Thiếu Tể phủ.
- Lão gia, bên ngoài có một đám người đến cầu kiến.
Lão quản gia của Vương phủ đứng khom khom người trước giường, cung kính nói.
- Không gặp, không gặp, lão gia ta hôm nay cả ngày không tiếp khách, bảo bọn họ đến từ đâu thì quay về đó đi. Bản tướng ta cũng có phải làm từ thiện đâu mà cứ hễ có việc gì là tìm đến đây.
Chỉ thấy Vương Phủ nằm trên giường, trên trán đắp một chiếc khăn ấm. Lần này lão thực sự đổ bệnh, mà còn là do tức tối mà sinh bệnh. Hôm qua lão vừa về tới nhà, là nổi trận lôi đình, đập phá tiền sảnh bung bét cả, cả cơm trưa và cơm tối cũng đều không ăn.
Ngồi cạnh giường chăm sóc Vương Phủ là Vương Tuyên Ân, đoạn vẫy tay ra hiệu lão quản gia chớ vội đi, sau đó hướng về Vương Phủ nói: - Cha à, hôm qua cái thằng đầu bếp đó trong nháy mắt đã tống cổ một nửa số quan viên của Quân Khí Giám, trong đó có một vài người là người của cha, bọn họ bây giờ chắc chắn rất hoang mang, nếu như cha không đứng ra giải quyết cho bọn họ, có thể sẽ khiến bọn họ tuyệt vọng, để đến mức lòng người hỗn loạn thì chỉ e bất lợi cho cha.
Vương Phủ thở dài một tiếng, nói: - Việc này cha cũng biết, nhưng ta không còn cách nào khác, hiện nay Quân Khí Giám đã độc lập tách ra, ta thực sự không còn cách nào can thiệp vào nữa. Thật là tức chết đi được, ta đời này đã từng bị chơi một vố đau bởi Thái Nguyên Trường, nhưng chưa từng tàn tạ đến thế này bao giờ, tên đầu bếp thối kia quả là đáng căm hận.
Vương Tuyên Ân thoáng qua một vẻ oán hận, nhưng rất nhanh vụt tắt, cười nói: - Cha à, hài nhi cho rằng chỉ một mình Quân Khí Giám thì chúng ta không cần quá lo lắng, hơn nữa Quân Khí Giám không có nhiều liên quan đến chúng ta, trước nay đều do Tam Ty khống chế, chúng ta không cần thiết phải tức giận vậy.
- Điều này ta cũng biết, chỉ là ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Vương Phủ nói rồi đột nhiên thở dài một hơi, xua xua tay nói: - Thôi, thôi, con ra ngoài kia thay mặt ta nói với bọn họ, hôm nay ta bệnh, không thể tiếp kiến, bảo bọn họ cứ về đi, mấy ngày nữa ta sẽ cho họ một lời giải thích.- Vâng.
So với tiếng than thở dài lê thê nơi Thiếu Tể phủ, thì chỗ Lý Kỳ lại rộn ràng phấn chấn.
Cải cách rốt cuộc cũng bắt đầu, triều đình trong buổi sáng nay đã ban bố Tuất Thương Pháp, giảm thuế kinh doanh trên quy mô lớn, khích lệ lão bách tính kinh doanh, ví như "quán trọ không được níu kéo khách lữ hành, hành lí có tiền hay không phải kiểm tra trước mặt chứ không được lục soát", hay lại như "thuế này quy định cho vụ môn, không được tự ý thêm thắt sửa đổi gây tổn hại đến hoạt động kinh doanh", còn cả "nay ngoài thương lữ ra, những kinh doanh nhỏ lẻ không bị thu thuế". Ngoài ra còn xóa bỏ Giác Thương Pháp mà cải cách Thái Kinh năm xưa đề ra, giúp cho thương nhân có thêm nhiều quyền kinh doanh thương phẩm hơn.
Ngoài những điều này ra, còn nghiêm cấm quan lại các cấp vơ vét tài sản, gây khó dễ cho thương nhân, quy định kèm theo cả chế tài xử phạt.
Những thứ này đều là do Thái Tổ, Thái Tông năm xưa chế định ra cả.
Tiếp nữa, còn thêm mới vào mấy điều lệ, trong đó có một điều quan trọng nhất là thay đổi quy mô lớn quan thuế, giảm thuế xuất khẩu, tăng thuế nhập khẩu, đặc biệt là đối với những mặt hàng sản xuất, cùng với những xa xỉ phẩm như trân châu, san hô. Mức tăng thuế nhập khẩu thì không hề nhỏ.
Dù sao thì những mặt hàng xa xỉ phẩm này chỉ có những người giàu mới mua nổi, đắt nữa cũng vẫn có người mua, điều này đồng nghĩa với việc triều đình đổi hướng sang kiếm tiền của người giàu.
Về mặt bộ máy tổ chức, cũng mở thêm một Cục Thương Vụ, do Kinh Tế Sử cầm lái. Cái Cục Thương Vụ này khá giống với Thị Dịch Vụ được thiết lập trong cải cách Vương An Thạch, cũng dùng để điều tiết khống chế giá cả thị trường, cấp vốn vay cho thương nhân, ngoài ra còn điều tiết thương thuế, vật giá trong cả nước, giữ ổn định thị trường.
Ở phương diện khác thì Lý Kỳ không thể so sánh được với Vương An Thạch, nhưng về phương diện kinh tế thì Vương An Thạch không thể so bì được với Lý Kỳ. Dù sao đây cũng là chuyên ngành của hắn. Phải nhớ rằng một trong những nguyên nhân thất bại của cải cách Vương An Thạch năm xưa là thiếu hụt công tác tuyên truyền. Cái kiến thức phổ thông cơ bản nhất này thì Lý Kỳ đương nhiên đã thuộc lòng, hắn đã bắt đầu tiến hành tuyên truyền trên quy mô lớn từ lâu, vì thế sáng nay khi tân pháp vẫn chưa được ban bố, thì gần như thương nhân cả kinh thành đã tập hợp ngoài cửa cung đợi thánh chỉ đến.
Ngày đầu tiên nhậm chức, Lý Kỳ cũng chẳng làm gì khác ngoài việc hạ lệnh chỉnh đốn thương thuế.
Thương thuế những năm cuối thời Bắc Tống đã trở nên vô cùng nặng nề. Nhưng cho dù đã thế, vẫn còn có nhiều quan viên lừa bịp thương nhân hòng trục lợi, thậm chí còn cướp trắng luôn. Lý Kỳ đặc biệt căm ghét điều này, vì thế hắn đã giao nhiệm vụ gian khó này cho Tần Cối, nghiêm lệnh cho y điều tra làm rõ, nhất định phải ngăn chặn hiện tượng đó.
Mặc dù sự ác độc của Lý Kỳ dành cho Tần Cối chả kém bất cứ ai trên thế gian này, nhưng cũng phải nói rằng, thủ đoạn của Tần Cối là rất không vừa, để y đối phó với lũ tham quan kia, thì có thể nói là lấy bạo trị bạo. Đối mặt với đệ nhất gian thần tương lai của Nam Tống, lũ tiểu tham quan kia không nghi ngờ gì chỉ là phù vân. Việc duy nhất bây giờ có thể làm là mặc niệm cho bọn chúng thôi.
Tần Cối đương nhiên là vui mừng hớn hở nhận nhiệm vụ này, còn mượn Lý Kỳ một đội nhân mã để sử dụng. Y thích nhất là làm việc này, hơn nữa y cũng hiểu rõ, hiện nay Lý Kỳ đang ở độ đỉnh cao, nếu như bây giờ không mau tiếp cận hắn mà thể hiện mình, nâng cao vị thế cho mình, thì chỉ e sau này sinh biến cố. Thế là lần này y hạ quyết tâm phải làm thật hoành tráng.
Lý Kỳ vui vẻ đáp ứng yêu cầu của y, điều một đội nhân mã từ Long Vệ Quân cho y. Dù sao thì hắn làm vậy cũng là để trấn áp lũ tham quan kia, chứ chả động chạm gì đến bách tính. Ngoài ra, hắn sẽ sớm huấn luyện ra một đội đặc vụ thương nghiệp cử đi khắp nơi trên cả nước, đặc biệt là những thành thị có nền thương nghiệp phát triển. Một khi tìm ra chứng cứ loạn thu thương thuế, Lý Kỳ sẽ lập tức cử Tần Cối đi xử lí những kẻ đó ngay.
Cùng lúc đó, Lý Kỳ cũng bắt đầu cải cách Quân Khí Giám, nhưng bước đầu tiên của cải cách này là đầu tư. Cũng may là Cao Cầu đã đồng ý, điều này cũng giảm bớt không ít áp lực cho Túy Tiên Cư. Mặc dù Túy Tiên Cư có vài cổ đông, nhưng tất cả đều nghe Lý Kỳ răm rắp, chỉ là Ngô Phúc Vinh cảm thấy số tiền bỏ ra nhiều quá, có phần tiếc nuối.
Sau khi giải quyết ổn thỏa vấn đề vốn đầu tư, Lý Kỳ trước tiên mở rộng xưởng sản xuất, biến chúng thành những công xưởng quân sự. Đồng thời cũng tiến hành thanh lọc bộ máy bên trong, sa thải hết những thợ già nua, ai có nhiều cống hiến thì trả lương hưu tương xứng, còn kẻ nào trước kia dựa vào quan hệ để vào Quân Khí Giám kiếm trác thì bất luận già trẻ nhất loạt khai trừ, quyết không nhân nhượng.Cùng với việc thanh lọc, Lý Kỳ cũng ban bố rộng rãi việc tuyển người, hi vọng có thể chiêu nạp được người tài, đặc biệt là những thợ kĩ thuật lành nghề, hắn sẽ dành cho đãi ngộ cao hơn.
So với cải cách ngày trước, hàng loạt những động tác của Lý Kỳ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mệnh lệnh ban ra gần như chỉ trong thời gian một ngày, cho dù phe bảo thủ đã sớm liệu trước, nhưng vẫn khiến bọn họ cảm thấy có chút đột ngột.
Đương nhiên, đây mới chỉ là bước đầu tiên, Lý Kỳ vẫn lưu lại một khoảng trống, ngoài quan thuế của hàng xa xỉ phẩm ra, cải cách lần này vẫn chưa động chạm tới lợi ích căn bản của những đại tài chủ. Không chỉ có vậy, Lý Kỳ còn cung cấp cho bọn họ phương án đầu tư vô cùng thuận lợi, giúp bọn họ kiếm tiền. So với cải cách Vương An Thạch, đây có thể coi là điểm sáng lớn nhất của cải cách lần này.Chính ngọ cùng ngày, Công ty tập đoàn Túy Tiên Cư.
- Cáo từ.
- Tạm biệt.
- Đa tạ, đa tạ.
- Khách sáo quá.
- Lý đại phu, đúng là nghe ngài nói một buổi, hơn đọc sách mười năm, Vương mỗ xin học hỏi.
- Đọc sách thì có tác dụng gì, nếu như có thể kiếm gấp mười lần chỗ này, thì lời ta nói mới không uổng phí.
- Ha ha, có lí, có lí.
Chỉ thấy hết người này đến người kia trên mình vận những bộ cánh đắt tiền lục tục đi ra khỏi phòng họp. Lý Kỳ thì đứng ngay cửa chắp tay chào từ biệt bọn họ. Những người này đều không vừa cả, kẻ nào kẻ đó đều là quan lớn danh giá, trong đó không thiếu con cháu gia tộc sĩ đại phu.
Bọn họ đến đây đương nhiên không phải để tìm Lý Kỳ uống trà, mà để nói chuyện làm ăn.Để thêm một mồi lửa vào cải cách lần này, Lý Kỳ đưa hết những phương án đã chuẩn bị từ lâu vào trong nghị trình. Trong đó gồm có trang viên phía Giang Nam, các nơi trong toàn quốc xây dựng xưởng in, xưởng giấy, vài nơi khác thì mở quán rượu.v.v.
Ngoài những người đó ra, Lý Kỳ còn mời thêm cả những thương nhân như Thái Mẫn Đức, Chu Thanh, Hồng Bát Kim, đưa chân dắt mối, thúc đẩy hợp tác giữa bọn họ với nhau.
Tiễn bọn họ xong, Lý Kỳ thở mạnh từng hơi, nói: - Mẹ ơi, thật là mệt chết đi được.
Bạch Thiển Dạ chu đáo mang lên một ly trà, cười nói: - Đại ca, huynh thật lợi hại, trong những người vừa rồi, muội có biết vài người. Bọn họ đều coi tiền bạc còn nặng hơn cả tính mạng, hơn nữa trong mắt bọn họ thì duy chỉ có trồng cây là dễ kiếm tiền nhất, tuy nhiên nghe đại ca nói xong bọn họ đều mắt chữ a mồm chữ o, đến mức chỉ muốn lôi tiền từ trong hầu bao ra ngay. Muội nom cái bộ dạng của bọn họ lúc đó suýt bật cười.
Lý Kỳ đỡ lấy ly trà, cười ha ha nói: - Thất Nương, lần này thì muội sai rồi, thực ra không phải ta lợi hại, muội cứ thử bày ra một núi vàng trước mặt bọn họ xem, bọn họ cũng phản ứng như vậy thôi. Chỉ có điều ta không dung tục thế, ta trực tiếp tặng cho bọn họ một cái bát vàng có thể đẻ ra tiền, bọn họ có thể không vui được sao.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì, nói: - Đúng như vậy thật.Lúc này, Ngô Phúc Vinh, Trịnh Dật cũng đi ra.
Trịnh Dật hướng về Lý Kỳ chắp tay nói: - Đại tài của Lý đại phu, Trịnh Dật khâm phục vô cùng.
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Nhị ca mỉa mai người khác quá, huynh nói vậy trước mặt ta, phu nhân sẽ có ý kiến đó.
Trịnh Dật cười gượng nói: - Việc này thôi không nhắc đến nữa, coi như ta cầu xin ngươi vậy.
Lý Kỳ cười hề hề vài tiếng, đoạn chuyển sang chủ đề khác, nói: - Tuy nhiên thời gian này, phòng kế toán các huynh e là sẽ bận rộn đó.- Ngươi cũng chẳng phải không biết, ta đến là được bận đây, càng bận càng tốt. Nhưng mà, có một việc ta muốn thỉnh giáo ngươi chút, kính mong Lý đại phu vui lòng chỉ giáo.
- Chuyện gì vậy?
Trịnh Dật nghiêm mặt nói: - Cải cách kinh tế năm xưa của Vương hiền tướng nhằm mục đích áp chế những đại tài chủ, hòng xóa đói giảm nghèo, nhưng cải cách lần này của ngươi xem ra đi ngược lại với cách làm của Vương hiền tướng, việc này
Mẹ kiếp. Vương An Thạch đâu chỉ chĩa vào đại tài chủ, cải cách của ông ta gần như đắc tội với mọi tầng lớp giai cấp, tiền thì bị triều đình xơi cả. Lý Kỳ cười nói: - Ta biết huynh muốn nói gì, nhưng từ cổ chí kim, triều đại nào không có đại tài chủ, đại gia tộc? Điều này cho thấy sự tồn tại đó là một quy luật tất yếu, nếu huynh muốn công bằng ai cũng như ai thì là điều không thể. Trên đời căn bản là không có công bằng. Việc duy nhất có thể làm là cung cấp cho bách tính một môi trường sống tốt đẹp. Ta không dám nói là ai cũng có cơm ăn, nhưng mong muốn đại bộ phận người dân được no ấm. Trên cơ sở đó, chúng ta mới có thể tìm mọi biện pháp để thu hẹp chênh lệch giàu nghèo. Nhưng do tài sản của người giàu luôn tăng mạnh hơn của người nghèo nhiều, cho nên hiệu quả là không rõ rệt. Phận làm quan chúng ta chỉ có thể cho mọi người cơ hội bình đẳng trên cơ sở sự chênh lệch sẵn có, hoàn thiện chế độ, pháp chế, thuế khóa, bình ổn giá cả.v.v. Vì vậy, hiện nay ta không chỉ không đối đầu với đám đại tài chủ kia, thậm chí còn phải dựa vào bọn họ, dùng tiền của bọn họ làm giàu cho bách tính, tạo ra công ăn việc làm. Chỉ khi cơ hội nhiều hơn thì số người giàu có mới dần dần tăng lên. Hơn nữa, trong giai đoạn khởi đầu này, tiền được nắm trong tay số ít người, ta cũng dễ khống chế, nếu như họ nhiều lên rồi thì sẽ đem lại không ít khó khăn.Trịnh Dật và Bạch Thiển Dạ nghe xong cũng dần hiểu ra vấn đề.
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Bỗng nhiên dưới lầu truyền lên tiếng hét dồn dập của Trần A Nam.
Ba người ngẩn ra, Lý Kỳ đi đến cạnh lan can hỏi: - A Nam, ta ở đây, xảy ra chuyện gì vậy?
Trần A Nam vội đáp: - Đại ca, không hay rồi, Túy Tiên Cư bị bao vây rồi.
- Cái gì?Phản ứng đầu tiên trong đầu Lý Kỳ là nghĩ tới đám quan bị hắn khai trừ, thầm nghĩ, ông mày hiện nay đang đà lên thế này, chúng bay dám đến gây sự, thật là lao vào chỗ chết. Hỏa khí trong chốc lát dồn lên ngùn ngụt, giận dữ nói: - Mã Kiều, ngươi lập tức tới Long Vệ Quân phái người đến tóm cổ hết bọn người đó lại.
- Không không phải, đại ca, là là Cao Nha Nội bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...