Bắc Tống Phong Lưu

 Một số tiền lẻ thì không là gì cả, nhưng góp gió thành bão, cái này ngươi không tính, cái kia ngươi cũng không tính, vậy số tiền này tính lên đầu ai? Nhà các ngươi chắc chắn không phải là Hoàng đại nhân làm đương gia, nếu không sớm hay muộn cũng bị tàn không còn một mảnh. Lý Kỳ khinh thường cười nói.

Tiểu tử này thật sự quá xấu xa rồi, những người còn lại sau khi nghe xong, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng. Một câu này của Lý Kỳ xem ra rất bình thường, nhưng lại ẩn náu đạo lý nha, Tam ty quản lý tài chính thiên hạ, nếu như coi Đại Tống là một đại gia đình, vậy thì Hoàng Tín Nhân không nghi ngờ gì chính là chủ nhà, ngụ ý, nói Hoàng Tín Nhân không phù hợp với vị trí này, cái này chính là trắng trợn sỉ nhục mà!- Ngươi---!

- Ngươi cái gì mà ngươi!

Lý Kỳ không chút lưu tình cắt đứt lời của Hoàng Tín Nhân, nói:

- Ngươi hoàn toàn không hiểu tình hình thực tế, mà ở đây tính bừa, nói bừa, ta cho các ngươi tư liệu tỉ mỉ về vụ mua bán lần này, không phải để ngươi đến kiểm tra sổ sách, mà là mời Tam ty các ngươi phát cho chúng ta nguyên vật liệu thích hợp. Tài chính Quân Khí Giám ta, ngươi dựa vào đâu mà tính sổ sách của Quân Khí Giám ta.

Hoàng Tín Nhân bị Lý Kỳ mỉa mai một hồi, sắc mặt đã chuyển sang màu gan heo.

Tống Huy Tông ho nhẹ một tiếng, nói:

- Lý Kỳ, lời này của ngươi mặc dù không sai, nhưng dù sao đây cũng là chứctrách của Hoàng ái khanh, trước đây cũng là như vậy, chỉ cần Tam ty không can dự vào là được. Ngươi vẫn nên giải thích rõ ràng tám mươi vạn quan đó đi.


Tống Huy Tông tuy rằng không thích hợp làm hoàng đế, nhưng dẫu sao cũng làm hoàng đề nhiều năm như vậy, thuật làm đế vương ông ta vẫn hiểu, ông ta đồng ý để Lý Kỳ cho Quân Khí Giám buôn bán, đó là vì lúc đó Lý Kỳ hứa hẹn với ông ta, còn một điểm nữa, chính là buôn bán của Quân Khí Giám có thể thăng bằng được quyền lực trong tay Tam ty, ngược lại, tam ty có thể hạn chế được Lý Kỳ.

- Vâng. 

Lý Kỳ khẽ vuốt cằm, nói tiếp:

- Vi thần không cần nhìn cũng biết, Hoàng đại nhân đã trực tiếp tính phí tổn của vũ khí cũ vào. Thế cho nên nhiều hơn tám mươi vạn quan.Hoàng Tín Nhân nói:

- Nếu không thì tính thế nào?

Lý Kỳ cười cười, nói:

- Lần này ta còn muốn thảo luận cách nói này với Hoàng Đại Nhân. Hoàng thượng, chư vị, mọi người có biết tại sao ta lại bán toàn bộ vũ khí cũ đi không?

Tống Huy Tông nói:

- Cái này ngươi đã từng nói, Quân Khí Giám đã nghiên cứu chế tạo ra vũ khí mới thay thế vũ khí cũ.

Ngừng lại một lát, ông ta quét mắt nhìn quần thần, nói:

- Trẫm tuy rằng chưa nhìn thấy, nhưng từ Xung Phong nỏ mà nhìn ra, Lý Kỳ tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích. (làm việc không mục đích)- Đa tạ hoàng thượng tín nhiệm. 

Lý Kỳ thi lễ một cái, nói tiếp:


- Nhưng đây chỉ là lí do thứ nhất, còn một lí do nữa, đó là vũ khí trước đây của chúng ta hoàn toàn không thể dùng được, vũ khí Đại Tống chúng ta đều hướng tới tiêu chuẩn nghiêm ngặt, nhưng vi thần từ khi nhậm chức đến nay đều chưa từng thấy vũ khí nào đạt tiêu chuẩn, hơn nữa chênh lệch quá nhiều so với tiêu chuẩn, dùng những thứ này đi đánh giặc, thì đánh thắng sao nổi, Hoàng đại nhân, nếu ngươi không tin thì có thể tới kho vũ khí nhìn, hiện tại những vũ khí đó còn đặt ở trong đấy.

Khuôn mặt Hoàng Tín Nhân đầy mồ hôi, nói:

- Bảo ta làm những chuyện này làm gì, ta chỉ phụ trách phát tiền, nguyên liệu cho các ngươi. Giọng nói nhỏ đi nhiều so với vừa nãy.Lý Kỳ xòe hai tay ra, nói:

- Ngươi không biết, ta đây càng không biết, may mắn ta nhậm chức không bao lâu, nói cách khác, khoản sổ sách này chỉ sợ đổ lên đầu ta. Ta nếu tiếp nhận trọng trách này, vậy thì nhất định phải để Quân Khí Giám chúng ta mỗi một vũ khí phải đạt tiêu chuẩn, Hoàng thượng, thần nói đúng chứ?

Tống Huy Tông sửng sốt, gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, ngươi nói tiếp đi. Trong lòng lại mắng, tiểu tử này quả thật rất khó ưa.

Binh khí Đại Tống không hợp tiêu chuẩn, Tống Huy Tông thế nào lại không biết, nhưng mấy vị Hoàng đế trước đây đã bắt đầu nghĩ cách ngăn chặn hiện tượng này, nhưng đều không có thu hoạch, ông ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, hiện nay Lý Kỳ lại gỡ bỏ chuyện này, đây chính là đánhthẳng vào mặt ông ta mà.

Lý Kỳ quét mắt nhìn đám người, gặp không ít sắc mặt cực kì căng thẳng, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nói: 

- Hoàng thượng, vi thần thật sự không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, mà cũng không thể truy cứu, nhưng vũ khí chất lượng kém quả thật là có, nếu đưa những vũ khí này phát cho binh lính, không thể nghi ngờ gì là hại bọn họ. Nhưng nếu vứt đi, tổn thất này chúng ta không gánh vác nổi, vì thế vi thần mới tính toán bán vũ khí này cho các quốc gia khác, nhưng người khác cũng không phải kẻ mù, những thứ phẩm này, ai cần chứ, vì vậy bắt buộc phải tăng chất lượng của những vũ khí này lên. Hoàng thượng, chư vị, mọi người bây giờ có thể đến quân khí viện mà nhìn, hiện nay tất cả thợ thủ công ở quân khí viện đang làm lại những vũ khí chất lượng kém, gia công này chỉ tăng chứ không giảm, hơn nữa lại tốn rất nhiều nhân lực. Xin hỏi Hoàng đại nhân có thể tính khoản tiền này vào không? Chắc ngươi không định lại tính lênđầu ta chứ, vậy ngươi giết ta rồi, ta cũng không có nhiều tiền như vậy.


Những lời này vừa nói xong, Hoàng Tín Nhân làm sao dám ho he nữa. dù sao vũ khí chất lượng kém không khỏi có liên quan đến rất nhiều đại thần, hơn nữa cũng có liên quan rất lớn với gã, chẳng may nếu cứ tiếp tục tranh luận, Lý Kỳ bất cứ giá nào cũng phải truy tìm nguồn gốc, gã cũng gánh không nổi.

Đến lúc kết án Trần Từ rồi, Lý Kỳ nắm chắc phần thắng trong tay, liền ôm quyền, nói:

- Hoàng thượng, thật ra Hoàng đại nhân cũng không nói sai, chúng ta kiếm được tiền nhiều hơn thế, chỉ là không hóa thành bạc trắng thật. Lý Kỳ chịu thánh ân, tiền kiếm được chính là trăm vạn quan, kính xin hoàng thượng giáng tội, miễn chức vi thần ở Quân Khí Giám, vi thần cảm thấy trách nhiệm này quá nặng nề, động một chút mà mấy chục vạn quan không cánh mà bay, mà nhiều lần như vậy, tim vi thầnchắc không chịu nổi mất, quả thật không dám giấu diếm, mấy ngày nay đã khiến cho thần kinh vi thần hỗn loạn, đêm không say giấc, già nua đi nhiều, vậy kính xin Hoàng thượng để người khác thay thế vi thần.

Vô sỉ! Chỉ là trăm vạn quan? Ngươi thế này chính là tuyên bố tranh công nha. Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, lúc trước cần gì tốn công tốn sức nghĩ cách đoạt lấy Quân Khí Giám, tiểu tử này rõ ràng ỷ vào hoàng thượng sẽ không đời nào bãi miễn chức vụ của ngươi.

Thái Du, Hoàng Tín Nhân nhìn dáng vẻ oan ức của Lý Kỳ, hận không thể đi lên cho hắn một cái tát đập chết hắn.

Tống Huy Tông trong lòng cũng nén giận, không nhịn được khẽ trừng mắt với Hoàng Tích Nhân, dường như đang nói.sự tình ngươi không biết rõ cũng mang lêntấu, ngươi muốn trẫm xuống đài thế nào đây.

Ánh mắt Hoàng Tín Nhân buồn bực đỏ hồng lên, cúi đầu, bắt đầu giả vờ ngây ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui