Tuy nhiên, Vô tướng dùcó thể hấp dẫn Hoàng thượng, Hoàng hậu đôi vợ chồng đau đầu nhất thiên hạ này cũng không phải là chuyện đơn giản. Thời gian giành cho Lý Kỳ cũng không nhiều, hắn cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.
Chiều hôm đó, Lý Kỳ ăn xong cơm trưa liền đi tới ngự thiện phòng.
Vừa vào tới cửa, người này còn chưa nhìn thấy Tả Bá Thanh đó liền tới đón, cười nói:
- Ta đang nghĩ Lý Kỳ đệ khi nào tới? Không ngờ lại nhanh như vậy, xem ra món vô tướng này quả thực khiến người ta phải đau đầu rồi.
Lý Kỳ bình thản nói:
- Tả Đại ca, đại ca mở hàng xem bói được đấy.
- Câu này là sao?
- Mẹ kiếp! Chuyện này ca đều đoán đúng rồi, sau này chúng ta sẽ bận rộn, thật không biết ca còn vui nỗi gì?
Tả Bá Thanh cười ha hả:
- Thực không dám giấu, khi ta nghe Hoàng thượng kêu làm vô tướng ở tiệc mừng công, vui tới mức không ngủ được. Chờ lâu như vậy, cuối cùng có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của món vô tướng đó rồi, dù khổ dù mệt cũng đáng.
- E là sẽ khiến ca phải thất vọng rồi.
Tả Bá Thanh khẩn trương nói:
- Không thể nào, Lý Kỳ đệ, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu. Tới khi đó, Hoàng thượng, văn võ toàn triều, còn có hậu cung cũng chú ý tới món vô tướng này của đệ, quyết không thể mắc lỗi được.
Lý Kỳ cười nói:
- Được rồi, ca cũng đừng căng thẳng thế. Nếu ta đã nhận, đó chắc chắn là phải nắm chắc thành công rồi.
Tả Bá Thanh vỗ ngực nói:
- Đệ đúng là dọa chết ta rồi, chúng ta lên lầu nói chuyện đi.
Hai người tới phòng ngủ của Tả Bá Thanh. Tả Bá Thanh nhiệt tình rút trà nóng cho Lý Kỳ, sau đó ngồi trước mặt Lý Kỳ, giống như một người học trò, xin học, nói:
- Lão đệ, món vô tướng đó của đệ là món gì?
Lần này Lý Kỳ cũng không giấu giếm nữa, nói thật:
- Canh.
- Canh?
Lý Kỳ gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Kỳ thực món vô tướng chính là một món canh.
- Nhiều nguyên liệu như vậy chính là để làm một bát canh?
Tả Bá Thanh kinh ngạc nói.
Lý Kỳ hỏi lại:
- Vậy theo lời của Tả đại ca, nhiều nguyên liệu như vậy ngoài việc có thể nấu canh ra thì còn có thể làm được món gì khác không?
Tả Bá Thanh sửng sốt, cảm thấy hắn nói có lý, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ta sớm phải nghĩ ra rồi chứ.
Lát sau, y lại nói:
- Vậy thì mau nói cho ta biết món vô tướng này làm thế nào?
Lý Kỳ không trả lời mà hỏi lại:
- Tả đại ca, ca nghĩ xem đại kỵ của canh là gì?
- Đại kỵ?
Tả Bá Thanh trầm ngâm một hồi, nói:
- Đương nhiên là ngấy và vị lạ rồi.
- Nói đúng hơn là dầu, mỡ, vị lạ.
Lý Kỳ cười, lại hỏi:
- Vậy Tả đại ca có biết ba thứ đó từ đâu tới không?
Tả Bá Thanh nói:
- Đương nhiên là trong quá trình hầm rồi. Dầu trên người động vật, còn có bọt váng nổi lên.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Không sai, kỳ thực nguyên liệu nấu canh chỉ là thứ yếu, cho nên mới nhiều loại như vậy. Quan trọng là phải khử dầu, cặn bã, mức độ vị lạ thế nào? Khi hầm canh phải dùng nguyên liệu và độ ấm của nước, quyết không được cho thêm nước lạnh vào. Như vậy có lợi cho dinh dưỡng chứa bên trong nguyên liệu có tính động vật, và một số nguyên liệu tươi ngon sẽ dễ được hòa tan trong canh. Tuy nhiên, có một số thứ không thể hòa tan trong canh, do đó chúng sẽ nổi trên mặt nước. Ví dụ như dầu mỡ và cặn. Cứ như vậy, yêu cầu người ta phải khử đi. Đó cũng chính là cái gọi là kỹ thuật nấu canh. Nhưng, lại rất khó khử đi hoàn toàn, cũng không thể khử hoàn toàn được, chúng ta có thể làm được chỉ là cố gắng giảm bớt vị lạ, dầu mỡ trong canh. Muốn giấu được hoàn toàn là điều không thể.
Tả Bá Thanh gật đầu nói:
- Đệ nói có lý, khi chúng ta nấu canh, thường thì đều chọn nguyên liệu tươi ngon trước tiên, hơn nữa còn rất ít dùng tới dê, trâu. Bởi vì dùng dê, trâu để làm canh có vị rất lạ, trừ phi là chuyên chế canh thịt dê, canh thịt trâu mới dùng tới.
Nói tới đây, y bỗng lắc đầu nói:
- Lão ca múa rìu qua mắt thợ rồi, kỹ thuật nấu canh của đệ còn cao hơn ta nhiều.
- Tả đại ca quá khiêm tốn rồi.
Lý Kỳ khiêm tốn cười, nghiêm mặt nói:
- Bí quyết đầu tiên của vô tướng chính là ở đây. Trước đây đệ đã nói, bí quyết của vô tướng chính là đây, lấy tinh hoa của nó, lấy đi cặn bã của nó. Đó chính là nhân tố chất lượng ảnh hưởng tới món canh, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
- Lấy đi hoàn toàn?
Tả Bá Thanh kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:
- Tả đại ca, ca còn nhớ nguyên liệu của món vô tướng đó không?
Tả Bá Thanh ngẫm nghĩ một hồi, thấy hơi đau đầu, nói:
- Không nhớ rõ lắm.
Lý Kỳ cười nói:
- Nói như vậy đi, ca cho những nguyên liệu đó vào một nồi nấu thành canh xem thế nào?
Tả Bá Thanh lắc đầu nói:
- Vậy sao mà ăn?
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng vậy. Nếu theo phương pháp nấu canh bình thường thì căn bản không thể ăn được. Nhưng, nếu chỉ giữ lại chất hoàn toàn hòa tan vào canh, điều đó lại chưa chắc. Giả dụ, chúng ta nấu canh vịt, một con vịt. Nếu dùng cách nấu của vô tướng, khi thành canh, có thể nói là nhạt mà vô vị. Nhưng dùng 50 con gà, thì lại ngon tuyệt vời.
Tả Bá Thanh hiểu ra vấn đề liền gật đầu, nói:
- Nhưng nhiều nguyên liệu như vậy, nếu cho chung vào một nồi, cũng không thể làm được. Huống hồ còn chưa nói liệu có cái nồi nào to như vậy không? Cứ xem như là có, cũng căn bản không thể nấu được.
Lý Kỳ cười nói:
- Đệ cũng không nói là phải cho chung vào một nồi. Đó chính là bí quyết thứ hai của vô tướng. Kỳ thực gia vị của vô tướng khác với canh bình thường. Gia vị của nó cũng là canh.
- Hả? Dùng canh làm gia vị.
Tả Bá Thanh càng nghe càng tò mò.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Vô tướng tổng cộng được hợp thành từ chín loại canh. Trong đó có một loại canh chính, tám loại là canh gia vị. Trong canh chính chỉ có thể có nguyên liệu tươi ngon, không được cho muối hoặc các loại gia vị khác. Ví dụ như nói chất điện giải của muối …. Cái này nói thế nào? Chính là muối có thể kết tủa một số chất, ngăn cản sự phân tích một số vị tươi ngon trong thực vật. Nhưng, không có muối cũng không được, cho nên phải dùng gia vị. Dùng gia vị để hấp thụ vị của gia vị, sau đó mới tới gia vị. Hay nói cách khác, chính là chia toàn bộ nguyên liệu ra thành chín phần, chế biến thành chín loại canh. Nhưng muốn thỏa mãn được hai điểm này, thứ nhất chính là cần nồi hơi đặc biệt. Ngoài ra, còn có một loại công cụ đặc biệt.
Tả Bá Thanh nói:
- Công cụ gì?
Lý Kỳ đang muốn nói, ngoài cửa bỗng có người nói:
- Tổng quản đại nhân, Hoa công công tới.
- Hoa công công? Hắn ta tới làm gì?
Tả Bá Thanh sửng sốt, liền nói:
- Ngươi để Hoa công công chờ một lát, ta sẽ ra sau.
- Vâng.
Sau khi người đó đi rồi, Tả Bá Thanh liền cười khổ với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ đệ à, phiền đệ rồi!
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Tả đại ca, câu này ca chớ nói linh tinh. Đệ và thái giám bình thường đều là cách biệt, phiền toái gì?
- Đệ biết Hoa công công này là người thế nào không?
- Ái nam ái nữ - ồ không, thái giám.
Tả Bá Thanh trợn mắt lườm:
- Ai hỏi đệ chuyện đó? Ta là hỏi đệ, đệ có biết Hoa công công này là người của ai không?
- Chuyện này sao đệ biết được? Thái giám đệ chỉ quen có Lương Thái úy và Đồng Thái úy thôi.
Lý Kỳ không có gì để nói, ai rảnh rỗi mà đi quan sát thái giám chứ, đây không phải là loại tâm lý biến thái.
Người này thật đúng là to gan lớn mật, phẩm chất cao càng khiến Tả Bá Thanh chấn động, liền nói:
- Lời này không thể nói được đâu.
Lý Kỳ cười nói:
- Đệ biết, cho nên ra khỏi cửa này đệ sẽ không nhận ghi nợ đâu.
Lại là chiêu này, Tả Bá Thanh cười khổ một tiếng nói:
- Hoa công công này thật khó lường, ông ta có lẽ là người của Trịnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu? Lý Kỳ kinh ngạc, liền nhỏ giọng nói:
- Không phải là tới tìm đệ chứ?
Tả Bá Thanh không có bất kỳ hy vọng gì với Lý Kỳ, gật đầu nói:
- Chắc chắn là tới tìm đệ rồi. Trịnh Hoàng hậu từ trước tới giờ vô cùng tiết kiệm, bình thường cũng quản lý rất chặt chẽ với ngự thiện phòng. Món vô thường này của đệ tiêu tốn nhiều nguyên liệu như vậy, bà ta đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Ta còn nghe nói Hoàng hậu vì chuyện này mà đã tranh cãi với Hoàng thượng một trận đấy.
Chuyện này ta sớm muộn gì cũng đã biết rồi. Lý Kỳ khoát tay, buồn bực nói:
- Chuyện này chẳng liên quan gì tới đệ, là Hoàng thượng muốn đệ làm. Ngay cả giật giây đệ cũng không giật giây. Đệ cũng không có mục đích gì.
Tả Bá Thanh bình thản nói:
- Đệ sẽ không nói như vậy với Hoàng hậu chứ? Là thần tử đương nhiên là phải thay Hoàng thượng phân ưu rồi. Đệ còn lấy Hoàng thượng ra làm bia đỡ đạn, sao có thể được chứ?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Đệ là tùy tiện nói thế thôi.
Tả Bá Thanh nói:
- Vậy đệ phải chú ý, ngộ nhỡ nói linh tinh thì đắc tội với Hoàng hậu là đệ phải chịu đấy.
- Đa tạ Tử đại ca nhắc nhở, đệ sẽ chú ý.
- Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi.
Hai người đi xuống dưới lầu, chri thấy một vị thái giám mặc áo màu lam nhạt đang ngồi trên ghế, chí ít cũng đã 40 tuổi rồi, trắng trẻo, gày còm, không giống Đồng Quán. Vừa nhìn là có thể thấy, xem là ra bị tịnh thân từ khi còn rất nhỏ.
- Hoa công công, đã lâu không gặp.
Tả Bá Thanh chắp tay cười nói.
- Tả tổng quản.
Hoa công công đó ỏn ẻn thánh thót gọi, Lý Kỳ nghe mà lạnh run người.
Ánh mắt Hoa công công bống quay sang Lý Kỳ, cười nói:
- Vị này chẳng phải là Kim Đao Trù Vương nổi tiếng sao?
Lý Kỳ thấy buồn nôn, chắp tay nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hoa công công cười nói:
- Ngươi ở đây thì tốt rồi, bọn ta đỡ mất công xuất cung tìm ngươi. Chuyện là thế này, Hoàng hậu nói từ sau khi Phó tổng quản tới ngụ thiện phòng, cũng muốn thử tài nghệ của Phó tổng quản, trưa nay bỗng muốn thử tay nghề của Phó tổng quản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...