"Sở Ninh, ngươi là Bắc Vương!"
Thân thể mềm mại của Dư Vi run lên, hàm răng cắn chặt môi đỏ.
Nàng ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng.
Nhà nhà biết đến Bắc Vương Đại Hạ Vũ Triều, lúc nàng ta nghe được danh tiếng của Bắc Vương, đã từng tơ tưởng.
Dư Vi khó mà tưởng tượng được, một người con trai xấp xỉ tuổi nàng ta đi đến một bước kia như thế nào, khống chế quyền thế, nắm giữ võ lực trác tuyệt.
Nàng ta trèo cao Tiểu Minh Vương đã hết lòng hết sức, chịu đủ nghỉ ngờ, mà muốn kết giao với Bắc Vương chẳng khác gì chuyện viển vông.
Kết quả, một màn chẳng khác gì trò đùa xuất hiện.
Sở Ninh chính là Bắc Vương!
Thiếu niên của sáu năm trước giờ đã trở thành vị vương trấn quốc cao quý.
Mà nàng ta thì dương dương tự đắc với thân phận Tiểu Minh Vương phi, còn ba hoa khoác lác trước mặt Sở Ninh, quả thực là vai hề nhảy nhót.
Thấy Dư Vĩ và Tiểu Minh Vương đều im lặng, các khách khứa càng thêm lo lắng.
"Chư vị không cần lo lắng".
"Bắc Vương đại nhân chiến công trác tuyệt, là thần thủ hộ của Đại Hạ Vũ Triều chúng ta, sao lại xử chúng ta chứ?"
Phi Ưng lão nhân băng bó kỹ vết thương, nịnh nọt cười nói, còn cố ý nhấn rất mạnh vào ba chữ thần thủ hộ, khiến Nhân Đồ nhíu mày.
Phi Ưng lão nhân này thật là xấu tính, thoạt nhìn đang tâng bốc Sở Ninh, thực ra đang muốn thoát thân.
"Chính xác, Bắc Vương đại nhân quyền cao chức trọng, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với chúng ta".
"Bắc Vương đại nhân, nãy có điều đắc tội, giờ chúng ta sẽ đi ngay".
Một đám khách khứa giật mình tỉnh táo, sôi nổi lễ bái Sở Ninh, trong đó hơn mười vị quận trưởng là tích cực nhất.
Bắc Vương quân vừa đến liền trực tiếp phong tỏa núi.
E rằng chính bản thân Tiểu Minh Vương cũng khó mà bảo. toàn, bọn họ chỉ đành tự cứu.
Sở Ninh thân là Bắc Vương, trút xuống nhiệt huyết để bảo vệ cho Đại Hạ, mới có tiếng tăm.
Hôm nay nếu hắn muốn làm khó dễ bọn họ, thanh danh sẽ bị vấy bẩn, tất nhiên dẫn tới chỉ trích.
"Đến bây giờ, các ngươi vẫn chưa rõ ràng sao?”
"Người ta bảo vệ là bách tính Đại Hạ, không phải những kẻ truy đuổi danh lợi, tổn hại tính mạng của người khác như các ngươi".
Sở Ninh đứng dậy, áo trẳng tung bay, thất vọng nói.
Từ lúc hẳn bước vào sơn môn Liệt Dương Tông.
Nhìn thấy sắc mặt quá mức xấu xí của cường giả Địa Bảng.
Vì lấy lòng Minh Vương nên đều ra sức thể hiện.
Nếu hắn chỉ là một thiên tài thông thường, sợ rằng cũng bị những kẻ nịnh bợ đánh chết.
Hắn chiến đấu gian khổ tại Bắc Cảnh suốt sáu năm, để bảo vệ cho đám người này chắc?
Những chiến sĩ kia có đáng giá phải chết trận sa trường không?
"Bắc Vương đại nhân, ngươi thật sự không để ý đến thanh danh sao?", sắc mặt Phi Ưng lão nhân biến đổi, nhưng lại không thể lùi bước.
Bởi vì kiếm khách Dương Diệp mặc áo bào đen, cũng như 'Yến Tử Lăng cầm đao gỗ trong tay đã ngăn cản ở bên cạnh.
"Suốt sáu năm này, Bắc Cảnh mấy lần cấp báo. Ta từng nỗ lực triệu tập tu giả Địa Bảng Đại Hạ đến giúp đỡ, nhưng số
người hưởng ứng có thể đếm được trên đầu ngón tay".
"Hôm nay, một Minh Vương có thể làm nhiều cường giả như vậy tụ tập lại, thật là quá nực cười”.
"Ngươi có tư cách gì đề cập danh tiếng với ta, ta muốn chém chết ngươi, ai dám nói ta một câu không phải?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...