Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, vội hỏi: - Xảy ra chuyện gì sao?
- Vâng.
Hạnh Nhi vừa nói xong một từ, bỗng liếc mắt nhìn những người còn lại, lộ vẻ do dự.
Lý Kỳ nhíu mày, hướng về phía mấy người kia, chắp tay nói: - Các vị xin chờ một chút.
- Xin cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.Lý Kỳ dẫn Hạnh Nhi ra ngoài, đoạn hỏi: - Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạnh Nhi bỗng kích động lạ thường, lắp ba lắp bắp nói những thứ không đầu không đuôi: - Nhiều, nhiều bảo bối lắm.
Lý Kỳ theo bản năng quan sát xung quanh, nói: - Chân vịt thì không ít, nhưng bảo bối thì kì thực không có đâu.
- Không, không phải, muội không nói ở đây.
- Vậy thì ở đâu?- Muội nói là Công ty tập đoàn, ở Công ty có nhiều bảo bối.
Lý Kỳ mừng rỡ hỏi: - Không phải là đào được bảo bối đó chứ?
Hạnh Nhi lắc đầu đáp: - Không phải đào được, mà là có người tặng.
- Ai?
- Vận Vương điện hạ.
- Á?Lý Kỳ kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói tiếp: - Vận Vương? Y làm vậy là sao?
Hạnh Nhi lắc đầu nói: - Muội cũng không rõ, Thất Nhi tỉ không quyết được, nên mới mời huynh về xem xem.
Thằng nhãi này lại làm trò thần kinh gì đây. Lý Kỳ chửi thầm. Lại nghe nàng nói cũng chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, ngẫm rằng hay là cứ đi xem cái đã, liền gật đầu nói: - Muội đợi ta một lát.
Hắn quay vào trong phòng, nói lời tạ lỗi với bọn Phàn Thiếu Bạch, bảo bọn họ mấy ngày nữa quay lại trao đổi về vấn đề món kho sau.Bọn Phàn Thiếu Bạch cũng không nhiều lời, chuyến đi lần này cũng có thể coi là đáng giá rồi, đoạn nhao nhao chắp tay cáo từ.
Tiễn bọn họ xong, Lý Kỳ cùng Hạnh Nhi vội vã về Công ty tập đoàn.
Khi về đến Công ty, thấy ngay có 5 cái xe lừa dừng trên con đường trước cổng lớn. Trước cổng còn có một đám hộ vệ đeo đao, ước chừng hơn hai chục người, kẻ nào kẻ đó sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Rầm rộ vậy cơ à? Lý Kỳ nhíu mày nhìn rồi đi vào bên trong, thấy hai tiểu thư lễ tân đều đang đứng đó, nơm nớp lo sợ, hai mắt lộ một vẻ sợ sệt. Hắn ép ép bàn tay, ra hiểu cho các nàng không cần quá lo lắng.
Vừa tới tầng 3, Lý Kỳ thấy trước cửa phòng khách cũng có vài tên hộ vệ, trong lòng nghi hoặc không dứt. Lại chợt nghe thấy giọng cái thằng nhãi Cao Nha Nội truyền từ phòng làm việc của mình ra: - Ca ca, huynh cũng thật chẳng nghĩa khí gì cả, việc tốt như vậy sao lại làm hời cho thằng nhãi Lý Kỳ chứ.
Lý Kỳ chau mày, nói: - Cao Nha Nội cũng tới à?
Hạnh Nhi khẽ gật đầu.
- Thật là náo nhiệt.
Lý Kỳ không nói gì chỉ khẽ cười một tiếng, tiến thẳng đến phòng làm việc, mở cửa đi vào trong, bỗng nhiên hắn vội vã thu mình lại, đóng cửa cái rầm, ngẩng cổ lên nhìn cánh cửa, lầm bầm nói: - Không vào nhầm phòng chứ. Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Hạnh Nhi hỏi: - Vừa rồi có phải là ảo giác không đó?
Hạnh Nhi lắc đầu trả lời: - Không phải, là thật ạ.
- Trò đùa này có phần hơi quá đó.
Lý Kỳ gãi đầu, lại mở cửa đi vào trong, một mùi sách nồng nặc phả vào mặt, chỉ thấy khắp phòng là những bức cuốn họa, trúc thư, thậm chí còn có đỉnh bằng đồng, bia đá.v.v. Điều này làm Lý Kỳ cảm giác như đang bước vào viện bảo tàng vậy.Bạch Thiển Dạ đứng trước bàn ngây người nhìn hắn, Triệu Giai và Cao Nha Nội cùng với Hồng Thiên Cửu thì ngồi trên ghế sô pha. Tần phu nhân tay cầm một cuốn sách đứng trước cửa phòng làm việc của nàng, như thể sẵn sàng lỉnh đi bất cứ lúc nào. Ngoài những người đó ra, Lý Thanh Chiếu cũng có mặt, nhưng dường như nàng không để ý tới Lý Kỳ, tay cầm một cái bút và một quyển sổ đứng cạnh cái đỉnh bằng đồng phía bên trái như đang ghi chép thứ gì đó.
Kì dị! Quá kì dị!
Lý Kỳ đảo con ngươi, muốn cất tiếng chào Lý Thanh Chiếu một tiếng, nhưng hắn phỏng chừng nàng sẽ không đáp lại, bởi động tĩnh vừa rồi lớn vậy mà nàng cũng không để ý tới, thế là hắn bỏ qua việc đó, đưa mắt nhìn quanh mọi người, hỏi: - Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Mặc dù cho đến nay đã cho phép thương nhân tham gia khoa cử, nhưng các người không đến mức muốn ép ta tham gia khoa cử đó chứ?
Một câu nói thôi đã đả động đến cả đám người.
Triệu Giai phật ý nói: - Ngươi cứ luyện chữ cho tốt đã rồi hãy nói chuyện khác.
- Nói có lí. Lý Kỳ gật đầu nói.
Bạch Thiển Dạ khẽ nói: - Đại ca, những thứ này đều do Điện Hạ huynh, huynh, huynh ấy đưa tới.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Điện Hạ, không phải là cung điện nhà huynh không bày hết, nên mang đến chỗ miếu nhỏ của ta để đó chứ.
Triệu Giai buồn bực nhìn hắn, nói gọn gàng dứt khoát: - Ta tính quyên góp tất cả chỗ này cho Quỹ từ thiện.
- Không cần đâu.
Cao Nha nội đột nhiên thất kinh kêu lên một tiếng.
Lý Kỳ giật nảy mình, bực bội nói: - Nha Nội, ngươi hét cái gì vậy?
Cao Nha nội nôn nóng đến mức chồm cả lên người Triệu Giai, nói:- Ca ca, thằng nhãi này một chữ cũng không viết nổi, huynh quyên tặng nó không bằng quyên tặng cho Quỹ từ thiện Thanh Thiên ta.
Triệu Giai đẩy Cao Nha Nội ra, không nén nổi bực bội nói: - Ngươi thì cũng chỉ ngang ngửa Lý Kỳ thôi, Bạch nương tử nhà người ta còn hiểu chuyện hơn ngươi nhiều, ngươi đừng có nói vậy vô ích.
Mẹ. Ta ngang ngửa với Cao Nha Nội? Ngoại trừ đều là đàn ông, đều có thiên phú dị bẩm ra, còn có gì ngang ngửa chứ? Lý Kỳ giận không chịu nổi.
Triệu Giai bỗng đứng dậy, hướng về phía Lý Kỳ nói: - Thật ra đây đều là việc nhỏ, chẳng qua là do Bạch nương tử và Tần phu nhân ngạc nhiên thái quá, nhất định phải gọi ngươi tới đó thôi.- Ta cũng nghĩ vậy, ta cứ nghĩ là ngọc như ý khảm đá quý chứ.
Bạch Nương tử thấy lời này của Lý Kỳ thô quá, bèn nói: - Đại ca, những thứ này còn giá trị hơn gì mà ngọc như ý nhiều đó.
- Không thể nào. Lý Kỳ đi tới, tiện tay cầm lấy một cuốn họa, nói: - Đây đều là những thứ quái gì vậy?
Triệu Giai giới thiệu sơ qua: - Đây đều là những bức tranh chữ kim thạch mà ta vẫn thường sưu tầm, đến nay ta nhìn những thứ này phát chán, vốn muốn đốt hết đi, sau nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng muốn quyên góp cho Quỹ từ thiện của Bạch nương tử, có lẽ còn phát huy được tác dụng, thế là mới mang tới đây.- Tranh chữ?
Lý Kỳ nhẩm tính chốc lát, hỏi: - Thứ này đáng giá bao nhiêu?
Tần phu nhân đứng cạnh khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: - Trên tay ngươi là bức "Tuyết Thôn Đồ" của Nam Đường đại họa gia Cố Hoành Trung. Còn nhớ vài năm trước, có người đã từng sẵn sàng bỏ ra 3 ngàn quan để mua nó đấy.
- 3 ngàn quan?
Lý Kỳ hít mạnh một hơi, tay buông lỏng, bức cuốn họa tuột khỏi tay rơi xuống.Mọi người sắc mặt kinh ngạc.
Bỗng có một cánh tay kịp thời vươn tới đỡ lấy bức họa.
Tất cả định thần nhìn lại, người vươn tay ra đó chính là Lý Thanh Chiếu.
Lý Thanh Chiêu cẩn thận đặt bức họa lại chỗ cũ, nhìn Lý Kỳ với vẻ oán trách, nói: - Ngươi cẩn thận một chút, đây đều là những báu vật vô giá. Nàng nói xong lại tiếp tục ghi chép.
Lý Kỳ bây giờ mới hiểu, khẽ gật đầu, nuốt nước miếng cái ực, đoạn quay đầu đi một cách khổ sở, hướng về phía Tần phu nhân hỏi: - Phu nhân, ngươi không lừa gạt ta đó chứ?Tần phu nhân nghiêm túc: - Ngươi đã có thể nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi.
- Có đến mức phải nói thế không?
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Bởi những thứ này với ngươi mà nói, vốn chẳng đáng 1 xu, ngươi lại cũng không biết thưởng thức tranh.
Lý Kỳ giận nói: - Phu nhân, ngươi cũng quá xem thường người khác đó. Ai nói ta không biết thưởng tranh. Xa xôi thì ta không nói, nhưng Xuân Cung Đồ thì ta biết thưởng thức hơn ngươi đó. Hơn nữa kĩ năng hội họa của ta chẳng ai trong thiên hạ sánh bằng, ngay cả đến Trương học sĩ cũng phải học hỏi ta đó.Cái da mặt của tên này kì thật không biết dùng để làm gì. Tần phu nhân mặt đỏ bừng, nhưng những gì Lý Kỳ nói cũng chẳng phải không có lí, khiến nàng không thể phản bác, chỉ "hừ" nhẹ một tiếng, rồi quyết định lựa chọn im lặng.
Bạch Thiển Dạ cũng lườm Lý Kỳ, nói: - Đại ca, bây giờ nên làm sao?
Lý Kỳ lộ một vẻ khó xử, quay đầu về phía Triệu Giai, hỏi: - Điện Hạ, những thứ này quý giá như vậy, chắc hẳn cũng là những thứ huynh bình sinh yêu quý, sao đột nhiên lại mang đi quyên góp?
Triệu Giai lắc đầu nói: - Trước kia ta say mê chúng lắm, tự cho rằng kiến thức mình uyên bác, nào ngờ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng vậy. Cảnh trong tranh có đẹp thế đẹp nữa thì cũng chỉ là đống giấy lộn, không ăn được, cũng chẳng dùng được, tác dụng duy nhất chỉ là để người ta mê muội mất cả ý chí. Có những người tuổi tác tương đương với ta, nhưng trước mặt họ là giang sơn thực tại, còn ta lại dùng tiền đi mua mấy thứ đồ bỏ đi này về ngắm, nghĩ đến vậy mà thấy nực cười. Nếu ngươi không cần những thứ này thì hãy cho bọn Cao Nha Nội đi.
Thật không ngờ mũi tên kích động lại có tác dụng lớn với gã như vậy, thậm chí những thứ bình sinh yêu quý nhất cũng mang đi cho cả, xem ra gã thật sự đã thay đổi rồi. Lý Kỳ cau mày, vẻ khó xử.
Cao Nha Nội mừng rỡ, vỗ ngực cam đoan: - Ca ca xin cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ giúp huynh bán được giá tốt.
Lý Kỳ cười lạnh nói:- Nha Nội, ngươi thật là càng ngày càng thông minh đó.
Cao Nha Nội xua tay, đắc ý cười nói: - Bản Thanh Thiên ta từ nhỏ đã tư chất hơn người, sao có thể nói ngày một thông minh chứ. Tuy nhiên, Quỹ từ thiện Thanh Thiên ta ngày một lớn mạnh, không cần nói ai cũng nghe danh, ha ha ha.
Mẹ kiếp. Thằng nhãi này xem ra nổ tung trời, không biết xấu hổ. Lý Kỳ không thèm quan tâm đến thằng bựa đó, hướng về Triệu Giai nói: - Điện Hạ, huynh phải suy xét cho kĩ, ngộ nhỡ đến lúc hối hận, ta không thể giúp huynh tìm lại được đâu.
Triệu Giai gật đầu, nói: - Ta đã nghĩ kĩ rồi, ta cũng hiểu rõ ta muốn gì, những thứ này tùy ngươi giải quyết.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Vậy được rồi, ta nhận những thứ này.
Bạch Thiển Dạ vội nói: - Đại ca.
Lý Kỳ xua tay ra hiệu nàng không cần nói nữa.
Bạch Thiển Dạ khẽ nhíu lông mày, nàng luôn thấy rằng chỗ quyên góp này quá lớn, nàng nhận không nổi, cũng không dám nhận.
Cao Nha Nội vội reo lên:- Lý Kỳ, sao ngươi có thể nhận? Chẳng phải là cướp việc làm ăn của ta sao?
Lý Kỳ bực mình nói: - Nha Nội, ngươi nói gì vậy? Đây là những thứ do Điện Hạ chủ động mang đến quyên góp cho Quỹ từ thiện, sao lại có thể nói là cướp việc làm ăn?
- Vậy, vậy ngươi có khả năng giữ gìn chúng không? Thôi thế này đi, chỗ này coi như ca ca quyên cho các ngươi, sau đó các ngươi quyên lại cho Quỹ từ thiện Thanh Thiên của bọn ta, thế nào?
Lý Kỳ bị thằng nhãi này chọc tức đến bật cười.
Triệu Giai cũng cười gượng lắc đầu, nhìn về phía Cao Nha Nội nghiêm mặt nói: - Tiểu tử ngươi cũng chả mấy khi thực sự làm một việc tốt, ca ca thấy cũng nên ủng hộ ngươi chút ít. Thế này đi, ta sẽ quyên thêm 100 quan cho Quỹ từ thiện gì đó của ngươi.
Cao Nha Nội lập tức chuyển giận thành vui, cười ha hả nói: - Là Quỹ từ thiện Thanh Thiên, vậy đệ xin đa tạ ca ca rồi.
Hồng Thiên Cửu bỗng chen vào: - Ca ca, ở đây vẫn còn một đại tài chủ nữa đó.
Cao Nha Nội bỗng ngây người lại, ánh mắt nổi lên một vẻ tham lam, cười khà khà, miệng còn chưa kịp mở, Hồng Thiên Cửu đứng cạnh lại ra hiệu cho y, mắt hướng về Bạch Thiển Dạ nhấm nháy. Cao Nha Nội lại ngây ra, rồi rất nhanh hiểu vấn đề, giả bộ một vẻ nghiêm túc nói: - Bạch nương tử, hồi xưa khi cô mở Quỹ từ thiện gì gì đó, bản Nha Nội ta cũng đã ủng hộ cô, tục ngữ nói cấm có sai, có đi có lại mới toại lòng nhau đó.
Bạch Thiển Dạ "a" một tiếng, sững sờ nhìn Cao Nha Nội.
Tên khốn kiếp Tiểu Cửu này, ngươi từng giờ từng phút muốn chơi ta, khoản nợ này ông mày sớm muộn sẽ tính sổ. Lý Kỳ trừng mắt nhìn Hồng Thiên Cửu khiến y chỉ biết cúi đầu cười trộm. Kiếm chác được tí chút từ Lý Kỳ, có thể nói là niềm vui cả đời mong ước của bộ tứ công tử bọn chúng.
Lý Kỳ cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng cười đau khổ nói: - Làm việc từ thiện ấy mà, Thất Nương đương nhiên sẽ ủng hộ các ngươi. Túy Tiên Cư bọn ta cũng quyên 100 quan.
Cao Nha Nội xoa cằm, cười ha hả nói:- Hồi đó không chỉ có bản Thanh Thiên ta ủng hộ, mà gia phụ ta cũng rất ủng hộ các ngươi đó.
Mẹ kiếp! Lý Kỳ cay cú nhìn Cao Nha Nội, trong lòng uất ức không chịu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...