, kim quang lóe lên, châm đã đâm xuống.

- Hự…

Cổ họng Sở Ly phát ra một tiếng rên khẽ, một trăm lẻ chín chiếc châm đồng thời lay động kịch liệt, chỉnh tề giống như gió thổi sóng lúa. Sở Ly cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở ra, điên cuồng hút lấy linh khí trong hư không, những linh khí này đổ vào trong kinh mạch, không ngừng gia cố kinh mạch.

Sở Ly nhanh trí vận chuyển Kim Cang Độ Ách Thần Công, toàn thân kim quang lấp lánh, mình trần giống như được bôi một lớp bột vàng, phát ra kim quang. Hắn giống như biến thành kim thân la hán.

Quách Mộ Lâm mở tròn mắt nhìn Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ lắc đầu:

- Chắc không vấn đề gì.

- Hắn thế này là…

Quách Mộ Lâm chỉ vào Sở Ly, việc này thật khác thường.

- Đây là một môn công phu.

Tiêu Kỳ nói.

Quách Mộ Lâm gật đầu, hắn không nghĩ tới Kim Cang Độ Ách Thần Công, dù sao đây cũng là tuyệt học của Đại Lôi Âm tự, người thường không dám luyện.


Thời gian cứ thế trôi đi, kim quang trên người Sở Ly dần dần biến đổi, càng lúc càng đậm màu, trở thành tím vàng, trong sắc tím thấp thoáng ánh sáng vàng, trang nghiêm thần thánh, khiến người khác muốn quỳ lạy.

Nửa canh giờ trôi qua, kim quang trên người Sở Ly biến mất, châm như lông nhím trên người phóng ra. Eo Tiêu Kỳ hàn quang lóe lên, “keng, keng” toàn bộ châm bay về phía nàng và Quách Mộ Lâm đều bị đánh bật ra.

Sở Ly mở mắt, kim quang trong mắt lóe lên sau đó lập tức ẩn đi, mỉm cười rạng rỡ, chỉ muốn bật cười thật lớn.

Lần này gặp họa được phúc, luyện thành công tầng bốn luyện mạch của Kim Cang Độ Ách Thần Công!

Quách Mộ Lâm vội vàng nói:

- Tiểu tử, sao vậy?

Sở Ly cười nói:

- Quách lão, đa tạ!

Quách Mộ Lâm nói:

- Thành công rồi sao?

- Đúng vậy!

Sở Ly gật đầu.

Quách Mộ Lâm hai mắt phát sáng, cười ha ha:

- Tốt! Tốt!

Sở Ly mặc lại áo xanh, cười nói:

- Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật quả nhiên thần kỳ!

- Ăn may thôi!

Quách Mộ Lâm vui mừng phấn khích, nhưng sau đó lại lắc đầu bất mãn than thở:

- Đáng tiếc, đáng tiếc!

Khả năng nhìn thấu cơ thể của Sở Ly rất lợi hại, có thể nhìn rõ huyệt đạo của mình, nếu đổi thành người khác sẽ không được, vì thế Cửu Chuyển Hoán Mạch Thuật chỉ có thể thi triển trên người hắn, không thể dùng với người khác, dựa vào năng lực của mình cũng không thể thi triển, thật đáng tiếc.

Tiêu Kỳ nói:

- Võ công của ngươi lại tăng tiến rồi sao?

- Luyện thành công tầng thứ tư.


Sở Ly cười nói.

Tiêu Kỳ nhướng mày kinh ngạc nhìn hắn.

Tầng thứ tư của Kim Cang Độ Ách Thần Công mà một mức cực cao, gần như đao thương bất nhập, thậm chí có thể chống cự một nửa nội lực của cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Quách Mộ Lâm thôi cười, sa sầm mặt nói:

- Võ công, lại là võ công!

Sở Ly nói:

- Trời không tuyệt đường của ta, Quách lão, lần này phải cám ơn Quách lão!

- Luyện công không có kết cục tốt đẹp!

Quách Mộ Lâm hậm hực trừng mắt nhìn hắn, châm cũng không thu, quay người kéo cửa đi thẳng.

Tiêu Kỳ lắc đầu bật cười, Quách lão có khúc mắc trong lòng, không biết làm sao cả.

Nàng nhìn Sở Ly:

- Vết thương lành rồi sao?

Sở Ly đứng dậy bước xuống giường, xoay cánh tay, cười nói:

- Đã lành hoàn toàn!

- Vậy thì tốt!

Tiêu Kỳ nói:

- Ngươi hãy cứ giữ nguyên hiện trạng.

Sở Ly cười nói:

- Ta sẽ làm quân đánh úp sao?

- Đúng, đề phòng bất chắc, hi vọng sẽ không cần dùng tới.

- Được.

Những ngày sau, Sở Ly vẫn cứ nằm giả bộ trọng thương chưa lành, quan sát tình hình xung quanh, phát hiện không có kẻ quấy nhiễu, phủ Nhân Quốc Công giống như biến mất, không có hứng thú với đoàn người này nữa.

Việc này có chút kỳ lạ, Sở Ly rất hiếu kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui