: Chỉ điểm
Tiểu Tần? Kiêu ngạo? Tần Cối đỏ ửng mặt, trong lòng cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn là một vị lão đại vô lương như vậy. Ngoài miệng thì vẫn luôn xướng họa, lại nói: - Đại nhân, tối qua hạ quan bỗng nghĩ ra một việc, hạ quan thấy rằng nếu điểm này không thể cải biến được, vậy thì rất khó giải quyết được hiện tượng quan lại vô dụng.
- Nói nghe xem.
Tần Cối nói: - Bây giờ trong triều đại đa số quan lớn đều đã đến tuổi rồi, 50, 60 tuổi nhiều không kể xiết, thậm chí còn có một số quan lại đã tới tuổi 70 rồi. Những người này đều lấy bổng lộc hậu hĩnh, cho nên đều không muốn về hưu. Người già không đi, người trẻ đã lên rồi. Điều này mới dẫn tới hiện tượng quan lại vô dụng ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tuyển nhận người lớn tuổi như vậy được.
Lý Kỳ hơi nhíu mày, nói: - Vậy theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào?
Tần Cối hiện rõ ánh mắt sắc lạnh, nói: - Hạ quan cho rằng đại nhân có thể tấu lên Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ra quy định nghiêm khắc độ tuổi về hưu, kiên quyết ngăn chặn hiện tượng này.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, thản nhiên nói: - Lời này ta vẫn chưa từng nghe qua, từ nay về sau ngươi cũng phải chú ý.Tần Cối ngây người ra hồi lâu, liền chắp tay nói: - Hạ quan biết rồi.
Quả thực phải nghiêm khắc đối đãi với gian thần, Thái Kinh còn không là gì, nặng lời một chút, đó chính là ông ta vẫn chưa đủ tư cách này, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là lộng thần. Bởi vì, ông ta đã từng ba lần để người ta kéo xuống đài, duy có gian thần như Tần Cối mới có thể xem là đại gian thần thực sự.
Thế nào gọi là gian thần? Phải là quyền khuynh thiên hạ, trên có khả năng thay quân chủ làm ra những quyết đoán, lại có khả năng đáp ứng được ý đồ của quân chủ, dưới có thể áp chế được bách quan, cuối cùng là "cưỡng ép nhân chủ".
Đó mới là gian thần.Rõ ràng, Thái Kinh còn chưa đạt tới tiêu chuẩn này.
Nếu Tần Cối có thể đạt được tới mốc này, điều đó chứng tỏ y cũng không phải loại hời hợt, tài năng cũng không phải người bình thường có thể sánh được. Ý kiến mà y đưa ra quả thực cũng rất có tầm nhìn, có thể gọi là điểm đúng mấu chốt.
Tuy nhiên, y có lẽ vẫn còn giấu một chút tâm tư, đó chính là y muốn diễn biến của cải cách lần này thành các đảng phái tranh nhau. Đó cũng là một thuộc phẩm của cải cách. Giả dụ Lý Kỳ nghe y nói, đó tất định sẽ nổi lên một phen đẫm máu trong triều, chuyện Đảng Nguyên Hữu cũng chắc sẽ tái diễn.
Tần Cối vốn cho rằng Lý Kỳ vui vẻ nhận lời, bởi vì chế định nghiêm khắc tuổi về hưu, đó có lẽ là một cái cớ bài trừ dị kỳ, tới lúc đó họ sẽ có thể dùng cái cớ này để xử lý những người phản đối họ. Nhưng y lại không ngờ, cú chém gió này lại chém đúng chân ngựa, Lý Kỳ hiện giờ không muốn nhất chính là sự tranh đua của các đảng phái trong cải cách, bởi vì như vậy sẽ khiến cho càng nhiều người bất mãn hơn. Tới khi đó cải cách nhất định sẽ gặp lại sự phản đối kịch liệt. Bất luận thắng thua, điều đó tất sẽ là một tướng công thành vạn cốt khô. Đó là điều mà Lý Kỳ không muốn thấy nhất.
Cho nên, Lý Kỳ kiên quyết đáp trả, không cho Tần Cối có bất kỳ ảo tưởng nào.
Tần Cối cũng là người thông minh, nếu Lý Kỳ đã chọn con đường khác, y duy chỉ có đi theo. Dù sao, y cũng đã tự mình trèo lên con thuyền của Lý Kỳ rồi, thành bại ở đây chưa nói được.
Sau khi cùng Tần Cối thương lượng xong, Lý Kỳ lại đi tới học viện. Hắn vốn là muốn tới muộn một chút, nhưng đêm hôm qua Thái Kinh đã cho người tới gọi hắn hôm nay tới học viện một chuyến.
Tới học viện, vừa vào cửa đã gặp tên lỗ mãng Trần Đông.
- Phó viện trưởng.
Trần Đông thấy Lý Kỳ liền vội chắp tay hành lễ, giọng nói có chút hưng phấn.
Lý Kỳ cười gật đầu, nói: - Gần đây học viện tốt chứ?
- Phó viện trưởng yên tâm, học viện tất cả đều tốt.
Trần Đông mỉm cười, bỗng chắp tay hành lễ nói:- Chúc mừng Phó viện trưởng khải hoàn quay về. Lòng can đảm, mưu lược của Phó viện trưởng đều khiến tôi theo không kịp.
Lý Kỳ thoáng liếc mắt nhìn y, cười nói: - Trần Đông, từ lúc nào ngươi đã học xong cái trò nịnh hót này rồi hả.
Trần Đông liền nói: - A dua nịnh hót, Trần Đông trước giờ chưa từng làm, cũng không thể làm. Lời này nói ra từ tận đáy lòng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai có thể vì Đại Tống ta mà bỏ ra một triệu quan, không bị phú không bị nhục. Cho dù để Trần Đông mang tiếng nịnh hót cả đời, Trần Đông cũng cam lòng.
- Ồ, đã thành cao thủ rồi. Lý Kỳ cười ha hả, khoát tay nói:- Được rồi, ta cũng chỉ là nói vui chút thôi, ngươi đừng tưởng là thật. Ta tới tìm Thái sư bàn chút chuyện, ngươi làm việc đi, trưa chúng ta nói chuyện tiếp.
- Vâng.
Sau khi từ biệt Trần Đông, Lý Kỳ lại tới trước cửa phòng làm việc của Thái Kinh, gõ cửa.
Bên trong rất nhanh vang ra giọng nói già nua của Thái Kinh: - Là Lý Kỳ sao?
- Là ta.
- Mau vào đi.Lý Kỳ mở cửa bước vào, thấy một mình Thái Kinh đang ngồi đọc sách, hắn liền chắp tay hành lễ với Thái Kinh.
Thái Kinh mỉm cười gật đầu, đưa tay ra nói: - Ngồi đi.
Sau khi Lý Kỳ ngồi xuống, cười nói: - Gần đây Thái sư vẫn khỏe chứ?
Thái Kinh cười ha hả nói: - Nhờ phúc của ngươi, lão phu không ăn cái bánh bao gạch cua và thịt chim cút nướng, sau khi ngươi chế định sách nấu ăn, lại cộng thêm điều lý thuốc, cơ thể lão cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều. Từ khi bước vào cổng trường này, đều ít thở dốc, lão phu mới hiều thế nào gọi là bệnh vào từ miệng.Lý Kỳ cười ha hả nói: - Sức khỏe Thái sư tốt, đó chính là phúc của Đại Tống, cho nên Lý Kỳ xin Thái sư vì Đại Tống ta mà nhất định phải quý trọng sức khỏe bản thân.
Lời này của hắn cũng nửa đùa nửa thật, hiện tại Thái Kinh quả thực có thể giúp hắn không ít việc, đương nhiên là hắn không muốn Thái Kinh mau chết rồi.
- Ngươi mở mồm ra, lão phu sớm đã lĩnh giáo rồi. Thái Kinh cười ha hả nói: - Người khác thì họa từ miệng ra, nhưng ngươi lại là công từ miệng ra, quả đúng là cao hơn người thường một bậc.
Lý Kỳ được sủng ái nói: - Thái sư quá đề cao tại hạ.Thái Kinh khoát tay, phấn khởi nói: - Lần này ngươi làm, bất luận là đối ngoại hay đối nội, lão phu đều đồng ý, cũng tuyệt đối ủng hộ ngươi. Nếu muốn cường quốc, thì phải thực hiện cải cách, một mặt bảo thủ chỉ có thể khiến cho đất nước từng bước đi xuống. Có câu là chẳng ai hoàn mỹ, pháp cũng không hoàn pháp. Bất luận là pháp gì, một khi lâu dài, thì sẽ có thể bị người ta tìm ra sơ hở. Cho nên, duy có cầu biến liên tục mới có thể khiến cho đất nước cường thịnh hơn.
Ông vừa nói ra đã bị Lý Kỳ làm cho bối rối. Đây vẫn là một quyền thần Thái Kinh sao? Chẳng ai hoàn mỹ, pháp vô hoàn pháp, nói rất có lý.
Thái Kinh nói tới đây, bỗng thở dài, nói: - Lão phu ở phương diện này dù nói là người thất bại, nhưng tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm. Nếu ngươi muốn nghe, lão phu sẽ nói với ngươi.Mặc dù Thái Kinh này đã từng giao động giữa Vương An Thạch và Âu Dương Tu, nhưng khi đó ông ta cũng không có thể lực gì. Mãi tới sau này, sau khi ông ta được lên nhậm chức Tể tướng, mới biết hóa ra ông ta là một phái cách tân tuyệt đối. Đương nhiên, những cải cách đó của ông ta xấu nhiều hơn tốt quá nhiều, rất nhiều phương diện đều vô hình chung đã chuyển tài sản của người dân vào quốc khố. Song, cũng không thể phủ nhận, ông ta tuyệt đối vẫn là một người cuồng cải cách. Ông ta cả đời hầu như đã lăn lộn trong cải cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...