Không phải Lý Kỳ đang lừa dối Đoàn Thế Văn, mà ngược lại, hắn chưa bao giờ chân thành như vậy.
Đối với việc Đại Tống đang có hàng vạn vết đao hàng trăm vết lỗ hổng, Lý Kỳ tuyệt đối không tán thành việc lập tức dùng binh ở phía nam. Bởi vì phía Bắc mới là chuyện hắn lo lắng trong lòng, hắn nhất định phải bảo tồn lực lượng, nhưng một ngày chưa giải quyết vấn đề ở phương Bắc, an ninh Đại Tống mãi mãi không yên bình, cho nên Đại Tống nhất định phải bồi dương thêm các thế lực, thay hắn đối phó với kẻ thù ở phía Nam, mà Đoàn Chính Nghiêm của phái theo Tống cùng với Đại Tống có chung một kẻ địch không nghi ngờ gì là kẻ được chọn lựa tốt nhất.
Lý Kỳ và Đoàn Thế Văn thảo luận khoảng ba ngày, hai bên hy vọng mỗi bên có thể suy nghĩ cẩn thận. Vì Lý Kỳ tạm thời chưa muốn ngả bài với Cao thị, cho nên chủ trương của hắn là Đoàn Chính Nghiêm nhất định phải có vững vàng, còn mình thì thừa dịp đang bình định bí mật tuyển binh mua ngựa, đợi đến khi thời cơ chín muồi, mưu đồ kế hoạch khác, đến lúc đó Đại Tống nhất định sẽ ủng hộ y vô hạn.
Sau khi thảo luận xong xuôi, Triệu Hoàn tự mình bâm báo kết quả đàm phán lần này cho Tống Huy Tông, Tống Huy Tông cực kì vui mừng, tự mình viết một bức thư, để Đoàn Thế Văn mang về giao cho Đoàn Chính Nghiêm, coi như là một vật bảo đảm.
Đoàn Thế Văn sau khi lấy bức thư, lập tức cáo từ đi về, y lần này đến đây, tuy răng không bán được vũ khí, nhưng không thê nghi ngờ y là người thắng lớn nhất, có thể nói chuyến này đi không tệ, thắng lợi trở về.
Cho đến khi đoàn người của Đoàn Thế Văn biến mất ở chỗ quẹo, Lý Kỳ và Triệu Hoàn mới ngồi xe ngựa trở về.
Trên xe ngựa, Triệu Hoàn dò hỏi: - Lý Kỳ, hình như ngươi rất coi trọng Đại Lý?
Ngươi đúng là không có đầu óc, câu hỏi đơn giản này mà hỏi cũng không biết ngượng, Lý Kỳ cười nói:
- Thái Tử, về chuyện này của Đại Lý, thần sẽ giải thích một chút, ngoài cái đó ra, còn hai nguyên nhân nữa, thứ nhất, chính là thần đang bắt tay thi hành luật mới ở Giang Nam, khôi phục lại kinh tế và nông nghiệp ở Giang Nam, mà Đại Lý lại ngay sát bên cạnh Giang Nam. Bởi thế buôn bán ở Đại Lý càng trở nên quan trọng, hơn nữa chăng may Giang Nam vừa mới khởi sắc, mà Đại Lý lại phá hỏng từ trong ra, đến lúc đó cố gắng của chúng ta đều đổ xuống sông xuống biển. Cho nên bình định Đại Lý là mấu chốt của xây dựng kinh tế Giang Nam, cũng là chuyện lớn hàng đầu. Thứ hai, chính là ngựa của Đại Lý.
- Ngựa của Đại Lý?
Triệu Hoàn nhíu mày, nói: - Nhưng ngựa của Đại Lý quá nhỏ và gầy, không thích hợp sử dụng trong quân đội, cùng lắm là dùng chi vận chuyển lương thực, Đại Tống chúng ta vẫn thường hay mua ngựa ở phương Bắc.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Trước khác nay khác. Ngựa Đại Mã tuy rằng nhỏ gầy, nhưng sức chịu đựng rất tốt, mà vũ khí kiểu mới của chúng ta sau này, rất nhiều loại cần đến ngựa để vận chuyển, cho nên trong tương lai ngựa Đại Lý sẽ phát huy tác dụng quyết định trên chiến trường. Vì vậy đối với chúng ta mà nói, Đại Lý nhất định phải có.
- Nhất định phải có?
Triệu Hoàn kêu lên một tiếng, hỏi:- Ý ngươi là gì?
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Ai có thể đảm bảo sau này mỗi một quốc vương Đại Lý đều giống với Đoàn Chính Nghiêm, phương pháp bảo đảm lớn nhất là nhét chúng vào bản đồ chúng ta, phòng trừ hậu họa về sau.
Triệu Hoàn thật sự không ngờ ham muốn của Lý Kỳ lại lớn như vậy, nhất thời đều bị kinh hãi.
Đúng rồi! Lá gan của hắn quá nhỏ, nói với hắn những chuyện này cũng phí công. Lý Kỳ ha ha nói: - Thái Tử, đây đều là chuyện về sau. Hiện tại chúng ta chỉ có thể cẩn thận đi từng bước mà thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Triệu Hoàn hơi ngẩn ra, nhẹ gật đầu, cười nói: - Chuyện cân nói cũng đã nói rôi, phụ hoàng còn đang chờ ngươi trở về phục mệnh.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Thần biết, nhưng thần phải làm rõ ràng khoản tính này, chờ đến khi có kết quả sẽ về phục mệnh.
- Như vậy cũng tốt.
Vào trong thành, Lý Kỳ và Triệu Hoàn chia tay, hắn trực tiếp đi về Quân Khí Giám.
- Phó giám sự, khoản này đã tính rõ chưa?
Lý Kỳ ngồi trên ghế, bưng một chén trà nóng, khom người, hướng đầu vào bên trong lò lửa, một màu hồng hồng của than cháy chiếu đỏ bừng mặt hắn.
Ngu Kỳ đứng trước mặt hắn cung kinh nói: - Hồi bẩm giám sự, mấy ngày nay chúng ta thu được 281 vạn quan.
- Cái này ta biết rồi, cải ta muốn hỏi chúng ta lời bao nhiêu?
Lý Kỳ không thèm nâng mí mắt nói Ngu Kỳ lật vài tờ giấy, lại nói:
- Trừ đi phí tổn, chúng ta kiếm được tổng cộng một trăm bốn mươi sáu vạn quan. Khi y báo cáo con số này, hai tay đều đang run rẩy, trên đời này còn có vụ buôn bán nào tiền kiếm được nhiều hơn thế này sao?
Lý Kỳ ừ một tiếng, ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, nói: - Ngươi chắc chắn nhiều tiên như vậy?
- Hạ quan…
Ánh mắt không thể tin nổi của Lý Kỳ khiến Ngu Kỳ dạng nói dở cũng phải nuôt trở vào, sợ hãi nói:
- Cái này Hạ quan chắc là chăc là không kém bao nhiêu đâu. - Không kém bao nhiêu là Sao? Ta thây là kém rât nhiêu.
Lý Kỳ nói xong lại thở dài, nói: - Tuy nhiên việc này cũng không thể trách ngươi, dù sao ngươi cũng không xuất thân từ thương nhân, sổ sách này để cho ngươi tính, quả là có làm khó ngươi.
Coi như ta không phải là thương nhân, khoản tính đơn giản như thế này không đến mức tính sai nha. Ngu Kỳ có cảm giác vừa ấm ức vừa oan uông, không nói lên lời.
- Ngươi đừng không phục.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta không xem cũng biết sổ sách này ngươi tính như thế nào. Chúng ta trong vài mấy cuộc mua bán này, đa số vũ khí đều là hàng cũ trước đây, chắc chắn ngươi đã thêm phí tổn cũ vào phí tổn đã sửa đổi nên mới ra được con số này, ta nói không sai chứ?
Ngu Kỳ gật đầu nói: - Không sai Chăng lẽ giám sự cho rằng như vậy là tính sai sao?
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Đương nhiên là sai. Phương diện này còn có lạm phát nói thế này nhé, chính là giá trị của hàng hóa lúc trước và giá trị của hàng hóa lúc này không giông nhau, ngươi phải tính. Sự chênh lệch này nào.
Ngu Kỳ ngẩn ngơ hỏi: - Vậy cái này tính như thế nào?
- Cũng đúng, cái này khá là khó tính, hơn nữa ngươi cũng không biết nhiều lắm. Nhưng ta muốn nhanh chóng đi phục mệnh, thật sự làm người khác đau đầu mà.
Lý Kỳ vuốt trán, vẻ mặt sầu não, một lát sau, hắn vung tay lên nói:
- Vậy thì thế này đi, toàn bộ dựa theo chi phí của vũ khí sản xuất đến nay mà tính, ngoài ra, còn một điều nữa, ngươi suy xét các nhân tố mạo hiểm, ví dụ như, chúng ta chế tạo 100 chiếc cung, chia đều ra sẽ chế tạo 5 cây cung bị hỏng, khoản này' cũng phải tính vào.
Ngu Kỳ trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau mới nói:
- Toàn bộ dựa theo sản xuất đến nay mà tính? Trong lòng nói thẩm, vũ khí lúc đó ăn bớt nguyên vật liệu, phí tổn so với bây giờ thấp hơn nhiều, đến nay toàn bộ đều dựa theo quy định chặt chẽ chế tạo thành, mà phí nhân công cũng phải nâng cao, nếu như tính như vậy. Nghĩ đến đây, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
- Có vấn đề gì sao?
- A, không có.
- Vậy nhanh đi làm đi, ta còn phải phục mệnh với hoàng thượng.
- Vâng.
Lý Kỳ làm như vậy không phải là tham số tiền này. Hắn hiển nhiên là để phòng Tống Huy Tông, dù sao lúc trước hắn cũng dùng món lãi kếch sù này hấp dẫn Tống Huy Tông, để ông ta cho hắn quản lý Quân Khí Giám. Có nghĩa là số tiền này Tống Huy Tông có thể không cần thông qua triều đình, trực tiếp điều động từ Quân Khí Giám, nếu như thành thật khai báo, trời biết Tống Huy Tông có đổi số tiền này thành đá hay không, hắn bên trong giấu diếm một số sổ sách, cũng là để lại cho mình con đường sống. Khiên tài chính mình năm giữ trong tay cũng linh hoạt hơn một chút.
Năm mới, tình hình mới! Một năm cũ đã xảy ra rất nhiều chuyện, điều này trong đại điện càng thê hiện rõ ràng. Vương Phủ về hưu, Thái Kinh làm tể tướng, Triệu Giai thất sủng, Triệu Hoàn đắc sủng. Đại thần trong triều cũng lên thay đâu vào đấy.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Các khanh bình thân.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Tống Huy Tông ngồi ở ghế rồng trên cao, xoa xoa tay, ha ha nói:
- Ngày tết, ngày tết, đại diện cho một năm mới bắt đầu, bách tính Đại Tống ta cũng hi vọng năm mới sẽ thực hiện được điểm thắng tốt đẹp, vì thế mỗi người trong nhà đều giăng đèn kết hoa, trẫm đương nhiên cũng hi vọng Đại Tống của trẫm có thể có một khởi đầu tốt đẹp. Song, có người đã thay trẫm và Đại Tống của trẫm làm điều này.
Ngừng lại một lúc, hắn quét mắt xuống phía dưới, nói: - Lý Kỳ có tới không?
- Vi thần có ạ!
Lý Kỳ đang núp phía sau ngủ gà ngủ gật. Khân trương đứng dậy.
Tống Huy Tông nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của hắn, không những không trách măng, mà còn cười ha ha nói: - Mây ngày nay vất vả cho ái khanh Τόi. Ngươi biết là tốt rồi.
Lý Kỳ thở dài nói: - Có thể vì Hoàng thượng mà san sẻ. Chính là bổn phận của vi thần, sao có thể nói là vất vả hay không.
- Tốt tốt tốt.
Tống Huy Tông gật đầu nói: - Vậy ngươi nói xem, mấy ngày nay Quân Khí Giám các ngươi đã thu hoạch được gì.
- Vâng.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Từ mùng hai cho đến giờ, Quân Khí Giám của Đại Tống chúng ta và Nhật Bản, Cao Ly, Hồi Hột, Thổ Phiên đã tiến hành tám vụ giao dịch, tổng cộng thu về được 281 vạn quan.
281 vạn quan?
Quần thần bị kích thích, ai ai cũng mở to, miệng há hốc cũng đủ để nhét một quả trứng ngỗng.
Trong nháy mắt, đủ loại hâm mộ. đố kị, ghen ghét tràn ngập đại điện.
Lý Kỳ lại nói: - Khấu trừ phí tôn, cùng với tiên ngày đó vi thân ứng ra để mở rộng thêm, tông cộng lợi nhuận thuân kiêm được là 108 vạn quan.
Làm mấy ngày đã kiếm được trăm triệu bạc, Tống Huy Tông không khỏi mừng rỡ, ha ha nói: - Tốt tốt tốt, ái khanh làm rất tốt, trẫm rất hài lòng.
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng số tiền này có chỗ gì đó không đúng. Lúc này, một người đột nhiên đứng ra nói. Mọi người quay đầu lại nhìn, chính là vị quan chuyên quản sắt muối Hoàng Tín Nhân.
Tống Huy Tông Sửng sôt, nói: - Sao ái khanh lại nói những lời ây?
Hoàng Tín Nhân nói: - Hoàng thượng, vi thần cho rằng số liệu khoản này không đúng, có người trung gian ở giữa kiếm tiền đút túi riêng.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng đại nhân, sao ngươi không nói thăng đó là ta đi.
Hoàng Tín Nhân nói: - Ta đâu có nói như vậy.
- Chuyện này vẫn luôn là ta và Thái tử xử lý, nếu có người ở giữa đút túiriêng, vậy cũng chỉ có ta và Thái tử, Thái Tử sẽ không làm việc này, vậy chỉ còn lại có ta.
Lý Kỳ cười ha ha nói.
Thái Du mỉm cười một tiếng, ăn nói kỳ quái:
- Ta nghĩ ai đối mặt với số tiền lớn như vậy, đều cũng động tâm thôi.
Tên này đứng một bên thêm mắm dặm muối, cũng đủ khiến người ta đau đầu, để ngăn chặn cái mồm của gã, Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Anh quốc công hình như cũng có nhận định đối với chuyện này, nhưng Quân Khí Giám của chúng ta là một nhánh độc lập, Diêm thiết sử nói ra suy nghĩ của mình, vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao thì Quân Khí Giám và Tam ti vẫn có quan hệ lớn, nhưng Xu Mật Viện các ngươi hình như không có quyền hỏi chuyện này nhỉ.Thái Du sửng sốt, nghĩ thầm rằng nếu nói thêm gì nữa, thật sự là vượt quyền rồi, bèn ha ha nói:
- Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
Hoàng Tín Nhân trên tay Lý Kỳ cũng chịu thiệt không ít, dè dặt nói:
- Kinh tế sử chớ trách, ta cũng chỉ xử lý công việc chứ không xử lý con người. Căn cứ vào hóa đơn mà Kinh tế sử ngươi cung cấp, tổng cộng kiếm được là 281 vạn quan, cái này không sai, nhưng căn cứ vào tính toán của chúng tôi, khấu trừ tất cả phí tổn và số tiền ứng ra lúc trước của kinh tế sử, ít nhất số lời cũng là 180 vạn quan, nói cách khác, 80 vạn quan không cánh mà bay rồi.
Tống Huy Tông nghe xong, nhướng mày hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi giải thích chuyện này thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...