Bắc Tống Phong Lưu

Số 1 kia kinh hãi, trong lòng biết bị lừa, nhất thời thẹn quá thành giận, mắng to một tiếng:

- Tên khốn nhà ngươi, lại dám lừa ta.

Hung hăng xông tới cầu thủ số 8. Số 8 này vẫn luôn chú ý đến đối phương, đợi đối phương chỉ vừa mới đánh vào người là y liền tự bay ra ngoài, bắt đầu lăn lộn dưới đất. Nhìn thật sự đau đớn, ta nhìn mà còn thấy thương nữa.

Ngày nay, kiểu lấy sự thông cảm này trên sân đấu túc cầu là điều chẳng có gì mới. Lưu Hạo Chính cũng đờ đẫn nhìn, nhưng sự thật đúng là số 1 kia đã phạm quy, mặt không chút biểu cảm thổi còi, rồi quay lại cầu thủ số 1 kia nhỏ tiếng cảnh cáo một lần.

Tống Huy Tông đứng trên đài nhìn thấy rõ ràng, trên mặt có vẻ hơi xấu hổ, dù sao thì đại diện của đội Hoàng Gia chính là Hoàng gia, sao có thể dùng động tác bạo lực như thế.

Nhưng, trong giới túc cầu ngày nay, không chơi như thế mà có thể thắng sao?

Nghĩ đến đây, Tống Huy Tông thoải mái, chỉ hơi hơi liếc mắt Lý Kỳ. Chính là tên này đã khiến môn vận động túc cầu văn nghệ như thế trở nên vô cùng bạo lực.

- Xông lên đi, mau xông lên đi.

Lý Kỳ đâu có màng đến thân phận gì, nhìn thấy huynh đệ họ Trương tiến công quy mô lớn, không khỏi hò reo cổ vũ cho bọn họ.


Thái Du xem cũng hồn kinh phách lạc. Nếu quả bóng này vào khung thành, thì gã sẽ bị thua trước, cũng nhảy phắt lên, hét lớn:

- Chặn nó lại, chặn nó lại.

Hai người càng hô càng kích động, tiếng người này át tiếng người kia, những người còn lại nhìn thấy, đều dở khóc dở cười.

Trận tranh cãi của hai người rất giống với tình hình trong sân. Ngươi tranh ta đoạt, hai bên giằng co quyết liệt, ai cũng không dám lơ là. Cuối cùng bọn họ cũng đã quên tất cả những thứ bên ngoài sân đấu, dốc toàn tâm toàn sức vào trận đấu. Tuy không ghi bàn, nhưng khán giả vẫn xem không chớp mắt, cực kỳ tập trung. Nhưng thấy giữa sân là bụi đất tung bay, người ngã ngựa đổ, lưỡi đao nhuốm đỏ, cũng bất chấp cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù ta có chết cũng chẳng sao, nhưng tiếng còi của trọng tài cũng không ngừng vang lên.

Cùng với thời gian trôi qua, nụ cười trên mặt Lý Kỳ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhạt, rõ ràng quyền giữ bóng vẫn bị đội Hoàng Gia khống chế, hắn vẫn cứ một mực khen bên kia hay.

Điều này khiến Tống Huy Tông thấy không hiểu lắm, hiếu kỳ nói:

- Ta nói Lý Kỳ, hiện giờ thắng bại chưa phân, mà đội Hoàng Gia lại chiếm ưu thế, khanh cao hứng như vậy làm gì?

Lý Kỳ nghẹn cười, lắc đầu nói:

- Thần đây chỉ là biểu hiện căng thẳng thôi.

Có điều tương phản đó là, biểu cảm của Thái Du, Vương Phủ thì lại ngày càng lo lắng. Bọn họ đã không yêu cầu xa vời đội Hoàng Gia đá tới tỉ số 6-3, chỉ muốn đội Hoàng Gia thắng trận, nếu không như vậy, cho dù là thế hòa, bọn họ vẫn phải thiệt một vạn quan. Còn nếu thắng, bọn họ cũng chỉ là đánh một thế hòa, so với hiệp đầu tiên, đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên mà.

Nhưng mà, thực lực của toàn đội Hoàng Gia dù sao cũng mạnh hơn Tề Vân xã, trong trận chiến tranh đoạt kiểu này, đối với bọn họ lại rất có lợi, quyền giữ bóng cũng luôn bị bọn họ khống chế. Tuy cũng chẳng lập công gì, nhưng điều này cũng dẫn tới các cầu thủ của Tề Vân xã trở nên nôn nóng khác thường, cướp bóng cũng càng thêm hung mãnh.

Có lẽ cũng chính bởi sự nôn nóng của bọn họ, sự liều mạng cướp bóng của bọn họ, cuối cùng vẫn là dẫn đến tuyến phòng thủ của họ đã xuất hiện một lỗ hổng lớn. Hai tiền đạo của đạo Hoàng Gia sao lại bỏ qua cơ hội không dễ gì có được này chứ. Một chuyền một sút, lại thêm một bàn thắng nữa.

Ghi bàn vào thời khắc này thì không nghi ngờ gì là một đòn chí mạng. Người hâm mộ của đội Hoàng Gia lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, tiếng hò hét đinh tai nhức óc, đến cả Tống Huy Tông, Thái Du, Vương Phủ cũng phải hét lên.

Lý Kỳ có chút buồn bực. Tuy rằng cá độ bên kia đã là chắc thắng không thua rồi, nhưng phải biết rằng hắn và Thái Du còn đánh cược hai ngày việc khổ cực đó nha, trời lạnh như vậy, ai muốn ra vùng ngoại ô hứng gió Bắc chứ.

Lúc này, Tề xã trưởng kia cuối cùng cũng thoát ra khỏi nhà xí, nhưng vừa quay lại sân nhìn thấy tỉ số này, lại thấy thời gian không còn nhiều. Lập tức la hét một tiếng:

- Tại sao có thể như vậy?


Rồi sau đó hai mắt tối sầm, lập tức lăn ra bất tỉnh.

Đội Hoàng Gia dẫn trước một bàn, nhưng cũng không dám lơ là, lại càng không dám mơ xa tới tỉ số 6-3, bắt đầu rút về, cố thủ giữ ưu thế mong manh này.

Bọn họ lui về phòng thủ, bên phía Tề Vân xã cũng thật sự không có cách nào, mặc dù luôn khống chế quyền giữ bóng, nhưng từ đầu đến cuối lại không tấn công.

Mắt nhìn thời gian không còn nhiều, đội Hoàng Gia dường như muốn kết thúc trận đấu này rồi.

Trương Nhất Thủy thấy bóng vẫn không được chuyền tới, lòng nóng như lửa đốt, nghĩ thầm, nếu đã truyền không đến, thì chỉ còn cách mình tự đi cướp lấy. Bỗng nhiên y lùi về phía sau, rồi sau đó lập tức xông lên phía trước, thậm chí y còn không mở miệng đòi bóng, mà bắt lấy cơ hội, cướp bóng về từ chân đội bạn.

Trương Nhất Thủy đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt. Sau khi giành được bóng, y không dừng lại, cũng không để ý những người khác, dựa vào kỹ thuật xuất sắc của chính mình, tả xung hữu đột.

Trương Nhất Sơn cũng biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi, liền bình tĩnh lại, xem xét thời thế, ở bên cạnh chuẩn bị phối hợp tác chiến với Trương Nhất Thủy.

Trương Nhất Thủy cũng là kẻ liều mạng, một mình vượt qua hai cầu thủ phòng vệ củ, chỉ trong chốc lát, đã lên tới sân trên.

- Mau ngăn y lại.

Vương Trạch Vinh lập tức đứng lên chỉ huy.

Trương Nhất Thủy không đợi hàng phòng thủ tiến lên, đưa chân chuyền bóng cho Trương Nhất Sơn, sau đó lại một mình xông lên phía trước. Hiệp trước y không có hành động như vậy, dù sao kịch bản cũng đã sớm sắp đặt xong, vậy nên bây giờ thể lực còn dư thừa.


Hoặc là do thể lực y quá dư thừa, hoặc là lại vì Trương Nhất Sơn đang thất vị dưới sự chèn ép của cầu thủ phòng vệ, dù sao quả bóng cũng bay tới phía sau Trương Nhất Sơn, điều này không khỏi khiến người khác cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà, chính trong lúc quan trọng này, Trương Nhất Sơn đột nhiên lướt chân phải ra sau, hết sức bí mật dùng chân sau chuyền bóng trở lại cho Trương Nhất Thủy, y biết muốn dừng cũng không thể dừng lại.

Đường chuyền này đúng là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Trương Nhất Thủy dường như đã dự liệu được, sớm vào vị trí thuận lợi.

Hai người quả nhiên vô cùng ăn ý.

Trương Nhất Thủy dường như cũng không có ý định dừng bóng, bởi vì thời gian không nhiều, Lưu Hạo Chính đã ngậm chiếc còi trong miệng, phải biết rằng, trong đầu năm nay không có thời gian bổ sung, thấy bóng bay đến, liền nhấc chân sút.

Tất cả mọi người đều nín thở, hoa rơi vào nhà ai chính là quyết định ở cú sút này.

- Ngươi đừng mơ ghi bàn.

Lúc này một bóng đen từ phía sau lao đến, chính là Vương Trạch Vinh kia. Y biết đây chính là đợt tấn công cuối cùng, chỉ cần cản được là sẽ thắng, vậy nên y sớm đã chạy lên từ giữa sân. Tùy cơ hành động, chỉ thấy y trượt dài trên mặt đất.

Bịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui