Tinh nguyên năm 1457, Thiên Khung tổ chức một buổi huấn luyện đặc biệt dành cho tinh anh của các quốc gia.
Tống Tình Lam làm đội trưởng dẫn theo đồng đội Chu Minh Hiên cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng như mình tham gia cuộc huấn luyện dã ngoại cường độ cao này, đi một cái chính là một tháng.
Sau khi quay trở về Liên Minh Thời Gian còn sắp xếp một cuộc thi đấu, tin tức truyền về trong nước, Thiên Khung Hoa quốc đạt được thành tích hạng nhất, Tống Tình Lam cùng Chu Minh Hiên nhận được huy chương vàng cá nhân.
Trên dưới phân bộ Giang thành nhiệt liệt chúc mừng tin tức tốt này, đại sảnh lần đầu tiên treo băng rôn, không khí cực kỳ vui vẻ.
Cùng bọn họ tham gia đặc huấn còn có đội trưởng cùng đội viên của hai tiểu đội khác, tổng cộng bảy người, một trong số đó chính là đội trưởng đội mười hai đã mất tích nhưng năm ngoái đột nhiên quay trở về, Tề Lãng.
Xét một góc độ nào đó, thời gian đã dừng lại mười lăm năm trên người các thành viên đội mười hai, sau khi trở lại Giang thành bọn họ một lần nữa thành lập liên kết với thế giới mười lăm năm sau.
Nhưng biểu hiện của bọn họ nằm ngoài dự liệu của mọi người--- ngoại trừ Tạ Tư An, sau khi trở về từ khe hở thời không bọn họ đã được hệ thống mẹ an bài vài nhiệm vụ cấp cao, Tề Lãng lãnh đạo đội mười hai yên lặng nỗ lực, sau khi trở về số tích phân cũng xấp xỉ đội bảy, trở thành một con hắc mã khác của phân bộ Giang thành.
Vì vậy, Tề Lãng ở Giang thành, thậm chí là cả liên minh thời gian tạo được tiếng tăm lừng lẫy, chuyện từng trải kỳ lạ của anh cũng trở thành truyền thuyết.
Tề Lãng chững chạc, đẹp trai, độc thân.
Ở phân bộ Giang thành có được một nhóm mê muội.
[từ mạng, có thể hiểu là fan nữ, còn một nghĩa là tình yêu 10 phút]
Ngày bọn họ trở về nước, hơn phân nửa thành viên nghênh đón hướng về anh mà tới.
Về phần thanh niên độc thân được hoan nghênh nhất tiền nhiệm Tống Tình Lam, bởi vì có một mối tình đồng tính tuyệt đẹp nên đã rớt khỏi ngai vàng, mặc dù anh vẫn là đội trưởng có vóc dáng cao nhất trong phân bộ Giang thành nhưng cũng không hút sự chú ý nổi.
Truyện Hài Hước
Nhưng lúc này đây, nháy mắt anh bước xuống trong tiếng hoan hô của mọi người, hơn phân nửa ánh mắt mọi người có mặt đều tập trung vào người anh.
Mọi người: "!!!"
Dựa vào chiều cao bá đạo, Tống Tình Lam vốn đã có cảm giác tồn tại rất mạnh, nhất là đôi chân dài của anh, khi mang giày ống cổ thấp thì hiệu quả thị giác lại càng nghịch thiên hơn nữa, cộng thêm gương mặt anh tuấn vai rộng eo hẹp, ngoại hình thật sự không soi được khuyết điểm.
Chính là trải qua một tháng huấn luyện ma quỷ ở nước ngoài, cũng không biết vì quá bận rộn hay cố ý muốn nuôi râu, lúc một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, Tống Tình Lam đã có một vòng râu xanh xì.
"Làm sao vậy?" Anh từ trên cao quét mắt nhìn một vòng: "Hào quang của tôi chọt mù mắt mấy người à?"
Mọi người: "Xời!!"
Nghi thức hoan nghênh hò hét ầm ĩ còn chưa kết thúc, Tống Tình Lam đã kéo một đồng nghiệp hỏi: "Quý cố vấn đâu?"
Vị đồng nghiệp nọ quay qua, hoảng sợ hỏi: "Tống đội?!"
Tống Tình Lam hỏi lại.
Đồng nghiệp kia nói cho anh biết, Quý cố vấn còn phải giảng bài cho học viên ở trung tâm huấn luyện nên không tới được, nhưng giờ này chắc cũng tan học rồi.
Chức vụ chính thức của Quý Vũ Thời sau khi chuyển tới Giang thành là quan sát viên đội bảy, nhưng cậu không chỉ có học thức vượt xa thủ hộ giả đồng cấp, cậu còn từng vượt qua rất nhiều khảo nghiệm thời không khi làm nhiệm vụ ký lục giả, vì vậy cậu vẫn giữ chức vụ cố vấn.
Về điểm neo, về hoạt động của hệ thống Thiên Khung mẹ, mọi người vẫn chưa nghiên cứu triệt để, nhưng vụ việc của Thịnh Vân cùng thành viên tổ nghiên cứu năm đó gắn liền với việc ổn định và duy trì thời gian đã sắp được chỉnh lý lại hồ sơ.
Quý Vũ Thời là nhân vật then chốt kết nối hết thảy cũng trở thành ngôi sao mới nổi trong hệ thống công tác Thiên Khung.
Trước kia Quý Vũ Thời là học viên dự thính của chương trình huấn luyện học viên, bây giờ cậu trở thành giảng viên giảng bài cho học viên huấn luyện.
Tống Tình Lam đã từng thấy qua dáng vẻ Quý Vũ Thời đứng trên bục giảng, thuần khiết bác học, nói năng ưu nhã, rõ ràng là trời sinh thích hợp làm người nghiên cứu khoa học, làm thầy giáo.
Tống Tình Lam bước nhanh tới phòng học của trung tâm huấn luyện, phòng học trống trải người đã tản đi hết, chỉ còn một mình Quý Vũ Thời đứng cúi đầu trên bục, tựa hồ đang chỉnh lý giáo trình.
Nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu nhìn lên.
Tống Tình Lam đã rời đi một tháng đang đứng ở cửa, trêu ghẹo gọi cậu: "Quý lão sư."
Một ngày không gặp như cách ba năm.
Mà này là hơn ba mươi ngày, hai người thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như sáng sớm vừa mới gặp nhau vậy.
Tống Tình Lam nói: "Người đã đi hết rồi, sao em chưa đi? Có phải quá chuyên nghiệp rồi không?"
Quý Vũ Thời thu hồi bảng điều khiển, hình ảnh trên màn hình lóe lên trước mặt Tống Tình Lam, bị anh nhạy bén túm được--- gì mà chuyên nghiệp xem giáo trình chứ, rõ ràng là đang xem bộ amine mới nổi gần đây, Quý Vũ Thời rất thích, theo dõi không bỏ sót tập nào.
Tống Tình Lam buồn cười, Quý Vũ Thời bây giờ tựa hồ ngày càng đáng yêu hơn.
Quý Vũ Thời mặt không đỏ tim không đập nói: "Biết anh sẽ tới nên ở đây chờ anh, nếu đi rồi bỏ lỡ thì sao?"
Phân bộ Giang thành rất lớn, đường từ đại sảnh tới trung tâm huấn luyện có tới hai ba đường.
Quý Vũ Thời không biết Tống Tình Lam tới từ đường nào, ở đây chờ thì bọn họ sẽ gặp lại nhau sớm hơn.
Ngoài mặt bình tĩnh, thực tế đã cuồn cuộn dậy sóng.
Đã sắp phừng thành lửa rồi.
Tống Tình Lam bước nhanh tới bục giảng, kéo người ôm vào lòng.
Anh ngửi tóc Quý Vũ Thời, hít một hơi thật dài thưởng thức mùi hương thơm ngát quen thuộc trong mái tóc đen, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Quý Vũ Thời nói: "Anh mọc râu này."
Tống Tình Lam: "..."
Anh phát hiện: "Có phải rất lôi thôi không?"
Lúc đội bảy vừa mới từ vụ bắt cóc quay trở lại thế giới hiện thực, Uông bộ trưởng vừa thấy mặt anh cũng đã bảo anh cạo râu đi, giờ nhớ lại thì tựa hồ có ý tứ ẩn bên trong.
Tống Tình Lam không soi gương, khi làm nhiệm vụ hoặc khi tham gia huấn luyện cũng không có thời gian để anh để làm đẹp, vì thế anh cũng không quá chú ý tới ngoại hình.
Quý Vũ Thời ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt không giống đang nói dối: "Không phải..."
Tống Tình Lam nhíu mày: "Vậy vì sao ai cũng phải ứng lớn như vậy?"
Quý Vũ Thời dùng ngón cái vuốt ve cằm anh, cảm thụ cảm giác sợi râu cứng ngắc đâm vào da tay: "Là vì nhìn có chút hung ác."
"Thật sự rất hung ác." Quý Vũ Thời nói: "Bạn nhỏ mà nhìn thấy anh sẽ sợ tới phát khóc."
Tống Tình Lam: "...!trở về anh sẽ cạo."
Quý Vũ Thời phúc hắc nói: "Không cần, kỳ thực rất đẹp mắt, anh có thể giữ lại để giúp em dọa nhóm học viên mới."
Quý lão sư cơ trí lại thù dai muốn dùng người nhà làm biểu tượng đe dọa.
Nhóm học viên mới vẫn chưa biết, thậm chí còn chưa kịp làm gì đã bị Quý cố vấn thoạt nhìn cực kỳ nhã nhặn ghi sổ.
*
Mà lần râu ria có được từ đợt đặc huấn này còn thành công dọa hoảng ba con mèo khi về tới nhà, qua một lúc lâu sau chúng mới xác nhận được được người tiến vào chính là một vị chủ nhân khác.
Tống Tình Lam để râu hai ngày lại muốn cạo nhưng lúc thân thiết Quý Vũ Thời gặm cằm anh tới ướt nhẹp, tựa hồ rất hứng thú với râu của anh, biểu hiện đặc biệt nhiệt tình.
Điều này làm anh có chút luyến tiếc, lại miễn cưỡng nhịn thêm hai ngày.
Vài ngày sau mọi người dần dần quen với hình tượng mới của anh, ngay cả Uông bộ trưởng thấy anh cũng chỉ muốn nói lại thôi, không đưa ra đề nghị bảo anh cạo râu nữa.
Mãi cho đến một ngày nọ Tống Tình Lam tới trung tâm huấn luyện dạy cận chiến cho nhóm học viên mới, có thể vì quá nghiêm khắc nên đã dọa một nữ học viên sợ tới phát khóc, sau đó anh trở về phòng nghỉ cạo sạch râu, một lần nữa lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Lúc anh một lần nữa xuất hiện ở trung tâm huấn luyện, một học viên lớn mật cản anh lại hỏi: "Anh là ai vậy?"
Tống Tình Lam câm nín: "Cậu nói coi?"
Nghe thấy âm thanh của anh, học viên kia ngơ ngác, kết hợp với chiều cao thì có thể xác định đây chính là huấn luyện viên họ Tống mà bọn họ cực kỳ khiếp sợ: "Đệt? Huấn luyện viên Tống?!"
Không riêng cậu học viên này, sau khi dạy học xong, trên đường gặp người quen nào cũng đều sửng sốt với hình tượng mới của anh, nhao nhao chào hỏi.
Tống Tình Lam cảm thấy thú vị, lẽ nào anh để râu hay không quan trọng vậy sao?
Trên đường đến bãi đậu xe anh gặp Tề Lãng.
Trong thế giới bong bóng Tề Lãng bày mưu nghĩ kế, nho nhã bất phàm, dựa vào năng lực xuất sắc trở thành bộ trưởng phân bộ.
Tuy không hề hay biết gì về chính mình ở thế giới bong bóng, nhưng từ hiện thực xem ra, anh đã chọn một con đường hoàn toàn khác--- lấy được tiền thưởng trợ cấp mười lăm năm qua, trở thành quý tộc trẻ tuổi độc thân, đốt tiền tới phát hoảng.
Tề Lãng cũng lái một chiếc xe thể thao rất oách, lúc đang mở cửa xe thì nhìn thấy Tống Tình Lam.
Anh dừng lại một giây rồi gật đầu chào hỏi: "Tống đội."
Bởi vì chuyện trong khe nứt nên giao tình của hai người có thể nói là không tệ, lúc xuất ngoại đặc huấn cũng giúp đỡ lẫn nhau.
Tống Tình Lam hỏi: "Tề đội, có chút chuyện muốn hỏi anh."
Tề Lãng tùy ý nói: "Cậu hỏi đi."
Tống Tình Lam liền nói ra nghi hoặc của mình.
Tề Lãng bật cười nói: "Là vì trông cứ như hai người vậy, lúc cậu để râu ở trong mắt mọi người chẳng khác nào biến thành người khác cả.
Người chưa quen biết nói chừng còn không nhận ra cậu.
Người quen rồi thì có cảm giác là biến thành người khác, cứ thấy là lạ.
Mấy hôm trước có người trong đội hỏi tôi, có phải cậu từ thế giới song song chui ra hay không, biết rõ cậu là Tống đội nhưng gặp mặt cứ cảm thấy vừa hung ác lại xa lạ."
Tống Tình Lam giống như đang nghe ngàn lẻ một đêm: "Theo mạch suy nghĩ của mấy người, không phải tôi có thể tiết kiệm mặt nạ mô phỏng rồi à?"
Tề Lãng ngồi vào ghế lái, ý tứ sâu xa nói: "Cậu đừng có không tin, có người thật sự có thiên phú như vậy, không bằng...!cậu về hỏi Quý cố vấn nhà cậu đi."
Tề Lãng lái xe đi rồi, Tống Tình Lam suy tư một chốc rồi bật cười, chuẩn bị về nhà tìm người nào đó tính sổ.
*
Quý Vũ Thời chân trần ngồi trên thảm trải sàn, tay trái vuốt mèo tay phải ăn trái cây, mắt nhìn chằm chằm hình chiếu toàn tức ở phía trước.
Lúc này trên màn hình đang chiếu tập mới nhất của bộ anime.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Hắc trốn ra khỏi tay cậu cùng hai con mèo khác chạy tới cửa nghênh đón chủ nhân, thuận tiện kêu meo meo làm nũng.
Tống Tình Lam đổi giày, thuận tay xoa xoa một con rồi đi tới phòng khách, Quý Vũ Thời quay đầu lại, thấy mặt anh liền hỏi: "Anh cạo râu rồi à?"
Giọng điệu này giống hệt như lúc nói 'anh mọc râu rồi'.
Giống như tìm được công tắc hoán đổi vậy, nghe có chút mới lạ thú vị.
Tống Tình Lam đi thẳng tới bế người từ dưới thảm lên, không nói gì đặt lên ghế sô pha: "Quý cố vấn, chơi sắm vai nhân vật có vui không?"
Quý Vũ Thời ăn dưa Hami, ánh mắt còn ngọt hơn dưa: "Cũng tạm."
Thừa nhận thẳng thắn như thế.
Tống Tình Lam vừa bực mình lại buồn cười: "Thật sự khác đến vậy sao? Hay là anh làm em có cảm giác mới mẻ?"
Nếu học viên của trung tâm huấn luyện nhìn thấy Quý cố vấn lúc này có lẽ sẽ kinh ngạc tới nói không nên lời.
Một người bình thường nghiêm túc lãnh đạm như vậy, trong đầu tựa hồ chứa đựng rất nhiều tri thức nằm ngoài tầm với của bọn họ, bác học đa tài, có thể dễ dàng lôi tri thức ra giảng giải, làm bọn họ phải tâm phục khẩu phục, quả thực là giống như một cụm mây trắng tinh trên bầu trời, người phàm không thể nào chạm tới vạt áo của anh.
Mà lúc này, người này vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy nhưng lại giống như Tống Tình Lam khi để râu, hoàn toàn biến thành người khác, cam nguyện bị chế ngự trên sô pha, hoàn toàn không động đậy.
Quý Vũ Thời: "Rất không giống."
Tống Tình Lam khi để râu, không chỉ tăng thêm phần tang thương trưởng thành, còn không nhìn ra chút Tống Tình Lam ngày xưa.
Anh vốn đã có một thân khí chất thổ phỉ, có thêm chòm râu thì khí chất tăng lên gấp bội làm người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí còn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nói đơn giản thì chính là một phiên bản Tống Tình Lam khác.
"Mỗi lần gặp anh để râu, cảm giác xa lạ rất mãnh liệt, giống như nói yêu đương với hai người cùng lúc vậy." Quý Vũ Thời giảo hoạt nói: "Sau đó em phát hiện một người muốn cùng tiến hành hai phần tình cảm cũng không phải quá khó a."
Vừa trêu anh lại vừa trả lại nợ cũ.
Tống Tình Lam hận tới nghiến răng, cúi đầu làm bộ như muốn cắn.
Quý Vũ Thời linh hoạt xoay người, đè Tống Tình Lam xuống ghế sô pha.
Trong bối cảnh phim hoạt hình anime, cậu cúi người dùng ngón cái vuốt ve phần cằm bóng loáng của Tống Tình Lam, lưu luyến nói: "Cả hai người em đều thích...!phiên bản Tiểu Tống 1.0, hoan nghênh trở về.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...