Bắc Tống Phong Lưu

Nếu như nói mọc Linh Chi trên mép cửa là kỳ quan, là điềm lành, như vậy lập tức cảnh tượng trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty tập đoàn Túy Tiên Cư tuyệt đối có thể xem như kỳ cảnh rồi, làm cho không người nào có thể tưởng tượng nổi đấy.

- Không tính, không tính, nước cờ này là ta nhìn lầm rồi, lăp lai, lăp lai. Lý Kỳ đặt bàn chân lên ghế ông chủ của mình, hai tay hăng hái múa may.

Lý Kỳ biết đánh cờ vây, hoặc là nói hắn đang đánh cờ vây, đây đương nhiên không là kỳ cảnh gì cả, nhưng, hắn ngồi đối diện là Tần phu nhân, nàng có thể bình ổn tinh thần cùng Lý Kỳ đánh cờ vây, cái này làm cho người ta hơi không hiểu ra sao cả rồi.

Tần phu nhân vươn hai ngón tay mảnh khảnh, thu hồi quân trắng mới vừa hạ, nhéo nhéo cái trán, hơi một tia buồn rầu nói: - Ván cờ này mới chỉ chơi được một nửa, ngươi cũng đi lại đến mười tám làn, nếu cứ thế này mà đánh tiếp, chỉ sợ hôm nay đánh không xong rồi, nếu cứ như này cũng phải đánh hai ngày, thật đúng là hiếm thấy.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Mười tám lần? Có... có nhiều như vậy hay không nha? Trong lòng nói thầm, cho dù thực sự mười tám lần, cũng là ngươi chiều chuộng quen đấy, không ngờ mỗi lần đều vui vẻ đồng ý cho ta đi lại.

Tần phu nhân thản nhiên nói: - Vậy cứ coi là lần đầu tiên đi, nhưng ta tin tưởng rất nhanh sẽ có mười tám lần.

- Ách... Nếu là không có đâu này?


- Vậy đánh xong rồi.

Lý Kỳ sắc mặt cứng đờ, ý tứ Tần phu nhân đơn giản nói chính là, nếu hắn dứt khoát không đi lại nhiều như vậy, thì rất nhanh liền có thể giải quyết chiến đấu. Nếu phương diện khác, Lý Kỳ nhất định giận dữ, thế phải hòa nhau lấy lại mặt mũi, nhưng cái loại cờ vây này, hắn thật đúng là tin tưởng Tần phu nhân có thể rất nhanh thắng hắn, dù sao hai người không ở một đẳng cấp, miệng nhếch lên nói: - Đó là đương nhiên rồi, ngươi mỗi ngày ở nhà nghiên cứu chơi cờ này, ta mỗi ngày chạy ở bên ngoài, mệt sống mệt chết kiếm tiền, như thế nào là đối thủ của ngươi, nếu cho ta luyện tập cả tháng, vậy ngươi phải đứng sang một bên.

Người này thật đúng là rất không biết xấu hổ, mở to mắt mà bốc phét. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần phu nhân đối với điều này đích thật là có chút áy náy trong lòng, sợ nhất là Lý Kỳ lấy điều này mà nói, gật đầu nói: - Ngươi nhanh lên hạ đi, nếu ngươi có thể đem công phu múa mép khua môi đặt ở phương diện này, ta nhất định không phải là đối thủ của ngươi.

Châm chọc. con mẹ nó trắng trợn châm chọc nha. Lý Kỳ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm bàn cờ suy tính một hồi, do do dự dự hạ xuống một quân đen.

Tần phu nhân cười dài nói: - Ngươi quyết định hạ ở chỗ này chứ?

- Ách... Hãy suy nghĩ một chút. Lý Kỳ hồ nghi nhìn Tần phu nhân, lại khẩn trương thu hồi quân cờ, ha hả nói: - Này cũng không thể tính là đi lại.

Tần phu nhân cười khổ lắc đầu, cách chỉ chốc lát, thình lình hoi: - Đúng rồi, ngươi hôm qua ở Vương phủ không có gây rối chứ?

Rốt cục lộ ra giấu đầu lòi đuôi, ta đã nói rồi, làm sao hôm nay ta gọi ngươi chơi cờ vây, ngươi một ngụm đáp ứng, còn tưởng rằng ngươi bị vẻ đẹp trai, phong độ của ta mê hoặc rồi, hóa ra là đến tìm hiểu tin tức. Lý Kỳ nhìn quanh bàn cờ, mặt không đổi sắc nói: - Đương nhiên không có, nếu ngươi không tin, đại khái có thể đến hỏi Lục tử nha.

Hôm nay Lý Kỳ là thật không có tâm tư làm việc, hắn đã làm hết thảy hắn có thể làm, hiện tại chỉ xem phản ứng của Tống Huy Tông như thế nào. Ngay một canh giờ trước, hắn còn đang ở phòng làm việc sờ trái, nhìn phải, đứng ngồi không yên, vừa vặn lúc ấy Tần phu nhân khoan thai đi đến, vì thế hắn thuận miệng hỏi một câu, phu nhân, muốn giết một ván hay không. Không nghĩ tới Tần phu nhân một ngụm liền đáp ứng luôn. Lúc ấy, hắn đều cảm giác thần kinh mình có chút thác loạn rồi.

Tần phu nhân cũng không quen nói dối, nói: - Ta hỏi rồi, chỉ có điều Lục tử nói y luôn luôn ở phòng bếp, cũng không rõ ràng lắm bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Lý Kỳ đột nhiên buông quân cờ, nâng người lên, nghiêm trang hỏi: - Ta nói phu nhân, ngươi thế nào đối với ta cứ lo lắng như vậy đâu này?

Tần phu nhân không đáp hỏi ngược lại: - Ta chẳng lẽ hẳn là nên yên tâm đối với ngươi sao?


- Này --- tốt lắm, ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, tối hôm qua mọi chuyện đều tốt, không có bất kỳ sự cố nào phát sinh như trong tưởng tượng của ngươi, ngươi đã hài lòng chưa. Lý Kỳ lộ ra một nụ cười chân thành.

Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài đã có người reo lên: - Đại nhân, đại nhân, đã xảy ra chuyện.

Sẽ không tà môn như vậy đi? Lý Kỳ một đầu mồ hôi lạnh đang chứa vui vẻ sướng tràn trề a, xấu hổ nhìn Tần phu nhân.

Trong nháy mắt, Tần Cối liền vọt vào.

Quả nhiên có việc đã xảy ra. Tần phu nhân vừa thấy vẻ mặt này của Tần Cối, liền biết mình đã sở liệu đúng, kỳ thật lúc nàng mới tiến vào, nhìn thấy bộ dáng không yên kia của Lý Kỳ, chỉ biết đêm qua cũng không gió êm sóng lặng, hơn nữa sự tình khẳng định còn không nhỏ, bởi vì trước kia mặc kệ đã xảy ra việc lớn thế nào, Lý Kỳ đều là một bộ vẻ mặt bày mưu nghĩ kế, nhưng mà, hôm nay lại một trời một vực. Nhưng nàng cuối cùng là kiểu nữ nhân bảo thủ, cho dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, nàng vẫn đứng lên, khóe môi nhếch lên một tia mỉm cười lễ phép, hướng tới Tần Cối thoáng vuốt cằm, không nói một lời liền vào phòng làm việc của nàng.

Tần Cối tuy là dạng nam nhân dục vọng quyền lực còn hơn hết thảy, nhưng nụ cười thản nhiên này của Tần phu nhân, vẫn khiến cho y thoáng sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên thán phục, trên đời sao còn có nữ tử kinh diễm như thế.

Đông đông đông!

Lý Kỳ đối với việc này cũng không thấy kỳ quái, chính hắn cũng thường xuyên như thế, có thể lý giải a, cầm quân cờ gõ bàn cờ, nói: - Ai ai ai, hoàn hồn thôi, hoàn hồn thôi.

Tần Cối nao nao, lúng túng nói: - Rất xin lỗi, đại nhân.


Lý Kỳ cười nói: - Ngồi đi!

Tần Cối lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay tới, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: - Đại nhân, sao ngươi không đi vào triều, ngươi không biết chứ, hôm nay trên triều đình chuyện kỳ quái xảy ra liên tục nha.

Lý Kỳ ngăn chặn nội tâm vui sướng, thản nhiên nói:

- Ta đêm qua quá mệt mỏi, hôm nay vốn không có đi vào triều, rốt cuộc là cái việc lạ gì, có thể làm cho ngươi lỗ mãng như vậy.

Tần Cối ngượng ngùng cười, nói: - Là như vậy, buổi chầu hôm nay, Vương tướng lại giống như mọi lần trước đó, buộc tội người của Thái Tử, tuy nhiên lại bị Hoàng thượng bác bỏ hết rồi, cái này cũng chưa tính cái gì, Tả tướng hôm nay đột nhiên làm khó dễ Vương tướng, kết nối với ba đạo tấu chương buộc tội người của Vương Phủ, kỳ quái là, không ngờ Hoàng thượng đều chuẩn tấu tất cả rồi, biểu hiện còn càng phẫn nộ, đại nhân, ngươi nói đây có phải là kỳ quái hay không?

Cảm ơn trời đất, mẹ vợ tương lai không có gạt ta, xem ra Hoàng thượng chuẩn bị xuống tay với Vương Phủ rồi. Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói: - Không thể nào? Đây cũng quá tà môn, ngươi có phải xuất hiện ảo giác rồi hay không.

-...! Tần Cối lắc lắc đầu nói: - Không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui