Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Linh khí như tấm lụa ngang trời cuộn ngược vào trong cơ thể Sở Ninh, khiến linh khí trong phạm vi trăm dặm đều hút khô cạn.
Năm miệng động trên bụng của và cơ thể của Sở Ninh như cá voi đang hút nước, ép đến mức những Siêu Phàm có mặt ở đây đều không thể lại giao phúc cho người khác.
“Huyết thống thần linh của ta càng cao, dù có cắn nuốt linh khí của đất, tốc độ luyện linh thạch cũng tăng nhanh hơn”.
Sở Ninh mở đôi mắt ra hơi khó chịu: “Đáng tiếc, muốn cô đọng một viên chủng tạo hóa cũng kéo theo càng nhiều khó khăn hơn”.
Máu tỉnh hoa của sáu mươi lăm vị động cung cấp hết cho Tạo Hoá Chủng, giờ còn chưa đầy một trăm viên.
Có thể tưởng tượng được.
Muốn Tạo Hóa Loại đột phá lên con số năm trăm, và thúc đẩy Lục Chuyển Tạo Hóa Công tiếng cấp đến Tam Chuyển, cần một lượng lớn tinh hoa máu.
Rầm!
Sở Ninh vung bàn tay lên, lập tức sáu mươi vị Động Hùng Chủ Càn Khôn Giới đã bị lực động của hắn cuốn đến năm trên tay.
Trong đó, một cái ấn bằng ngọc đã tràn đầy vết rạn. Đây là ngọc tỷ của Vân Hiên Võ triều đại quốc. Vân Hiên võ chủ ngã xuống, thứ đó cũng tự vỡ vụn.
“Tin tức quân Bách Tuế của Bắc Vương đã lọt qua Hư Giới mà lan ra ngoài à?”, Sở Ninh u ám hỏi.
Hắn dựa vào ngọc tỷ đại quốc của bản thân có thể nhận ra được trong Hư Giới, đang có từng nguồn tinh thần lực dũng mãnh nổ lớn.
“Bắc Vương đại huynh đệ, chuyện này phiền lắm đấy!”
Hạng Bàng đi ra từ trong cửa, nhìn khung cảnh trước mặt mà hơi đần ra. Vân Hiên võ chủ này đúng là tàn nhẫn, trước khi chết còn muốn bẫy Sở Ninh. “Giờ làm sao đây Bắc Vương?”
Tê Vương nhìn tình thế họ đang rơi vào nghiêm trọng, nên cau mày.
Hắn ta biết, tin tức Đại Hạ có quân vương siêu phầm như thế này truyền ra ngoài, sẽ gây ra một trận sóng lớn ra sao.
“Các ngươi thấy thế nào?”
Sở Ninh siết bàn tay, bóp nát ngọc tỷ Vân Hiên Võ triều đại quốc, nhìn quan nội.
Sáu mươi lăm vị Động Hùng chủ đã chết trong vũng máu.
Khiến những người Siêu Phàm bước vào quan nội cũng hoảng sợ, sĩ khí ngã xuống đáy cốc đã bị Bách Tuế quân diệt sạch.
Sở Ninh hỏi Bách Tuế quân. Cốp! Cộp!
Tiếng bước chân vững vàng vọng lên rồi dừng lại, chiến sĩ khoác giáp bạc bày. trận sẵn, lần lượt đi từ trong quan nội ra.
Họ đánh với hai ngàn vị Siêu Phàm, sao không bị thương được?
Quân họ đã có một trăm người ngã xuống trong vũng máu, tàn tạ khó vực dậy nỗi.
Những người còn lại đành kéo cơ thể mỏi mệt của mình, khó khăn ngẩng đầu đi ra, với đôi mắt đầy kiên cường.
“Bọn ta đều đồng lòng chiến đấu!”
Chín trăm vị Bách Tuế quân nhìn vua của họ mà đồng loạt nói lớn. Họ là Bách Tuế quân được Bắc Vương kỳ vọng cao nhất.
Bắc Vương không tiếc rời khỏi ghế cao mà dẫn họ đến đây tôi luyện. Tương lai, họ muốn quật khởi Đại Hạ, Đại Lương.
Họ làm sao chùn bước, rút lui được!
“Tốt, phải chiến chứ!”
“Đại Hạ chúng ta không hèn nhát, cùng lắm chiến thì chiến, chiến đến tối trời, chiến đến càn khôn đảo ngược, chiến đến khi kẻ thù sợi”
“Ta nguyện đổi một thân máu, lấy muôn đời thái bình cho Đại Hại” Âm thanh lảnh lót đột ngột nổ vang trời.
Sau Ngọc Môn Quan, bóng ma ào ào kéo đến cực nhanh, đen nghịt cả một vùng trời khiến người ta chỉ biết nhìn mà chẳng nói gì hơn.
Một đám ác điểu dày đặc, lao ồ ạt đến Ngọc Môn Quan. Trong đó đều là diều hâu, hổ có cánh, tính sơ qua cũng tâm hai ngàn con.
Mỗi con đều phát ra khí thế hung dữ, không ngờ chúng đều là dị chủng Siêu Phàm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...