Giờ thì hay rồi, căn phòng màu đỏ vốn là đường lui duy nhất đã biến thành màu xám, lựa chọn duy nhất có thể đảm bảo an toàn đã không còn.
Tình huống này thật sự làm người ta căm tức.
Thì ra ám hại không có giới hạn ở một thế giới nào đó, cũng không giới hạn ở thời không nào đó.
Không có nơi nào không tồn tại ám hại.
"Làm--- sao--- bây--- giờ?"
Đoàn Văn há hốc mồm, từng âm tiết phát ra từ khẩu hình miệng, cho dù không nghe thấy âm thanh thì ai cũng hiểu được bốn chữ này.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, lựa chọn duy nhất bây giờ chính là căn phòng xanh dương ở hai bên trái phải.
Căn phòng có quả cầu xám tuyệt đối không thể đi, bởi vì màu xám chính là màu ở mặt đối diện màu xanh dương.
Mà căn phòng màu xanh dương lại là phòng cùng màu với căn phòng hiện giờ của bọn họ---- không phải bất kỳ căn phòng cùng màu nào cũng có hiện tượng chênh lệch thời gian, trước đó chỉ nhờ vào may mắn mà bọn họ đã đi qua không ít căn phòng cùng màu.
Xét theo tình huống hiện giờ, tỷ lệ bọn họ gặp phải hiện tượng chênh lệch thời gian khi tiến vào phòng có quả cầu xanh dương là 5-5.
Động tác chậm rì rì làm người ta cảm thấy buồn bực.
Trong căn phòng có tốc độ quá chậm này, mỗi lần di chuyển, mỗi lần trò chuyện đều trông đặc biệt ngốc nghếch.
Thảo luận dư thừa không cần phải bàn.
Chỉ thấy Đoàn Văn chậm rì rì cởi sợi dây trên cổ mình, là vật kỷ niệm mười năm chỉ lưu hành trong nội bộ Thiên Khung, Đoàn Văn cũng tốn không ít công sức mới giành được một cái, hiện giờ anh cần nó để dò xét căn phòng màu xanh dương kia, xem thử xem nó có bị chênh lệch thời gian mà bị chém làm hai như tình trạng của Morita Yu mà Quý Vũ Thời đã kể hay không.
Đoàn Văn ném sợi dây cho Tống Tình Lam, người cao nhất lại đang đứng gần cửa nhất.
Sợi dây bay trên không trung, mặt dây kỷ niệm 10 năm của Thiên Khung lóe ra ánh sáng chói mắt.
Sợi tay bị Tống Tình Lam chụp được, "tít---" một tiếng, cánh cửa lỗ tròn bên mặt tường bên phải mở ra, Tống Tình Lam leo lên cây thang, nặng nề ném nó vào căn phòng căn phòng màu xanh dương ở bên phải.
Sợi dây chuyền bay với tốc độ cực kỳ chậm trên không trung.
Mọi người chăm chú nhìn theo, chỉ thấy nó xuyên qua cửa lỗ tròn rồi theo tốc độ mọi người không thể thấy rõ mà rơi xuống.
Tiếng kim loại giòn tan như tưởng tượng không xuất hiện.
Tống Tình Lam nhíu mày.
Sợi dây vừa tiến vào căn phòng màu xanh dương liền hóa thành bột mịn rồi biến mất trên không trung.
Nếu có người tùy tiện tiến vào căn phòng này thì hậu quả thật sự khó mà tưởng được.
Mọi người há to miệng, biểu tình nhỏ nhặt mà ngày thường rất khó phát hiện trong hoàn cảnh thời gian bị kéo ra cực chậm làm bọn họ nhìn thấy rất rõ từng biểu tình chân thật của nhau. Bao gồm cả Quý Vũ Thời, không ai không cảm thấy sợ hãi với tình huống này.
Chỉ còn lại một căn phòng màu xanh dương ở bên trái.
Bọn họ cần đồ để thử nghiệm, Đoàn Văn lắc đầu, biểu thị trên người không còn thứ gì khác.
Hoa quốc khác với các nước khác, tất cả vũ khí từ súng ống tới dao kéo đều được quản lý kĩ càng, sau khi tới địa điểm nhiệm vụ mới có thể phân phối vũ khí. Lần này sau khi rời khỏi khoang con nhộng bọn họ đã trực tiếp tiến vào Rubik, không mở kho vũ khí mang theo nên trên người bọn họ không có thứ gì để ném.
Loading...
Thông tấn khí? Giày, quần áo?
Quý Vũ Thời từ trong túi lấy ra hộp thuốc của mình.
Trên người cậu ngoại trừ hộp thuốc thì còn một thứ là máy chơi game, nhưng bảo cậu ném nó đi là không có khả năng, thuốc thì có thể thử một lần.
Mọi người nhìn cậu ném hộp thuốc cho Tống Tình Lam.
Hộp thuốc chậm rãi bay trên không trung rồi bị Tống Tình Lam chụp được.
Hộp thuốc gọn nhỏ vừa rơi vào tay, Tống Tình Lam liền phát hiện trọng lượng của nó không đúng. Lúc ở tiệm sách PU-31, anh đã đưa hộp thuốc còn đầy cho Quý Vũ Thời.
Tống Tình Lam leo lên cây thang bên trái, đưa lưng về phía mọi người mở hộp thuốc ra.
Nhìn thoáng qua một chút liền nghiêng đầu.
Chỉ thấy Quý Vũ Thời cũng giống như Đoàn Văn, Lâm Tân Lan đứng ở phía dưới ngẩng đầu nhìn mình, biểu tình trầm tĩnh, thoạt nhìn vẫn luôn là dáng vẻ lãnh tĩnh, lý trí.
Thuốc trong hộp được xếp thành hàng chỉnh tề, thiếu mất ba viên. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tống Tình Lam, trước đó Quý Vũ Thời một mình ở trong căn phòng màu đỏ gần hai mươi tiếng đồng hồ, cậu không hề ổn như lời mình nói.
Tống Tình Lam lấy ra một viên thuốc.
Ném nó vào trong căn phòng có quả cầu xanh dương ở trước mắt.
Viên thuốc nhỏ như vậy, ánh mắt anh chăm chú nhìn nó, thẳng đến khi nó rơi xuống đất---- lăn lăn nảy nảy vài cái trên sàn nhà, vẫn còn nguyên vẹn.
Tống Tình Lam lấy lại tinh thần, làm động tác tay với mọi người, biểu thị không có gì xảy ra.
Mọi người cũng không vì thế mà thở phào, viên thuốc là vật chết, người là vật sống, chênh lệch thời gian có biểu hiện khác biệt hay không? Không ai có thể xác định.
Quả cầu màu xanh dương lại giật ngược về chỗ cũ, lơ lững giữa không trung chờ bọn họ quyết định.
Như vậy, vấn đề bây giờ là ai sẽ đi trước thám hiểm căn phòng này?
Lâm Tân Lan từ trên người mình lấy ra một viên xí ngầu: "Dùng--- cái--- này---"
Tống Tình Lam liếc mắt.
Cái người này, vừa nãy trên người có xí ngầu sao lại không chịu đưa ra?
Mọi người vừa chậm vừa ngắn dọn bàn bạc xong, dùng phương thức đổ xí ngầu, người có điểm nút ít nhất sẽ là người đầu tiên đi vào căn phòng xanh dương bên trái.
Lâm Tân Lan tung trước, được 4 nút.
Không tính lớn cũng không tính là nhỏ, là con số khá an toàn.
Lâm Tân Lan cười cười.
Tiếp sau đó đến phiên Đoàn Văn, Đoàn Văn tung được 5 nút, là một con số cực kỳ an toàn nhưng anh cũng không tỏ ra cao hứng, chỉ ném xí ngầu qua cho Tống Tình Lam.
Tống Tình Lam tùy ý ném một cái, xí ngầu rơi xuống lòng bàn tay, là 2 nút.
Lâm Tân Lan thu lại nụ cười, Đoàn Văn nhíu chặt mày, này gần như đã là con số nhỏ nhất.
Người cuối cùng là Quý Vũ Thời.
Chỉ thấy cậu chụp lấy xí ngầu Tống Tình Lam ném qua, tung lên không trung một cái rồi đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên.
Viên xí ngầu chậm rãi rơi xuống, mặt số không ngừng biến ảo, 6,5,4,3,2,1.... bởi vì liên quan tới độ cao nên xí ngầu không chỉ lộn một lần, nó vẫn tiếp tục biến hóa, nháy mắt rơi vào lòng bàn tay Quý Vũ Thời, Tống Tình Lam ở bên cạnh đã vươn tay tới dùng tay mình úp lên nó.
Quý Vũ Thời kinh ngạc.
Tống Tình Lam mím môi lấy đi viên xí ngầu trong tay cậu.
"3----" Tống Tình Lam dùng khẩu hình miệng nói: "Tôi--- nhỏ--- nhất----"
"Tống--- đội----" Đoàn Văn kêu Tống Tình Lam, đại khái nghĩ rằng Tống Tình Lam là đội trưởng nên có giá trị hơn, muốn đi thay.
Tống Tình Lam ra hiệu Đoàn Văn cầm lấy quả cầu mở cửa.
Tống Tình Lam đã tỏ ý không được xía vào, Đoàn Văn cũng không có cách nào.
Tống Tình Lam leo lên cây thang, bước tới cánh cửa tròn.
Hai mắt Quý Vũ Thời không chớp nhìn chằm chằm nơi đó, một màn Morita Yu tử vong hiện ra ngay trước mắt, lòng bàn tay cùng trán cậu túa mồ hôi lạnh.
Nháy mắt Tống Tình Lam ló nửa người trên qua bên kia thăm dò, Quý Vũ Thời vô thức nhắm chặt mắt lại.
"Qua--- đi----"
Âm thanh quen thuộc vang lên từ một căn phòng khác, nó chậm rãi vọng vào tai bọn họ.
Quý Vũ Thời mở mắt ra, nhìn thấy Tống Tình Lam xuất hiện ở cửa tròn, hoàn hảo không chút tổn hại, động tác cũng khôi phục bình thường.
Căn phòng này an toàn!
Mọi người giống như trúng số độc đắc, trong một sát na bừng sống dậy, từng người từng người nối tiếp nhau leo lên cây thang, rời khỏi căn phòng quỷ quái này.
*
Bước vào căn phòng mới, nháy mắt đặt chân xuống sàn nhà, mọi người đều có cảm giác là: Quá nhanh!!
Trải qua thời gian chậm tới mức làm người ta muốn bùng nổ, lúc trở lại thế giới tốc độ bình thường làm người ta có cảm giác không kịp trở tay, động tác của lão tài xế* Đoàn Văn phối hợp không được ăn ý cho lắm nên suýt chút nữa đã ngã dập mặt! [thuật ngữ mạng, nghĩa là người có kinh nghiệm sống]
Âm thanh, tốc độ, tất cả đều trở lại bình thường.
Đoàn Văn chửi ầm lên: "Đệt đệt đệt! Rốt cuộc cũng thoát rồi!!"
Lâm Tân Lan vừa rơi xuống đất liền vịn tường: "Chờ chút, tôi có chút không thích ứng được, bên này thật sự không gia tốc à?!"
Đoàn Văn: "Quý cố vấn, cậu ổn không?"
Tựa hồ mới thoát ra khỏi trạng thái chân không, mọi người đều há miệng hít thở, mỗi người nối tiếp nhau co quắp ngồi dựa vào tường.
Quý Vũ Thời nói: "Tôi không sao."
Tống Tình Lam thoạt nhìn đã thích ứng thay đổi, lúc này đang đảo một vòng trong phòng, nhặt viên thuốc của Quý Vũ Thời nằm trên mặt đất, chỉ là nhìn một chút rồi lại ném đi. Trong phòng không có ký hiệu, thoạt nhìn chưa từng có người tới, cũng không có hiện tượng gì khác thường.
"Đám ngốc kia xuất hiện nhắc nhở chúng ta một vấn đề." Tống Tình Lam đứng đó, đôi giày cổ thấp làm nổi bật khí chất linh hoạt thành thục của nh: "Một vấn đề có khả năng nghĩ tới nhưng lại bị bỏ quên."
Nói tới đây, Tống Tình Lam ném viên xí ngầu trong tay cho Lâm Tân Lan.
Xí ngầu theo một đường pa ra bôn thuận lợi rơi vào tay Lâm Tân Lan, thoạt nhìn vẫn còn bất mãn vì đối phương không đúng lúc lấy ra.
Lâm Tân Lan vân vê viên xí ngầu, nụ cười ý tứ không rõ chợt nhếch lên rồi biến mất.
Đoàn Văn hỏi: "Vấn đề gì?"
Tống Tình Lam nói: "Quý cố vấn có lẽ đã sớm nghĩ ra rồi."
Bất ngờ bị gọi tên, Quý Vũ Thời ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Tống Tình Lam, trong lòng có chút giật thót.
Tình tự trong con ngươi đen láy kia vẫn như bình thường, tựa hồ không có gì khác biệt với trước kia, vẫn là dáng dấp nên có của một vị đội trưởng đối mặt với đội viên.
Chỉ là, cũng chỉ có Quý Vũ Thời biết được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Lúc tới lượt cậu tung xí ngầu, vào sát na viên xí ngầu rơi vào lòng bàn tay, cậu rõ ràng nhìn thấy mặt hướng lên là ---- 1 nút.
Quý Vũ Thời mới là người ít điểm nhất.
Cậu phải là người đầu tiên chuyển sang phòng mới, là người phải mạo hiểm, vì mọi người xác nhận căn phòng này có an toàn hay không.
Vì sao Tống Tình Lam lại phải làm như vậy?
Vì sao lại nói dối mọi người?
Lẽ nào anh cảm thấy cậu lưu lại sẽ càng có ý nghĩa hơn sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì cậu mới là người có thể dẫn dắt mọi người hoàn thành nhiệm vụ sao?
Chuyện này giống như một bí mật mà chỉ có hai bọn họ biết, Tống Tình Lam thoạt nhìn không có ý định muốn nói, vì vậy Quý Vũ Thời cũng không có ý định nói. Chỉ là nếu có tình huống như vậy nữa, cậu không muốn chuyện đó tái diễn, cậu không nghĩ mình là người nên được bảo vệ.
Quý Vũ Thời đứng dậy, thực tự nhiên phủi đi những hạt bụi không tồn tại nói: "Ừm, đã nghĩ tới."
Đoàn Văn không hiểu: "Là cái gì?"
Lâm Tân Lan cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ.
"Nơi này ngoại trừ bốn người chúng ta cùng đồng đội bị lạc nhau, còn có những tiểu đội thủ hộ giả khác." Quý Vũ Thời nói: "Mỗi khi có người rời khỏi phòng thì căn phòng phía trước sẽ di chuyển. Như vậy cho dù chúng ta tìm được quy luật di động của các căn phòng thì có khả năng sẽ gặp phải tình huống căn phòng bị người khác di động."
Đoàn Văn hiểu ra: "Đúng rồi nha! Con bà nó đây thật sự đúng là vấn đề!"
Lâm Tân Lan nói: "Này đúng là vấn đề, cho dù có thể loại trừ hết các căn phòng chênh lệch thời gian rồi dựa theo trình tự ghép lại để hoàn thành nhiệm vụ thì cũng sẽ bị người của các phòng khác quấy rầy."
Ba người đều trầm mặc.
Lâm Tân Lan là người thông minh, cho dù bọn họ không trực tiếp nói rõ hoàn thành nhiệm vụ ghép lại chính là xếp các căn phòng theo trình tự, hắn đoán ra được chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Các cậu không cần đề phòng tôi." Lâm Tân Lan nói: "Chỉ cần có thể đi ra ngoài thôi, tôi không quan tâm nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không, phần thưởng đó tôi cũng không có hứng thú. Lẽ nào các cậu không phải như vậy?"
Ngoại trừ đội bảy Thiên Khung, nhóm xuyên việt giả khác đều là tạm thời bị ép tới góp cho đủ nhân số.
Lâm Tân Lan không biết chuyện đội bảy bị bắt cóc thời không, cứ cho là bọn họ cũng bị tạm thời ép buộc làm nhiệm vụ mà thôi, vì thế mới nghĩ là suy nghĩ của mọi người đều giống nhau.
Tống Tình Lam không trả lời thẳng vấn đề này, chỉ nói: "Không sai, nơi này đồng thời tồn tại rất nhiều tiểu đội, muốn xếp các căn phòng lại theo thứ tự có vẻ là nhiệm vụ không thể hoàn thành."
Đoàn Văn: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Tìm từng người một rồi bảo bọn họ ở yên tại chỗ?"
Quý Vũ Thời lắc đầu: "Không thể nào làm được, anh không thể nào xác định được nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người xuyên việt."
"Tạm thời không quản vấn đề này." Tống Tình Lam nói: "Trong tình huống không có mạch suy nghĩ thì cách tốt nhất là cứ dựa theo ý tưởng trước mắt tiến hành. Chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch, vừa tiến tới vừa thăm dò quy luật di động của những căn phòng này, ít nhất thì không như con ruồi không đầu bay loạn xạ."
Mọi người một lần nữa lấy lại tinh thần.
Đoàn Văn túm lấy quả cầu lơ lửng trên không, những người khác thì quan sát màu sắc của quả cầu các phòng xung quanh.
Tống Tình Lam xem xong hai phòng quay trở lại thì phát hiện Quý Vũ Thời đang làm ký hiệu.
Lần này, Quý Vũ Thời không dùng ngôn ngữ như chữ gà bới của người râu ria khắc ký hiệu trên sàn nhà mà dùng chữ số Ả Rập khắc một số 2 thật to lên vách.
Tống Tình Lam hỏi: "Này là?"
Quý Vũ Thời vừa viết vừa nói: "Tôi nắm được đại khái một ít quy luật di động khi rời đi rồi di động rồi, hẳn là trên - phải, dưới - trái, trái - sau, phải - trước, trước - dưới, sau - trên. Sáu phương hướng di động đối ứng sáu hướng di chuyển, vẫn phải chờ nghiệm chứng. Theo hướng di chuyển của những người kia thì hẳn là vẫn còn ở gần đây."
Tống Tình Lam có chút hiểu được vì sao Quý Vũ Thời lại làm như vậy, tâm tình của anh trở nên rất tốt.
Quả nhiên Quý Vũ Thời viết số 2 xong thì lại bắt đầu viết số 9 thật to ở trên tường, bút tích thoạt nhìn đặc biệt quen mắt: "Nếu bọn họ tới căn phòng này thì khoảng cách với phòng vừa nãy không thể hơn năm phòng."
Vừa nãy ký hiệu 24 trong căn phòng kia chính là do đám người kia lưu lại.
Nếu bọn họ tới nơi này, thấy trên tường có số 29 khó phân thật giả này sẽ có phản ứng thế nào? Có khi nào bị quấy nhiễu tới choáng váng luôn không? Nếu Quý Vũ Thời chơi xấu hơn một chút thì lúc đi qua phòng khác lại khăc thêm số 25, 26 theo phong cách ký hiệu của bọn họ để gạt bọn họ thì sao?
Quý Vũ Thời lùi lại một chút, tỏ ra rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Tuy là gương mặt cậu nhìn rất nghiêm nghị, hoàn toàn không có chút gian xảo nào."
"Đi thôi." Thù đã được báo: "Chúng ta qua phòng tiếp theo thôi."
Bọn họ chọn một căn phòng có quả cầu màu đỏ, đi qua đó rồi xem lại căn phòng màu xám.
Lúc leo lên cây thang, Quý Vũ Thời mới nhớ ra Tống Tình Lam vẫn chưa trả hộp thuốc lại cho cậu.
Cậu dừng lại nhìn Tống Tình Lam ở bên dưới: "Tống đội, hộp thuốc của tôi đâu rồi?"
Làm đội trưởng, vì để xác định tình huống an toàn nên Tống Tình Lam vẫn luôn chặn hậu.
Nghe thấy vấn đề này thì anh không chỉ không để tâm mà còn giống như nghe thấy chuyện cười, thực tự nhiên nói với Quý Vũ Thời: "Quý cố vấn, tôi đại diện tổ chức thông báo cho cậu biết, mức độ hưng phấn tinh thần của cậu đã vượt chỉ tiêu, hộp thuốc này tạm thời bị tịch thu, không cho phép ý kiến ý cò."
Âm thanh của Đoàn Văn ở phòng khác vang lên: "Tổ chức còn quản cả vụ này à?"
Tống Tình Lam buồn cười, không khách khí khịa lại: "Quản, tổ chức thấy anh vẫn luôn không có tinh thần, chuẩn bị cho anh ăn một viên này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...