Tựa hồ Tống Tình Lam cũng không cảm thấy quá bất ngờ với những lời này.
Anh chỉ hơi nhướng mày, sau đó nói: "Chờ nghe đây."
"Chúng ta vẫn luôn nghĩ là phải làm sao để không bị di chuyển của người khác ảnh hưởng để ghép lại màu sắc các phòng." Quý Vũ Thời nói: "Đó là chuyện không có khả năng hoàn thành, chắc chắn chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt."
Nhìn thấy bọn họ bắt đầu nói chính sự, Đoàn Văn cùng Chu Minh Hiên cùng quay trở lại.
Bốn người tập trung lại một chỗ như trước kia, cùng nghe Quý Vũ Thời giải đáp.
"Chúng ta đang ở trong một khe hở thuộc phạm vi quản lý của Thiên Khung, không biết bởi vì nhiều lần chuyển tiếp hay vì nguyên do nào khác, nói chung là xét theo tình huống trước mắt thì thời không ở nơi này đã bị rối loạn. Vài tuyến thời gian xuất hiện lỗ thủng rồi đan xen lại với nhau, làm tuyến thời gian không có cách nào tiến hành suôn sẻ." Quý Vũ Thời chậm rãi nói: "Giống như chúng ta đã nghĩ, Thiên Khung dùng màu sắc khác biệt để ký hiệu các tuyến thời gian tán loạn, để những mảnh vỡ này trở thành hình lập phương, bắt chước trò Rubik ra nhiệm vụ hồi phục như cũ cho chúng ta. Nhưng giống như Tống đội nói, Thiên Khung chỉ là một hệ thống, nó chỉ biết dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp nhất để biểu đạt, Rubik... mọi người nghỉ đi, nếu như một khối Rubik bị tách ra thành từng mảnh thì làm sao để hồi phục như cũ?"
Mọi người lập tức nghĩ tới.
"Ghép lại!"
"Đệt, đó không phải ghép lại thì còn là gì nữa?!"
Loading...
Tống Tình Lam suy nghĩ, không lên tiếng ngắt lời Quý Vũ Thời.
Trực giác bảo anh rằng Quý Vũ Thời sẽ còn nói tiếp.
"Dọc theo đường đi tỷ lệ chúng ta bắt gặp người xuyên việt khác ngày càng cao, giống như tự dưng số lượng gia tăng lên rất nhiều vậy. Tôi đoán là bởi vì căn phòng đã ít đi." Quý Vũ Thời kể lại chuyện mình tới một căn phòng có hai ký hiệu sau khi phân tán: "Thời gian có tính liên tục. Dùng cơ thể nhân loại để làm vật trung gian, lúc đi qua căn phòng có trình tự chuẩn xác của tuyến thời gian đó thì căn phòng sẽ được ghép lại thành một."
Đoàn Văn nhìn hình lập phương biến đổi trên không trung, nói: "Tôi hiểu rồi, sau khi căn phòng hợp lại thành một thì thị giác cũng không trở nên lớn hơn, bởi vì nó vốn chỉ là khái niệm thời không, nghiêm chỉnh là nói thì chính là thời gian trở nên dài hơn. Đó chính là nguyên nhân vì sao chúng ta lại cảm thấy đã trôi qua một tuần lễ."
Quý Vũ Thời lộ ra biểu tình khen ngợi.
Đoàn Văn ngượng ngùng mỉm cười, gương mặt già nua đỏ lên.
Tình cảnh mà Chu Minh Hiên gặp phải thật sự không vui chút nào, sau khi tái hợp với đồng đội liền mang theo lệ khí hỏi: "Những căn phòng có màu sắc tương đồng mà chúng ta đã đi qua đều đã sáp nhập lại rồi?"
Đi qua căn phòng có màu sắc tương đồng nhưng không gặp phải sai lệch thời gian chứng tỏ nó vốn thuộc vị trí liên tục của tuyến thời gian.
Người an toàn đi qua những căn phòng này, theo lý thì chúng nó sẽ hợp lại thành một.
"Rất có thể." Tống Tình Lam trả lời: "Những mảnh ghép thời không này dựa vào việc di chuyển của chúng ta để ghép lại, như vậy có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Tốt chính là nhờ vào đó chúng ta mới hiểu rõ quy luật của nó, xấu chính là không có cách nào quay lại để xem nên không hề phát hiện các căn phòng được ghép lại."
Đáp án công bố, mọi người trầm mặc vài giây.
Xung quanh có vô số căn phòng cùng bóng dáng di chuyển không biết mệt mỏi của nhóm người xuyên việt.
Mà bọn họ đang ở trong phòng trung tâm giống như người may mắn cầm được con át chủ bài, chỉ cần chờ hoàn thành bước sau cùng.
Tại sao nơi này lại là nhiệm vụ nhiều người, tất cả mọi người đều hiểu được sự tàn nhẫn của nó, Thiên Khung bắt cóc nhóm người xuyên việt không liên quan tới chuyện bọn họ rốt cuộc có hoàn thành được mục tiêu cuối cùng hay không, bởi vì mục tiêu của nó trước giờ chỉ có một---- để bọn họ đi qua những căn phòng này, có ý thức cũng được mà vô ý thức cũng được, bọn họ sẽ dùng thân thể của mình để xâu chuỗi ghép lại những mảnh ghép thời không có màu sắc tương đồng.
Thẳng đến khi mảnh ghép cuối cùng quay trở lại đúng vị trí.
Thiên Khung có ý thức của chính mình, cho dù có ý thức thì nó cũng chỉ là một hệ thống máu lạnh vô tình mà thôi.
Chu Minh Hiên: "Như vậy tiếp theo, chúng ta có thể trực tiếp chọn một màu sắc rồi bắt đầu ghép nó lại."
Quý Vũ Thời gật đầu: "Đúng vậy."
Đoàn Văn cũng nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Đệt, mau mau kết thúc thôi!"
Bọn họ nhìn quanh bốn hướng, sau đó kinh ngạc phát hiện một vấn đề, xung quanh không có đường.
Từ khi tiến vào căn phòng có quả cầu màu đen này, bọn họ tựa hồ tiến vào một chiều không gian khác, có thể quan sát hết thảy.
Tống Tình Lam suy nghĩ một chút: "Nếu là phòng trung tâm thì chọn cái nào cũng vậy, đều có thể bắt đầu."
Anh chỉ khối lập phương gần nhất: "Quý cố vấn, chọn cái này được không?"
Mọi người khiếp sợ, tùy tiện vậy sao?
Nào ngờ Quý Vũ Thời lại cười khẽ nói: "Đi."
Bốn người đi tới khối lập phương kia.
Vô số hình lập phương vây quanh làm bọn họ trở thành sự tồn tại cực kỳ nhỏ bé trong vô số tuyến ánh sáng.
Trong bóng tối Đoàn Văn hỏi: "Mà nói tới thì, Lâm đội đâu rồi?"
Chu Minh Hiên: "Ai chứ?"
Đoàn Văn: "Đội chín Lâm Tân Lan."
Chu Minh Hiên: "Tên đó? Đệt, sao tên đó cũng ở đây?"
Hai người bắt đầu lải nhải, Đoàn Văn nhỏ giọng kể lại chuyện mình cùng Tống Tình Lam đã gặp Lâm Tân LAn ở đây, Chu Minh Hiên nghe mà tức giận không ngừng nói xúi quẩy.
Tống Tình Lam đi khá chậm, anh khá cao lớn, cảm giác tồn tại lại quá mạnh mẽ nên làm Quý Vũ Thời ở bên cạnh có chút áp lực.
Không rõ là chuyện gì, đột nhiên mí mắt Quý Vũ Thời giật giật.
Đột nhiên cậu có cảm giác cực kỳ bất an.
Tống Tình Lam nói: "Lúc tôi quay trở lại tìm bọn cậu thì thấy hai người đang nói chuyện trong căn phòng kia."
[end 71]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...