Đáng giận! Quá ghê tởm! Thư kia vốn chính là của ta cơ mà, vì sao ta chỉ muốn lấy thứ vốn là thuộc về ta, vậy mà còn phải trả giá trước, đây có còn vương pháp hay không nha! Lý Kỳ càng nghĩ càng giận, trở lại tiền sảnh, liếc mắt nhìn quét mọi người một cái, mở miệng nói:
- Tần phu nhân đã nói rồi, nàng sẽ không gặp các ngươi, các ngươi hãy trở về đi.
Mọi người liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thần sắc có vẻ có chút cổ quái, không một người nào đứng dậy.
Ánh mắt này là có ý gì? Sẽ không cho ta và phu nhân đã thỏa thuận, cố ý lừa gạt bọn họ chứ? Lý Kỳ hiện giờ chỉ muốn sớm một chút đọc được lá thư của Bạch Thiển Dạ, lười nói vô nghĩa cùng bọn họ, hô lên:
- Mã Kiều, Mã Kiều.- Bộ Soái, ngươi tìm ta hả!
- Con mẹ nó chứ! Sao ngươi lại xuất hiện từ phía sau.
- Ta vẫn đi theo phía sau ngươi đó a!
- Phải không? Thôi đi, thôi đi, ngươi lập tức đi tới chỗ Long Vệ Quân, truyền mệnh lệnh của ta, hãy nói có người tự tiện xông vào nhà dân, bảo cho bọn họ hãy tới giúp mang đi toàn bộ những người này.
Lý Kỳ khí phách mười phần nói.
- Vâng.
Những người đó nghe thấy Lý Kỳ muốn gọi Long Vệ Quân đến, không khỏiluống cuống, một vài người khá hèn nhát khẩn trương đứng lên, đang định chuồn đi, Cao Nha Nội bỗng nhiên nhảy ra ngoài, ha hả nói:
- Các vị chớ sợ, chớ sợ, cha ta là Thái úy đó, những lính kia không dám làm gì chúng ta cả? Thiếu Doãn Phủ Khai Phong là thúc thúc ta, cũng không cần sợ.
Hiện giờ y xem như hiểu rõ một đạo lý, chính là đối phó Lý Kỳ, nhất định phải nhiều người, lấy nhiều bắt nạt ít, cho dù tài ăn nói của Lý Kỳ có cao hơn nữa, vậy cũng đánh không lại hơn mười cái miệng.
Sắc mặt Lý Kỳ nhất thời cứng lại, quá lúng túng, tuy nhiên thằng nhãi này thật đúng là nói rất đúng, Cầu ca chính là lão Đại Tam nha nha, ai dám động đến con của ông nha, cả người đều run rẩy lên, hận không thể đem thằng nhãi này chém thành trăm ngàn mảnh, trầm giọng nói:
- Nha nội, Tiểu Cửu, bốn các ngươi tới đây một chút.Hắn nói xong cũng không đợi Cao Nha Nội đáp lời, liền xoay người đi ra phía ngoài.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Ca ca. Đi không?
- Tứ tiểu công tử ta đã từng sợ ai, đi!
Cao Nha Nội hừ một tiếng, nện bước bá vương chạy theo ra phía ngoài.
Đi ra đến bên ngoài, Lý Kỳ cũng không theo chân bọn họ chơi xấu, dù sao đều là biết người biết ta rồi, buồn bực nói:
- Sự tình ngọn nguồn ta đã biết được, mấy người các ngươi chạy tới xem náo nhiệt gì?Cao Nha Nội theo thói quen vuốt ve đóa hoa hồng trên tóc mai, cười dâm đãng nói:
- Lúc trước ta nghĩ đến Tần phu nhân đã là người của ngươi ---
- Đây chẳng qua là ngươi tự cho là thế, ta nói ta cùng phu nhân là trong sạch đấy.
- Hiện tại ta biết rồi, một khi đã như vậy. Vậy ta đương nhiên được đến đây. Tiểu Cửu, ngươi nói đúng không.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Đúng muội ngươi. Lý Kỳ nói:
- Nha nội, không phải ta đả kích ngươi, ngươi cũng đã gặp Tần phu nhân rồi, ngươi cho rằng nàng ấy sẽ coi trọng ngươi sao?Cao Nha Nội hì hì nói:
- Chính là vì gặp qua, ta mới đến đấy, chứ ngay tư sắc kia của Tần phu nhân, chậc chậc. Trăm ngàn dặm mới tìm được một người, nếu lúc trước gặp được, ta sớm đã tới rồi. Lý Kỳ a, việc nam nữ hoan ái này ấy à, ngươi không hiểu đâu, đầu tiên đến làm cho nàng nhìn thấy thành ý của ta, về phần có nhìn được hay không, đó là lại là việc khác nha.
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Không sai. Không sai, ca ca trước kia bị quả phụ đuổi ra cửa không ít, cũng gặp được không ít khối thịt ngon.
Thân hổ của Cao Nha Nội chấn động. Giận dữ hét:
- Tiểu Cửu, ngươi nói cái gì thế?Hồng Thiên Cửu vội vàng quay nghiêng mặt đi, giả vờ ngây ngốc.
Tên này thật sự là kẻ lõi đời rồi. Lý Kỳ biết rằng đã tìm được một chỗ để đột phá, đơn giản không thèm để ý tới y, quay sang phía Hồng Thiên Cửu nói:
- Tiểu Cửu, ngươi trong suy nghĩ của ta vẫn luôn rất thuần khiết đấy, ngươi tại sao cũng tới chứ hả?
Hồng Thiên Cửu nói:
- Chính như lời ca ca nói, ta dù sao cũng không có chuyện gì, liền đi thử vận may!
- Ngươi có biết bay giờ ngươi đang làm chuyện gì hay không? Chính là ăn mày đòi ăn xôi gấc.
Lý Kỳ nổi giận đến tóc cũng dựng hết cả lên, quay sang phía Sài Thông nói:- Sài quan nhân, ta cũng vẫn coi ngươi là bậc quân tử ---
Sài Thông không đợi Lý Kỳ nói xong, đã nhấc tay, tao nhã nói:
- Ta vốn là quân tử, chỉ bởi vì cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
- Con mẹ nó chứ!
Lý Kỳ dựng lên một cây ngón giữa, dù sao đối phương cũng không hiểu, lại quay sang hướng Phàn Thiếu Bạch nói:
- Thiếu Bạch, ngươi nhất định là bị bọn họ kéo tới đi?
Phàn Thiếu Bạch lắc đầu, cười nói:
- Ta cùng với Vương Tam nương môn đăng hộ đối, vì sao không thể tới.Còn Vương Tam nương, ngươi nằm mơ đi. Lý Kỳ cắn răng nói:
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Ngươi lấy đâu ra tới cầu hôn chứ, ngươi rõ ràng chính là ham tài sản của Tần phu nhân.
Phàn Thiếu Bạch khoát tay nói:
- Cũng không phải, cũng không phải, Lý Kỳ, Phàn Lâu ta và Túy Tiên Cư vẫn luôn là liên minh, nếu là có thể thân càng thêm thân, thành tựu một đoạn giai thoại, chẳng phải đẹp quá hay sao.
- Giai thoại? Ta xem là oan nghiệt đi.
Lý Kỳ giận quá hóa cười, liếc mắt nhìn quét bọn họ một cái, nói:
- Tốt, tốt, các ngươi theo ta chơi một bộ này, chớ không phải là phải bức ta dùng đến tuyệt chiêu.Hồng Thiên Cửu vui vẻ nói:
- Gì tuyệt chiêu? Nhưng Cửu Âm chân kinh kia, mau dùng đi để cho chúng ta mở mang tầm mắt.
Lão tử sắp điên rồi! Tứ tiểu công tử này, rõ ràng chính là tứ tiểu quái thai nha. Lý Kỳ lộ ra là một nụ cười mỉm mê người, thản nhiên nói:
- Mã Kiều.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ chậm rãi nói:
- Ngươi lập tức sai người đi Thái úy phủ, Hồng vạn đổ phường, mời Thái úy, Bát Kim thúc tới đây thương lượng chuyện Liên minh đá cầu xuôi nam, ồ, mặt khác lại đi Kim Lâu, nói cho Trương nương tử kia, hãy nói Túy Tiên Cư chúng ta tính toáncùng nàng hợp tác, còn có còn có, phái người tung lời đồn ra ngoài, rằng Sài tiểu quan nhân mặt dày mày dạn quấn quít lấy Tần phu nhân, ý muốn chiếm lấy dân phụ.
- Hả?
Mã Kiều kinh sợ kêu một tiếng, thầm nghĩ, điều này cũng quá ác độc đi à nha.
Vậy cũng được sao! Cao Nha Nội lúc này kêu lên:
- Lý Kỳ, ngươi rất không hiểu đạo nghĩa giang hồ đó nha, chuyện gì cũng không thể kiện lên cha mẹ, đây là quy củ.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Đung đây, đúng đấy, hành động này quá vô sỉ rồi.- Lý sư phó, ngươi --- ngươi đây là công và tư chẳng phân biệt được a!
Phàn Thiếu Bạch vội la lên.
Sài Thông lại nổi trận lôi đình, nói:
- Nói xấu! Lý Kỳ, ngươi đây là muốn phá hư thanh danh của ta a! Quá ác độc.
Lý Kỳ làm không có nghe thấy, thản nhiên nói:
- Mã Kiều, ngươi còn không đi mau.
- Ah.
- Đợi đã!
Cao Nha Nội khoát tay, giận trừng Lý Kỳ, chỉ chốc lát, nói:- Chúng ta đi.
- Đợi đã!
Lý Kỳ đột nhiên duỗi tay ra, chỉ chỉ phía sau, cười nói:
- Cảm ơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...