Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Hạng năm.
Hạng bốn.
Hạng ba.
Vầng sáng kia bay vút lên như sao chổi, cuối cùng vững vàng tại vị trí thứ hai.
“Thứ hail” Kết quả này khiến những người chú ý nghẹt thở. Thanh Châu Kiêu Tử Bảng.
Một trăm thứ hạng đứng đầu gần như được thiên kiêu của tứ đại hoàng triều bao thầu.
Từng cái tên chói mắt kia không phải hoàng nữ thì sẽ là hoàng tử, tệ nhất cũng là con cháu của những người kiệt xuất trong hoàng triều.
Còn những thiên tài của các Đại Quốc khác.
Bàn về huyết thống hay tài nguyên thì chẳng thể nào sánh vai cùng các thiên kiêu của hoàng triều được.
Nhưng bây giờ.
Một mảnh phàm thổ lại xuất hiện một người có thiên phú hơn xa các hoàng tử, hoàng nữ ư?
Chỉ có thể chứng tỏ rằng.
Thiên tài mới ngưng tụ quốc vận kia vô cùng trẻ tuổi.
“Rốt cuộc là ail”
Một luồng tinh thần lực hùng hậu gào thét trong Hư Giới.
Lúc này.
Vâng sáng kia dần tối lại, hiện rõ chữ viết.
“Bắc Vương của Đại Hạ Vũ Triều, mười chín tuổi, Siêu Phàm Nhất Cực Cảnh, khẩu hiệu có ta ở đây, ai dám xưng vô địch tại Thanh Châu!”
Sững sờ.
Một sự kinh hãi lan khắp Hư Giới khiến cho từng luồng tinh thần lực câm nín.
Mười chín tuổi.
Thiên tài của Đại Quốc bọn họ khi mới mười chín tuổi đang ở cảnh giới gì thế?
Vậy mà Bắc Vương của Đại Hạ này đã có tinh thần lực Cực Cảnh rồi.
Khẩu hiệu Bắc Vương để lại trên Kiêu Tử Bảng lại khiến người người choáng váng ngã ngửa.
“Bắc Vương này đang khiêu khích Đông Thắng Thái Tử..”
Có người run rẩy lí nhí nói.
Đông Thắng Thái Tử từ khi sinh ra đã bất phàm, tuy luyện Kim Bằng Thiên Công vô cùng mạnh mẽ.
Mười hai tuổi Thiên Vũ, mười bốn tuổi Siêu Phàm, tốc độ tu luyện khiến bạn bè cùng trang lứa không tài nào theo kịp.
Đông Hoàng đương nhiệm lại càng thêm sủng ái, dẫn dắt hắn ta đi theo Vô Địch Đạo.
Do vậy, Đông Thắng Thái Tử trở thành người trẻ tuổi nhất vùng đất Thanh Châu lĩnh ngộ được bí pháp, bước. vào Siêu Phàm rồi tiến vào Tam Cực Cảnh.
Đông Thắng Thái Tử.
Hắn ta chưa từng coi thanh niên trong thế hệ mình tại Thanh Châu làm đối thủ, hắn ta phải đi con đường yêu nghiệt bán thuần huyết.
Bắc Vương kia sao dám làm vậy.
“Nơi đó sắp mở ra rồi, thêm khẩu hiệu này nữa, sẽ náo nhiệt lắm đây!”
Tiếng bàn tán thì thầm quanh quẩn khắp Hư Giới. Vô Địch Đạo coi trọng tâm tính.
Tâm tính chịu trở ngại thì sao dám xưng vô địch.
Một kẻ xuất thân từ phàm thổ nhưng mười chín tuổi đã Nhất Cực Cảnh, quả thật có thể tạo một vài áp lực cho Đông Thắng Thái Tử, càng đừng bảo người nọ còn công khai khiêu khích.
“Thứ hai thôi à?”
Sở Ninh khá kinh ngạc.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, âu cũng là chuyện thường.
Quả nhiên Nhật Nguyệt Lâu rất công bằng.
Không hề vì thân phận của hắn mà xếp hắn đứng sau các hoàng tử, hoàng nữ.
Trong đại điện Võ Cung ngổn ngang hỗn độn khắp. nơi.
Sở Ninh mở mắt, vừa mở mắt đã thấy Đồng Đồng đang cầm dao đứng bảo vệ hắn, cảnh giác nhìn bốn vị Võ Chủ kia.
“Nhóc con, không sao rồi”.
Sở Ninh mỉm cười bảo.
Hản có cơ thể Nhập Vi, nếu bốn vị võ chủ kia có chút ác ý nào thì hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi Hư Giới.
“Đại ca ca”.
Gương mặt Đồng Đồng dần giãn ra rồi cười tươi.
Cỗ quan tài máu của Phó Vệ ngay phía trước cô bé, giờ đã tận mắt chứng kiến Đại La Võ Chủ bị chém chết khiến cả người cô bé thoải mái.
“Bắc Vương, chúc mừng”.
Nguyệt sứ mặc trường bào theo hình mặt trăng mỉm cười, ôm quyền nói.
“Tiền bối Nguyệt sứ”.
Ánh mắt Sở Ninh chợt lóe, sau đó hỏi: “Có một số việc ngươi chưa nói ta biết phải không?”
Khi Đại La Võ Chủ bước vào Động Thiên.
Vị Nguyệt sứ này đại diện cho Nhật Nguyệt Lâu đến đưa ngọc tỷ Đại Quốc.
Vậy năm trăm năm trước.
Rõ ràng là Hạ Tổ đột phá Động Thiên, vậy sao lại chưa từng ngưng tụ quốc vận chứ.
Vả lại. Để cho một kẻ mới bước vào Động Thiên Cảnh đến một hoàng triều cầu hôn, cuối cùng còn thành công, chuyện trong đó sao lại không có ẩn tình gì chứ.
“Tâm tư của Bắc Vương thật cẩn thận”, Nguyệt sứ cảm thán, lấy một tấm da thú từ trong nhẫn Càn Khôn.
“Bản đồ sao?”
Sở Ninh cầm lấy rồi mở ra, ánh mắt tỏa sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...