Bắc Vương Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Không có giao chiến bắng lời nói, mà trực tiếp lấy quyền đánh bại hùng quan biên cảnh Đại La!

Siêu Phàm trẻ tuổi này. Rốt cuộc khủng bố như thế nào chứ.

Bị đối phương bắt, ông ta thật sự có hy vọng thoát được sao?

“Mau trốn đi!”

Nghe được trong cửa thành có thiên quân vạn mã đang chạy trốn, Đại Phong Võ Chủ muốn nhân lúc hỗn loạn bỏ. chạy.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm một tiếng,

Xích sắt loé lên, một lực lượng khống lồ đánh úp lại, mạnh mẽ kéo Đại Phong Võ Chủ về.

“Ta đã nói sẽ để ngươi được giải thoát mà”

Sở Ninh kéo đứt xích sắt, quan tài đen rơi xuống đất.

Về phần Đại Phong Võ Chủ thì chỉ cảm thấy tóc bị kéo căng, bị Sở Ninh túm lấy đầu, ấn lên trên quan tài đen.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Đại Phong Võ Chủ chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này.


Cho đến giờ phút này, ông ta mới nhìn rõ cảnh tượng bên trong quan tài

Phía trước là Đại La quân mênh mông cưồn cuộn không nhìn thấy điểm cuối, bày trận dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh, như một khu rừng sắt thép tràn ngập sát khí

Nhưng mà.

Không có người nào dám xông lên, cứ đứng nhìn ông ta bị ấn đầu lên nắp quan tài đen như vậy.

Bịch! Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên

Không cần Sở Ninh nói cái gì, Đồng Đồng đã hiểu ý, cầm chủy thủ tiến lên cắt cố Đại Phong Võ Chủ.

Đây là Phó Vệ tặng cô bé phòng thân, muốn nói với cô bé là sinh ra ở thời đại hậu duệ thần linh thì nữ tử cũng phải có năng lực tự bảo vệ minh.

Bây giờ.

Đồng Đồng muốn dùng thứ này để báo thù cho Phó Vệ

“A!"

Đại Phong Võ Chủ vùng vẫy tay chân, nhưng cũng vô dụng.

Một vết cứa thật sâu lan tràn trên cố, chất lỏng ấm áp phun tung toé.

Đồng Đồng cũng không dùng nhiều sức lực, chỉ rạch một đường nhỏ trên cổ Đại Phong Võ Chủ

Đồng Đồng không hề dừng lại, vẫn còn tiếp tục.

Khi biết được tin dữ, cô bé nói với mình phải kiên cường, gia gia không thích cô bé khóc.

Nhưng bây giờ.

Cô bé rơi nước mắt như mưa, cả người đều đang run rẩy như đang phát tiết, hai tay dinh đầy máu tươi.

Cả đời con người có ai không có chấp niệm chứ.

Gia gia chết đi đã là chấp niệm của cô bé, giống như bóng đè quấn quanh cả cuộc đời.

Bây giờ.


Cô bé đang tự mình xua tan chấp niệm, sự âm u trong lòng đã biến mất.

Trong cửa thành biên cảnh Đại La hoàn toàn im ảng, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Đại Phong Võ Chủ quanh quấn.

Đại Hạ Bắc Vương dùng một tay áp chế Đại Phong Võ Chủ

Để một cô bé tay trói gà không chặt giết một thế hệ Võ Chủ trước mặt thiên quân vạn mãt

Cảnh tượng quỷ dị lại hoang đường như thế đã khiến Đại La quân cảm thấy sợ hãi và rung động khó hiếu, giống như là có ngọn núi lớn đặt ở ngực, khiến bọn họ không thể thở nối

Hai mươi giây trôi qua.

Tiếng kêu thảm thiết của Đại Phong Võ Chủ thấp dần, cạch một tiếng, ngã xuống đất

Quan tài đen của Phó Vệ đã bị máu của Đại Phong Võ. Chủ nhuộm thành đỏ như máu.

Đồng Đồng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, sau đó lại khắc chế được.

Cô bé là cháu của lão binh, trong xương cũng có tâm huyết!

“Gia gia, người có thế ngủ yên rồi”

Đồng Đồng quỳ lạy trước quan tài máu, dỡ xuống tất cả ngụy trang.

“Lau nước mắt, tiếp tục tiến lên đi”.

“Mặc dù đã báo thù được cho Phó lão tiền bối, nhưng tiếc nuối của ông ấy vẫn còn!”


Giọng nói của Sở Ninh truyền đến, Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, đứng ở bên cạnh Sở Ninh.

“Đại Hạ Bắc Vương!” “Nếu ngươi đến đế nhận tội đền tội, chúng ta có thế cho đi, hộ tống ngươi đến Đại La Võ Cung, nhưng nếu ngươi đến để gây sự, sợ rắng chỉ có thể tảm máu ở Đại La thôi!”

Một người đàn ông tóc ngắn xuất hiện ở trước trận Đại La quân.

Ánh mắt hân ta vô cùng sắc bén, chân nguyên dâng lên, rõ ràng là một vị Siêu Phàm.

Ở biên cảnh Đại La, sao có thế không có Siêu Phàm trấn thủ được!

Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông tóc ngắn, Sở Ninh chỉ xoay người, giơ quan tài máu lên.

Đại Phong Võ Chủ đã mất mạng Kế tiếp, hắn sế nâng quan tài đánh vào Đại La Võ Cung! “Ta là tướng của Đại La Vũ Triều...”

Thấy Sở Ninh nâng quan sải bước tiến lên, người đàn ông tóc ngắn biến sắc.

“Ngươi là ai có quan trọng sao?” Đôi môi Sở Ninh khẽ nhúc nhích, ngất lời đối phương.

Hần vung tay lên, một cây trường mâu bị chân nguyên cưồn cuộn cuốn lên, nắm chặt trong tay.

“Người nào chán đường ta đều phải chế

Sở Ninh vừa dứt lời, trường mâu đã bay thẳng về phía người đàn ông tóc ngẳn kia như cầu vồng vắt ngang qua trời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận