Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Giáp trên người họ lóe lên linh quang, cầm chiến thuẫn, đeo chiến kích sáng lên ánh sáng lạnh lấp lánh, đúng theo câu nói võ làm quân tốt, siêu phàm là tướng lĩnh giỏi.

Trên lá cờ chiến bay phần phật kia khắc to hai chữ, Đại Càn.

Trên bản Thanh Châu Đại quốc, Đại Càn Vũ triều xếp thứ mười một. Có thể nói là đội đứng đầu trong Tứ Đại Hoàng Triều trong địa bàn của Thanh Châu.

Tòa hùng phong kia là biên giới của Đại Càn Vũ triều, nên có binh cường đóng giữ.

“Bắc Vương”.

"Ta nghe nói quân vương của Đại Hạ Vũ triều nắm giữ bí mật siêu phàm, không biết Bắc Vương có thể lấy ra cho Đại Càn Vũ triều ta đây dùng chung”.

Chàng trai xuất trần đứng trên không trung đánh giá Bách Tuế quân, với dị chủng siêu phàm mà họ đang cưỡi, cười trừ: “Xong việc, triều ta sẽ giúp Đại Hạ an nội nhương ngoại, thậm chí còn tăng quốc lực lên”.

Thanh Châu Đại quốc hiện tại đều nổi lên sát khí.

Hắn ta tin Bắc Vương cũng hiểu tình hình bây giờ.

Bắc Vương dẫn Bách Tuệ quân xuất chính, cũng cho hành động nông nổi của tuổi trẻ sĩ diện thôi.

Có lẽ nếu Bắc Vương đồng ý, hắn ta sẽ cho phép hắn đi qua biên giới của Đại Càn Vũ triều.


Hắn ta là Hùng chủ trấn giữ biên giới, đại diện cho bộ mặt của Đại Càn Vũ triều đầu tiên, nên muốn nhanh chân cướp cơ hội này trước.

“Khéc!”

Sở Ninh không đáp, Đại Kim gian cánh chim ra, linh vũ nở rộ vàng rực dưới ánh trăng như một vòng mặt trời chiếu xuống dưới.

“Động... Dị chủng động?” Gương mặt của chàng trai xuất trần trắng bệch. Trong tình báo không có nói Đại Hạ có dị chủng động.

Với lại Bắc Vương hoàn toàn chẳng bận tâm đến bất cứ đạo lý nào, mà thẳng tay đánh.

Trong thoáng chốc. Hùng phong run lên trong cơn lốc gào thét. Dị chủng Siêu Phàm chàng trai kia đang cưỡi cũng lập tức quỳ xuống, rên ư ử.

Đại Kim như diều hâu bắt mồi, móng vuốt lóe lên ánh sáng lạnh xuyên thủng đầu của dị chủng siêu phàm, rồi bắt cơ thể nhỏ như nghé con của nó lên trời cao.

Năm tử xuất trần ngã lăn cù cù xuống đất, bụng cũng xuất hiện một cái lỗ, đứng yên ở trên trời cao.

Rầm! Ngay sau đó, khí nổ lập tức vang lên.

Bóng dáng của Sở Ninh vững chải, đánh bàn tay to như cối xay xuống, kéo lên khí thế trải dài một trăm mét.

Một tuyệt học Đông Thắng Hoàng Triều, Phúc Diệt Thủ!


Chàng trai xuất trần sợ hãi đỡ đòn, kêu lên một tiếng rồi cơ thể lún xuống mấy chục mét.

Hắn ta vừa dừng lại.

Sở Ninh lại đè xuống chưởng thứ hai. Sau đó.

Chưởng thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Sở Ninh không nói lời nào, từng chưởng đẩy ra đều là máu thịt quăng tung tóe, đầy uy lực.

Cơ thể của chàng trai xuất trần ngã xuống, va trên đỉnh hùng phong như thiên thạch rơi xuống, sau đó tiếp tục lúng sâu.

Đá rơi ồ ạt, mọi vật nát tương. Hùng phong cao trăm mét cũng bị đánh nổ tung. “Người này thật sự nghĩ đại ca vô tình đi ngang qua đây đó à?”

Yến Tử Lăng cười tà mị, xách đại khảm đao nhảy xuống: “Các huynh đệ mở tiếc tẩy trần, thứ nào nhìn vừa mắt thì cướp về ta cho!”

“Đánh!”

Hơn hai ngàn Bách Tuế quân, một nhóm điều khiển dị chủng siêu phàm, một nhóm nhảy khỏi dị chủng rút đao bạc sáng loáng ra khỏi vỏ, cắt ngang màn đêm.

Cường binh đang đóng giữ ở biên cảnh Đại Càn Vũ triều lập tức trở thành đá mài cho đao của họ.

“Đám chết tiệt, ngươi không lên à?”

Yến Tử Lăng nhìn đám người ồ ạt nhào lên, nhưng nhìn kiếm khách Dương

Diệp áo đen vẫn ôm kiếm đứng lù lù đó không cử động, mà hỏi.

“Ta đang lấy chân nguyên ôn dưỡng thân kiếm, trừ khi vua có lệnh nếu không không rút kiếm”. Dương Diệp vuốt ve thân kiếm, buồn bã nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui