Bắc Tống Phong Lưu

Triệu Tinh Yến nói không sai chút nào. Nếu vừa rồi Phong Nghi Nô đồng ý đón nhận sự giúp đỡ của Lý Kỳ, cho Lý Kỳ một lý do cản trở, tình huống đã tốt hơn bây giờ rất nhiều, chí ít cũng không thể hỏng bét như bây giờ.Lý Kỳ cũng tin giả dụ đổi thành Triệu Tinh Yến, tình hình đã khác hoàn toàn rồi.

Bởi vì, Triệu Tinh Yến và Phong Nghi Nô là hai người con gái khác nhau hoàn toàn. Một người thì lý tính lớn hơn cảm tính. Một người thì cảm tính lớn hơn lý tính.Nếu giả dụ Phong Nghi Nô nghe được câu này của Lý Kỳ, thế nào cũng tức chết đi được. Nhưng Triệu Tinh Yến chỉ cười nhẹ, nói:- Giả dụ thực sự có giờ phút đó, ta cũng không muốn giúp ngươi ra tay giúp đỡ. Bởi vì ta không cần, ta cũng không muốn nợ ngươi một ân tình.Lý Kỳ cười nói:- Vậy cô muốn ta nợ cô một ân tình sao?Triệu Tinh Yến lắc đầu, nói:- Nếu muốn so sánh như vậy, bị nợ còn tốt hơn là nợ người.Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Chẳng lẽ cô chưa từng nghe, nợ tiền đều là đại gia, đòi nợ đều là con cháu sao?- Câu này quả thực ta không biết.Triệu Tinh Yến khúc khích cười, nói:

- Nhưng ý của ta chỉ là ta không muốn trả nợ ân tình cho người khác. Nhưng người khác có trả nợ ân tình cho ta hay không, đó lại là chuyện khác.Lý Kỳ cười cười, chuyển đề tài:- Đúng rồi, sao cô vẫn còn chưa đi?Triệu Tinh Yến cũng nói thẳng:- Khó mà bắt gặp ngươi xấu xí thế này, cơ hội tốt như vậy, ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Xin cô, tôi ê mặt đến thế sao? Cô còn không thấy vừa rồi cô ấy chỉ là hơi động tới đã sợ chạy mất rồi sao? Anh hùng dù không dám làm, nhưng hai chữ hiệp khác, tôi tự hỏi vẫn không có gì hổ thẹn.Triệu Tinh Yến liếc xéo một cái, cười nói:- Ngươi ít dát vàng lên mặt rồi, nếu không hai đoản đao đó của Mã huynh kia, đừng nói con hổ ngươi kinh động, mà xem như ngươi có chặt hai chân, những người đó cũng không thể đi.Vã mồ hôi hột rồi! Cô nói thẳng như vậy. Lý Kỳ âu sầu nhìn Triệu Tinh Yến.Mã Kiều thở dài:- Triệu cô nương, những lời này chớ nói nữa. Dù đây đều là sự thực, ta bây giờ chỉ muốn Phong Nương Tử đừng đưa ngựa của ta xuống hồ thôi.Tên nhãi này quả đúng là đáng ghét, con bé ngốc đó không thể đi xuống hồ thật chứ. Lý Kỳ không khỏi rùng mình, quay đầu lại nói:

- Mã Kiều, tốt xấu gì ngươi cũng là một cao thủ. Lẽ nào ngươi không biết, cao thủ không nên nghe lén người ta nói chuyện sao?- Thật sao?Mã Kiều gãi đầu, nói:

- Nhưng sao tôi thấy, lời này của Triệu cô nương là đang nói mình vậy.Triệu Tinh Yến gật đầu, chân thành nói:

- Mã huynh nói không sai, lời đó đối với Bộ soái mà nói, quả thực là có chút không thỏa đáng.


- Triệu cô nương quả đúng là lương thiện, Mã Kiều khâm phục, khâm phục.Mã Kiều nói lời đáy lòng.Hắc. Hai con người này phối hợp ăn ý quá đấy, một xướng một họa, đều đuổi cùng giết tận ta rồi. Lý Kỳ cảm thấy một người không đấu nổi hai người, hành động không hề thông minh chút nào, liền nghiêm mặt nói:

- Mã Kiều, ta đang có chuyện trọng đại bàn bạc với Triệu cô nương, phiền ngươi giữ khoảng cách xa 10 bước với ta.Mã Kiều liền ngậm miệng, quay lưng bước đi 10 bước, sau đó quay người lại, hừ nhẹ một tiếng.Trời ơi, lại ban cho ta một bảo tiêu đi, như vậy ta có thể cho thằng nhãi này cút xéo. Tiếng thở dài trong lòng Lý Kỳ, lại nhìn thấy Triệu Tinh Yến cười thầm, tức giận nói:

- Cả cuộc đời này tôi ghét nhất một chuyện, chính là học mấy chiêu của Chủng Công.Triệu Tinh Yến cười nói:- Ta cũng nghĩ thế.Lý Kỳ chỉ tay về phía trước nói:

- Hôm nay trời cũng đã tối rồi, ta đưa cô về nhé.Triệu Tinh Yến sửng sốt, nói:- Bên này là đi phủ Tần. Nhà ta ở bên khác.- Vậy sao? Vậy cô đưa ta về nhé.Lý Kỳ nói.Vô sỉ!Triệu Tinh Yến lườm Lý Kỳ, nhưng cũng không nói gì nhiều, sánh vai cùng Lý Kỳ, đi về phía phủ Tần.Đi được một lát, Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ trầm ngâm không nói, cười nói:

- Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi, bắt đầu nghĩ tới hậu quả rồi.Lý Kỳ liền nói:- Cô biết rồi còn không mau nghĩ giúp ta.Triệu Tinh Yến thở dài nói:- Ta nói ngươi đừng đi, ngươi còn không nghe, giờ biết sai rồi cũng đã muộn.

- Ngoài trời đủ muộn rồi, còn tất cả cũng không tính là muộn.- Nói như vậy, ngươi đã nghĩ ra đối sách rồi.

- Có cô ở đây, ta cảm thấy nghĩ cũng lãng phí.- Ngươi thật là coi trọng ta rồi.


- Ta luôn xem cô là người đàn ông, còn muốn ta coi trọng cô thế nào nữa?- Ngươi tự nghĩ đi, ta cáo từ trước

.- Đừng đừng đừng.Lý Kỳ nhìn Triệu Tinh Yến làm bộ muốn đi, liền ngăn nàng lại, cười ha hả nói:- Chuyện này ta không phải là không nghĩ ra, mới thỉnh giáo cô sao?Triệu Tinh Yến lườm Lý Kỳ một cái, nhưng cũng không nói muốn đi.Lý Kỳ dò hỏi:- Ta nói Triệu cô nương, cô biết Thái Du là người thế nào không?Muốn để người này thẳng thắn, quả thực không phải là chuyện dễ! Triệu Tinh Yến nói:- Biết con có ai bằng cha. Ta thấy câu hỏi này của ngươi nên đi hỏi Thái sư thì thích hợp hơn.Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Vậy thì có gì mà hỏi, ta không hỏi cũng biết câu trả lời rồi. Ta chính là muốn nghe ý kiến của cô, dù sao thì cô cũng là người đầu tiên cho ta biết Vương Phủ là tên diệt thần.Triệu Tinh Yến nhíu mày nói:

- Ta nói câu này sao?

- Không, ta nghĩ là ta đã nhớ lầm rồi.Lý Kỳ thành thật nói.Triệu Tinh Yến cười khúc khích, dường như đang nói, xem như ngươi cũng biết điều. Nói:- Người này ngực không điểm mực, không tài không đức, không thể so với cha được, ngay cả nhị đệ của gã cũng không sánh bằng.

Giống như Vương Phủ, Thái Kinh một khi đã cầm quyền đều có bản lĩnh loạn nước. Nhưng Thái Du, ngươi cứ xem như gã làm Tể tướng, gã cũng không làm loạn được. Bởi vì, gã căn bản chẳng hiểu gì cả.Lý Kỳ nhíu mày, nói:

- Gã không chịu được thế sao? Lẽ nào gã có thể bước tới bước này đều là dựa vào cha mình?Triệu Tinh Yến lắc đầu, nói:- Vậy, ngươi cũng đã quá coi thường gã rồi. Người này, dù tài không lớn, nhưng thiên về khéo léo a dua. Ngươi đừng thấy Vương Phủ khuynh đảo triều chính hôm nay, vị cực nhân thần, nhưng trong triều lại có 3 người, lão quyết không dám động tới. Ngươi biết là ba người nào không?Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, nói:- Dù cô nói như vậy, Thái Du chắc chắn là một, Lương Sư Thành là một, người còn lại lẽ nào là Tả tướng? Hay là Đồng thái úy? Không phải là ta chứ?Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:


- Đương nhiên không thể, người đó chính là Cao Cầu.- Hả?Triệu Tinh Yến nghiêm nghị nói:- Thái Du và Cao Cầu có thể nói là người bên cạnh Hoàng thượng sớm nhất, cho nên Hoàng thượng đối với hai người này cũng vô cùng tín dụng. Thái Du tài hoa không tốt, nhưng vận khí của gã tốt. Hay nói ánh mắt gã độc đáo. Nhớ hồi đầu, Hoàng thượng bây giờ vẫn còn là Đoan Vương, Thái Du đã bắt đầu nịnh nọt Hoàng thượng rồi. Ta nghe có người nói, khi đó mỗi khi thượng, hạ triều, Thái Du đều tiếp cận Hoàng thượng trên đường thượng triều và hạ triều.

Lâu dần, Hoàng thượng và gã đã trở thành bạn thân của nhau.

Mặc dù hiện tại vẫn như vậy, trong triều dám xưng huynh nói đệ với Hoàng thượng chỉ có một mình Thái Du.

Bây giờ e là ngay cả Thái sư cũng không bằng gã. Thái Du cũng biết mình, biết chính tích đều không phải là sở trường của gã, do đó gã luôn giao việc cho thuộc hạ đi làm. Còn gã thì cùng Vương Phủ làm một số việc ngoài lề, lấy lòng Hoàng thượng.Lý Kỳ nhíu mày nói:- Hóa ra là như vậy, chẳng trách Hoàng thượng lại hứa ban Phong Nghi Nô cho gã.- Chuyện đó đáng kể gì, càng kỳ quái hơn cũng có.Triệu Tinh Yến cười nói.- Không phải đâu, càng kỳ quái hơn đều có? Lý Kỳ ngơ ngác nói:- Đó là gì?Triệu Tinh Yến lắc đầu cười nói:- Thôi đi, không nên nói nữa, tránh ngươi càng thêm sợ.

- Ta sợ? Ta sợ vừa rồi đã lén bỏ chạy rồi.Lý Kỳ cao ngạo nói.- Thật sự muốn nghe?- Nghe.Triệu Tinh Yến nhỏ giọng nói:- Nhưng chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, ngươi đừng nói linh tinh đấy.

- Chuyện này ta tự biết, cô cũng hiểu mà. Ta tuyệt đối không phải là kẻ nhiều lời.Lý Kỳ gật đầu nói.Triệu Tinh Yến nhìn hắn, nói:- Chuyện là thế này, ban đầu đại quân xuất chinh phạt Liêu, Thái Du trước khi đi diện thánh, đúng lúc Hoàng thượng đang cùng hai vị phi tần sủng ái nhất uống rược mua vui. Khi đó, Hoàng thượng tiện miệng nói một câu, gã viết ngươi khải toàn mà về, muốn ta thưởng ngươi những gì, ngươi nói Thái Du nói thế nào không?Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, nói:- Không phải là muốn hai vị phi tần đó của Hoàng thượng chứ?Triệu Tinh Yến cười không nói.Lý Kỳ hoảng sợ nói:

- Là thật sao?Triệu Tinh Yến khẽ gật đầu.

(Chuyện này trong sử sách còn ghi lại, cũng không phải tác giả nói bừa, tác giả nói bừa cũng không ra những chuyện cẩu huyết như thế)Xấu như vậy? Không ngờ lại còn muốn phụ nữ của Hoàng thượng? Cẩu huyết cũng không sợ đến vậy! Lý Kỳ vẫn không dám tin, nghi ngờ nói:


- Cô không lừa ta chứ? Chuyện … chuyện này sao có thể?- Người khác thì không thể, nhưng Thái Du thì tất cả những thứ đó đều là điều đương nhiên.Trán Lý Kỳ bắt đầu lấm tấm mồ hôi, điều này quả đúng là đạp vào thấm sắt rồi, liền hỏi:- Vậy … vậy Hoàng thượng nói thế nào?Triệu Tinh Yến nói:- Hoàng thượng không nói gì cả.Chuyện này không nói đã là ban ân quá lớn, giả dụ tùy tiện đổi một vị Hoàng đế khác, vậy thì sớm đã cho Thái Du xé thành tám mảnh rồi. Lý Kỳ lau mồ hồi, không thể tin sự thực này, nói:

- Sao cô biết?Triệu Tinh Yến cười nói:- Chuyện này không phải là bí mật gì, ban đầu ngoài Hoàng thượng và Thái Du ra còn có rất nhiều người, làm sao có thể giấu diếm được?- Nói như vậy, ta chẳng phải là gặp đại họa rồi sao?Lý Kỳ rầu rĩ nói.Triệu Tinh Yến nói:

- Nếu không phải như thế, ta vội bước lên cản ngươi làm gì? Không những như vậy, con người Thái Du này khí lượng rất nhỏ, có thù tất báo, cực kỳ háo sắc. Trước đây gã sớm đã nhòm ngó tới Phong Nghi Nô rồi, chỉ là trước mặt Lý Sư Sư, mới chậm trễ chưa ra tay.

Bây giờ gã đã lập được đại công như vậy, Hoàng thượng cũng không thể vì một ca kỹ mà phật lòng gã. Nói như vậy, giả dụ ban đầu khi ngươi chỉ là một đầu bếp, là đã đắc tội với Thái Du rồi. Mà không có Vương Phủ, dù Hoàng thượng có bảo vệ ngươi thế nào, Thái Du cũng sẽ hạ độc với ngươi, tuyệt đối sẽ không e dè quá nhiều. Cho nên nói, ngươi gây với ai không gây, lại đi gây với tên Thái Du đó, đúng là tự rước họa vào thân rồi. Kỳ thực từ sự phẫn nộ của Phong Nghi Nô ngươi cũng phải nghĩ tới rồi.

Lý Kỳ lau trán, đau đầu nói:- Vậy, cô có cách nào cứu ta không?Triệu Tinh Yến dứt khoát nói:

- Bỏ Phong Nghi Nô đi.Lý Kỳ kiên quyết:- Chuyện này không thể. Nếu như vậy, vừa rồi ta không thể ra mặt, ngược lại đã đắc tội rồi, ta lại tới xin tha thứ, vậy thì ta còn mặt mũi nào sống trên thế giới này nữa.Triệu Tinh Yến thở dài:- Con người ngươi cái gì cũng tốt, chính là làm việc quá cảm tính.Lý Kỳ nhíu mày, nói:- Đó không phải là dùng tình cảm làm việc gì cả. Mỗi người đều có điểm mấu chốt của mình.

Hôm nay nếu ta bỏ qua Phong Nghi Nô, ta sẽ thể sẽ bỏ qua Thất Nương, Hồng Nương, mà sau này còn là chính bản thân mình. Quả thực như vậy, ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?Triệu Tinh Yến nói:- Nhưng ngươi có lẽ có thể sẽ được nhiều hơn.- Mất đi thứ mà mình trân trọng, được những thứ mà mình không muốn, điều này không phải là một thương nhân nên làm.Triệu Tinh Yến khẽ thở dài, nói:

- Vậy, ta cũng không còn cách nào khác. Trên phương diện này, ta không bằng ngươi. Ta duy có điểm mạnh hơn ngươi, chính là ở Đông Kinh lâu hơn ngươi, chỉ như vậy thôi. Còn nữa, ta hiểu Thái Du, phụ nữ chính là đại sự của gã. Đừng nhắc tới một người đẹp nào như Phong Nghi Nô, có lẽ tối hôm nay gã đã đi tìm ngươi rồi, cho nên ngươi phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui