Bắc Tống Phong Lưu

Tới đại điện, chỉ thấy văn võ toàn triều đều đứng xếp hàng hai bên, mà Tống Huy Tông thì ngồi trên ghế rồng trên cao, bầu không khí nghiêm trang.

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Tống Huy Tông mỉm cười nói:- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ Hoàng thượng.

Tống Huy Tông gật đầu nói:- Lý Kỳ, lần này đàm phán, công lao của ngươi lớn nhất. Nhưng ngươi không được tự kiêu tự mãn, bởi vì chuyện này vừa mới bắt đầu. Ngươi còn phải dốc toàn bộ sức lực giúp Đại Tống ta và nước Kim xây dựng kinh tế, có thể nói là trách nhiệm nặng nề.

- Hoàng thượng ân cần dạy bảo, vi thần ghi nhớ trong lòng.

- Được rồi, được rồi được rồi.

Tống Huy Tông mỉm cười, gật đầu nói tiếp:- Ban đầu ngươi đề nghị thi hành lại thương chế, sau khi Trẫm suy nghĩ kỹ, thấy có thể thử lại lần nữa. Thánh chỉ đã viết xong, ngươi đừng để Trẫm thất vọng.

Quần thân không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Lý Kỳ không khỏi vui mừng, chắp tay nói:- Vi thần nhất định không phụ thánh ân.

- Hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện này không cần vội.Vương Phủ bỗng đứng lên nói.


Tống Huy Tông ngẩn người, nói:- Hả? Khanh có kiến giải gì?

Vương Phủ cười nói:- Hoàng thượng, bây giờ đã khác trước rồi, hiện tại thì bên phía nước Kim đã dựa được vào Đại Tống ta rồi. Ban đầu, họ năm lần bảy lượt làm khó chúng ta, hơn nữa còn cắt lại Vân Châu và những nơi khác không trả về. Có câu có qua mà không có lại là vô lễ. Mà việc thiết lập kinh tế này chính là Đại Tống ta đàm phán có lợi nhất. Lý đại phu chẳng phải vẫn thường nói, phải làm cho lợi ích đạt lớn nhất gì đó sao? Vi thần cho rằng hiện tại vẫn nên như vậy.

Thằng nhãi này muốn làm gì đây? Lý Kỳ tủm tỉm cười nói:- Không biết Vương tướng định làm thế nào để lợi ích đạt lớn nhất đây?

Vương Phủ cao giọng nói:- Rất đơn giản, chờ đại quân Đồng thái úy sau khi vào Yến Kinh, chúng ta có thể nói với phía bên nước Kim, thiết lập kinh tế này rất tiêu tốn tài lực. Đại Tống chúng ta phải dốc hết toàn bộ tài lực vào mới được, do đó khiến cho họ ban đầu sẽ giảm bớt thuế cống xuống một ít, hơn nữa còn phải trả lại Vân Châu và những nơi khác.

Tống Huy Tông nghe xong rất cảm động, trầm ngâm không nói gì.

Ồ! Hóa ra tên nhãi này chính là muốn trốn nợ, đúng là tên tiểu nhân thay đổi thất thường. Lý Kỳ xem như đã hiểu, cười hỏi:- Vấn đề là hiện nay bên phía nước Kim cũng không nói là không trả lại, chỉ là tên Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi vẫn chưa bắt được. Về việc này chúng ta nên nói thế nào?

Tống Huy Tông gật đầu nói:- Lý ái khanh nói cũng có lý.

- Đây cũng chính là điều ta muốn nói.

Vương Phủ tự tin cười, bỗng hướng về phía Tống Huy Tông chắp tay nói:- Hoàng thượng, ban đầu Đại Tống ta xuất binh phạt Liêu, khiến cho không ít chê cười. Rất nhiều người đều nói Đại Tống ta phản bội minh ước, hành động phi nhân nghĩa. Mặc dù nước Liêu đã bị tiêu diệt, nhưng miệng người rất đáng sợ. Đại Tống ta vẫn dùng lễ nghĩa, không thể không thận trọng đối đãi được.

- Chuyện này Trẫm cũng có nghe qua, cũng đã trở thành mối bận tâm của Trẫm.

Tống Huy Tông thở dài, hỏi:- Không biết ái khanh có cách nào xóa bỏ dư luận?


Vương Phủ hành lễ nói:- Vi thần thực ra là có một kế, có lẽ cũng có chút tác dụng.

Tống Huy Tông vui mừng, liền nói:- Mau nói xem.

- Tuân mệnh.

Vương Phủ đứng lên, cất cao giọng nói:- Hiện nay tất cả các mối quan hệ với người Da Luật Diên Hi, Hoàng thượng có thể viết một bức mật thư gửi tới cho Da Luật Diên Hi, mời ông ta tới Đại Tống ta, lấy lễ đối đãi. Tới khi đó Hoàng thượng có thể chiêu cáo thiên hạ, cho bách tính thiên hạ biết Đại Tống ta lần này xuất binh nhằm thu phục 16 châu Yến Vân và không muốn tiêu diệt Liêu, đẩy tất cả mọi lỗi lầm sang bên phía nước Kim. Dù sao ân oán giữa họ cả thiên hạ đều biết. Những dân chúng đó thấy Hoàng thượng đối đãi với Da Luật Diên Hi như vậy, tự nhiên sẽ hiểu ban đầu Hoàng thượng có lòng tốt. Đồng thời, chúng ta cũng có thể nói với người Kim, Da Luật Diên Hi đã bị Đại Tống ta giam lỏng, chỉ là Hoàng thượng nhân từ vô song, không nỡ tổn thương tới tính mạng của ông ta mà thôi. Cứ như vậy, bên phía nước Kim sẽ thấy vô cớ kéo dài việc trả lại vùng đất Vân Châu.

Tống Huy Tông nghe xong mắt bừng mắt lên, có lẽ ông là một vị Hoàng đế thành công vỹ đại, vừa nghĩ đến việc có thể thu phục Hoàng đế nước Liêu làm tiểu đệ, lại có thể có được nhiều lợi ích như vậy, không khỏi mở cờ trong bụng, thoáng gật đầu.

Vây cánh của Vương Phủ lần lượt bước ra khỏi hàng tán đồng lời Vương Phủ.

Bè cánh của Vương Phủ hiện tại có lẽ trải rộng khắp triều đình, hơn nữa đám người Tống Mặc Tuyền cũng cảm thấy lão nói cơ bản là có lý. Cho nên, trừ đám người Lý Bang Ngạn, Cao Cầu ra, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên.

Vương Phủ đắc ý mỉm cười, hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy trong ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên, còn nghĩ là Lý Kỳ bị lão làm cho trấn động mà trợn tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng càng đắc ý.

Không sai, quả thực Lý Kỳ đang choáng váng, cũng thực sự là bị lời của Vương Phủ đã làm cho hắn sốc. Nhưng, nếu nói là diệu kế, thì hắn nhất định không tán đồng. Nếu không tán đồng, ngược lại sẽ có sự kích động mạnh muốn chửi tục.

Lý Kỳ quả thực hận là rèn sắt không được thép, hắn vất vả kinh doanh mối quan hệ giữa Đại Tống và nước Kim, mục đích chính là để trì hoãn cuộc binh biến Tĩnh Khang. Giờ thì tốt rồi. Kế này của Vương Phủ cũng có thể khiến cho nỗ lực của hắn trước đây đổ ra biển hết rồi. Thật không ngờ, đồ chó đẻ ngươi ngu tới mức này, ngươi còn muốn chôn hết Đại Tống xuống. Con người không thể ngu muội tới bước này, quả thực chính là ngu không ai bằng. Ngay cả đồ con lợn ngươi cũng đều có thể làm Tể tướng, Đại Tống sao có thể không vong?


Quả thực Lý Kỳ sắp bị Vương Phủ chọc cho ngất vì tức rồi. Ban đầu, ngươi không liên Kim diệt Liêu như vậy, bây giờ chuyện đã tới nước này, ngươi lại muốn quay về lối cũ. Cứ tiếp tục như vậy, sau cùng chỉ có thể rơi vào tình trạng đắc tội cả hai bên, đều nói nước yếu không ngoại giao. Nhưng cũng không có nghĩa là sẽ chịu buông tha, ngay cả sai lầm cơ bản này cũng phạm phải,đó chính là thượng đế tới cũng không thể cứu được các ngươi nữa rồi.

Tống Huy Tông thấy chúng đại thần đều tán đồng càng thấy động lòng, nhưng lại thấy Lý Kỳ biểu hiện rõ ràng có chút phẫn nộ, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, hỏi:- Lý ái khanh, ngươi thấy cách này thế nào?

Lý Kỳ hơi giật mình, cố nén lửa giận trong lòng, cười nói:- Nếu muốn như thế, vi thần có một cách còn đơn giản hơn.

Tống Huy Tông vui vẻ nói:- Hả, vậy ngươi mau nói nghe xem.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Vương Phủ, sau đó cười nói:- Hoàng thượng lệnh cho Vương tướng lĩnh quân tấn công nước Kim, thu phục vùng đất Vân Châu, nhân tiện thu phục phía bắc.

Lời này vừa nói ra, quần thần đều kinh ngạc thất sắc.

Đánh nước Kim? Ngươi chẳng phải chạy tới chỗ chết sao?

Tên tiểu tử này đầu óc hỏng bét rồi. Bạch Thời Trung lo lắng thay cho Lý Kỳ.

Cao Cầu, Thái Thao và bè đảng Thái Kinh đều nhíu mày, suy nghĩ. Tên tiểu tử này lại định chơi chiêu gì đây?

Thoạt tiên Vương Phủ sửng sốt, lập tức trầm giọng nói:- To gan, trong triều đình sao lại cho ngươi nói năng hồ đồ?Dù lão biết điều này không thể, nhưng vẫnbị hù cho toát mồ hôi. Nếu lão đi tấn công nước Kim, cứ xem như cho lão thêm 10 lá gán nữa cũng không dám đi.

Con bà ngươi còn đứng lên nói chuyện linh tinh thế. Lý Kỳ cười lạnh nói:- Những lời ta nói là sự thật, sao lại nói là linh tinh?Địa vị của hắn bây giờ đã được tăng lên nhiều rồi, cũng không cần phải mua chuộc Vương Phủ.

Tống Huy Tông nhíu mày nói:- Sao ngươi lại không thấy là sai chứ? Đại Tống ta vừa kết tình huynh đệ với nước Kim, sao có thể xuất quân đánh được? Chuyện đó chẳng phải là ngươi nói linh tinh thì là gì?

Vương Phủ thấy Tống Huy Tông đứng về phía mình, liền chắp tay nói với Tống Huy Tông:- Hoàng thượng, Lý Kỳ trong mắt không có Thánh thượng, xin Hoàng thượng trị tội hắn ta.


Lý Kỳ cười ha hả nói:- Vương tướng, ta không đắc tội với ngươi, ngươi cần phải ác vậy sao? Hơn nữa ta là còn đang giúp ngươi đấy.

Vương Phủ lạnh lùng nói:- Ngươi giúp ta cái gì? Hành động này của ngươi rõ ràng chính là muốn Hoàng thượng ta, thậm chí là Đại Tống ta rơi vào thế bất nghĩa.

Tống Huy Tông thấy vẻ mặt thoải mái của Lý Kỳ, trong lòng càng hiếu kỳ, nghiêm trang nói:- Hai người các ngươi còn xem Trẫm ra gì không?

- Vi thần không dám.

Hai người đồng thanh nói.

Tống Huy Tông hừ lên một tiếng, quay sang Lý Kỳ nói:- Lý Kỳ, Trẫm cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu ngươi cố ý gây chuyện vô lý, Trẫm tất sẽ nghiêm trị không tha.

- Vi thần tuân mệnh.

Lý Kỳ nhìn quanh quần thần một lượt, mỉm cười nói:- Vi thần cho rằng so với việc ở đây đợi nước Kim tấn công, còn không bằnghành động trước để kiềm chế đối phương.

Tống Huy Tông hoảng sợ nói:- Ngươi nói cái gì? Khi nào nước Kim Kim nói xuất binh tấn công Đại Tống ta?

Mẹ mày chứ! Lão tử vừa nói thế mày đã sợ hãi thế rồi, chẳng trách sau này ngay cả hoàng vị của mày cũng không cần, chạy tới bên phía Giang Nam. Lý Kỳ mỉm cười nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, bên phía nước Kim thật ra không nói như vậy. Nhưng, nếu theo lời của Vương tướng, vi thần dám lấy cái đầu mình ra đảm bảo, nước Kim tất sẽ không tiếc bất kỳ giá nào xuất quân tấn công Đại Tống ta. Tới khi đó, đừng nói cái gì là thiết lập kinh tế, cứ xem như Đại Tống nguyện xuất ra hàng vạn vạn quan, e là nước Kim cũng không thèm lui quân. Đương nhiên, Đại Tống ta cũng không có gì phải sợ nước Kim, chỉ là vì một người Liêu mà mất đi sự sống của người dân Đại Tống ta. Điều này quả thực không đáng chút nào. Cho nên, vi thần mới nói, làm như vậy chi bằng để Vương tướng lĩnh quân tấn công nước Kim đi.

Tống Huy Tông hít một hơi dài, hỏi:- Lời này là thế nào?

Lý Kỳ thở dài nói:- Hoàng thượng có lẽ vẫn chưa biết, Hoàng đế nước Kim Hoàn Nhan A Cốt Đả và Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi kia có mối thù không đội trời chung. Thậm chí có thể nói Thiên Tộ Đế này vẫn là kẻ thù lớn nhất của cả tộc Nữ Chân. Trong mắt họ, phàm là bạn của Thiên Tộ Đế chính là kẻ thù của họ. Nếu Hoàng thượng mời Thiên Tộ Đế tới Biện Kinh, vậy thì người Nữ Chân sẽ không từ bỏ ý đồ, chưa đầy vài ngày quân Kim sẽ phải xuôi về nam. Về điểm này, tin là Triệu đại phu hiểu rõ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui