: Dã thú đối đầu ngụy quân tử ( 3)
- Phó soái, thanh danh của ta đều bị ngài hủy cả rồi.
Mã Kiều từ phòng nghỉ đi ra, gã kháng nghị lại, nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt u ám.
- Đừng nói nữa, chút nữa ta sẽ đền ngươi một vò rượu
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến rượu cả. Mã Kiều ta từ trước đến nay luôn làm việc quang minh lỗi lạc, mấy cái chiêu dơ bẩn kia ta trước nay nào có dùng? Nếu chuyện này mà truyền được tới chỗ sư muội ta, thì ta còn mặt nào nhìn nàng nữa.
Lý Kỳ quay đầu lại, nhìn thẳng Mã Kiều nói: - Chuyện cũng đã rồi, ngươi còn nói gì nữanào, bây giờ ngươi nên tranh thủ thời gian mà hồi báo lại.- Điều này cũng đúng. Mã Kiều gật đầu, chăm chú suy tư một hồi, nói: - Ta đây muốn ba hũ rượu.
- Được.Dù sao cũng không phải ta trả tiền.
Lý Kỳ trở lại phòng thượng khác, vừa ngồi xuống,Phong Nghi Nô đã hỏi: - Ngươi đi tìm đám người Nha Nội hả?
- Chẳng phải vừa rồi ta nói là ta vào nhà vệ sinh sao?
- Sao lâu vậy?- Ta bị "tào tháo đuổi" không được sao?
Oẹ!
Từ Bà Tích đang ăn điểm tâm, bỗng dưng nghe thấy Lý Kỳ nói vậy. Nhất thời cảm thấy buồn nôn, vậy là nôn ra những thứ đang ăn trong miệng.
Lý Kỳ xoay đầu lại, kinh ngạc nói: - Từ hành thủ, cô không thoải mái sao?
Từ Bà Tích khoát tay, nói: - Ta --- ta không sao! Trong lòng lại nghĩ, người này vốn xuất thân là đầu bếp mà lại ăn nói bất nhã như vậy.Phong Nghi Nô thì từ lâu đã quen với cách ăn nói này rồi, nên chỉ cúi đầu trộm cười.
Qua một lúc này, hiệp hai trận đấu cuối cùng mới được bắt đầu.
Các tuyển thủ vừa tiến vào sân, các khán giả trong sân nhất thời hò reo vang rội khắp các khán đài, khí phách của đội tài tử quả là phi phàm.
Đám người Cao Nha Nội đứng trên sân ai cũng là sát chưởng ma quyền, như đang mài dao soàn soạt chuẩn bị thịt heo dê.
Lần này tới lượt đội Thái Uý phủ giao bóng. Do đám người Tống Ngọc Thần vẫn áp dụng chiến thuật co đầu rụt cổ nên phía sau đội Thái Uỷ Phủ thoải mái đá bóng ra giữa sân. Nhưng mới đến giữa sân, bọn họ lại lâm vào cảnh nửa bước cũng khó tiến lên.
Cặp đôi cộng tác vàng Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội cũng bị kèm rất chặt.
Hồng Thiên Cửu thấy bóng đi được nửa sân, bắt đầu di chuyển ra đường biên ngang. Tào Chính Văn đang theo kèm sát sao phía sau Hồng Thiên Cửu.Nhưng lần này Hồng Thiên Cửu không nóng nảy như hiệp một nữa, mà cứ di chuyển liên tục chạy lên chạy xuống ở gần đường biên khiến cho Tào Chính Văn mệt muốn chết.
Bỗng dưng,chỉ thấy Hồng Thiên Cửu chạy sang bên trái rồi lại đột ngột dừng lại, lại chạy về.Vẫn chạy nữa à.Tào Chính Phong sắp điên lên rồi, vừa mới xoay người lại, bỗng như thấy có một bức tường ập tới trước mặt. Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, y đã lao thẳng xuống đấy. Nhất thời đầu óc quay cuồng, định thần nhìn lại, thì chỉ thấy Chu Hoa đang đứng ở trước hắn, hai tay chống vào eo, đứng dạng háng, nhếch mép cười ha hả không ngừng với y.
Đây đúng là chiến thuật ngăn cản kinh điển.
Cảnh tượng này khiến Lưu Hạo Chính cũng ngây người. Ông ta không biết có nên phạt Thái Uý phủ phạm quy hay không.Vì rõ ràng là ông ta nhìn thấy lúc đó Chu Hoa đã đứng ở đó trước. Tào Chính Văn tự mình lao vào. Nhất thời cảm thấy do dự nên cũng đã bỏ lỡ cơ hội xử phạt thuận lợi nhất, ông ta đành phải bỏ qua.
Hồng Thiên Cửu thoát được sự kèm cặp của Tào Chính Văn, liền mau chóng giơ tay lên, đồng đội ở giữa sân liền lập tức chuyền bóng cho y.
Tống Ngọc Thần lúc này cũng không hơi đâu lo nghĩ nhiều vậy, liền khẩn trương reo lên: - Mau ngăn gã lại.
- Ta đến đây. Trâu Tử Kiến vội vàng lao tới.
Hồng Thiên Cửu thoáng nhìn, không đợi bóng rơi xuống đất, liền nhảy lên, quay ngược người lại về sau theo thế xe đạp chổng ngược, móc bóng sút thẳng về cầu môn.
Bịch một tiếng.Trâu Tử Kiến vừa mới chạy tới, không hề nghĩ rằng Hồng Thiên Cửu sẽ áp dụng tư thế sút bóng này, thấy mặt mũi như tối sầm lại.
Bịch một tiếng.
Một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra. Chỉ thấy bóng không chệch chút nào, đập vào đúng mặt Châu Tử Kiến, thấy y kêu thảm một tiếng, máu mũi bay tứ tung, rồi lập tức che mặt lại ngồi xổm xuống.
Ôi trời ơi..
Lý Kỳ theo bản năng cũng che mặt lại, nghĩ cũng thấy đau, thầm nghĩ tên Tiểu Cửu vừa rồi ra chân thật là tàn nhẫn.- Mẹ nó, thật là đáng tiếc.
Hồng Thiên Cửu hung hăng chửi một câu, trong lòng lại nghĩ thêm câu nữa, thế mà vẫn chưa đập chết được tên béo chết tiệt kia.
Lưu Hạo Chính lại ngây ra, không biết phải phân xử thế nào.Bởi vì ông ta thấy hình như là do Trâu Tử Kiến đã dùng mặt để ngăn cản cú sút vừa rồi của Hồng Thiên Cửu. Lúc ông ta còn đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng kêu: - Mau đoạt bóng đi.
Người vừa kêu lên là Cao Nha Nội
Lưu Hạo Chính vội vã quay đầu lại nhìn, thì ra là quả bóng đập vào mặt Trâu Tử Kiến lăn ngược lại, nhưng cũng chưa ra ngoài,lại rơi vào đúng giữa chỗ Cao Nha Nội và Tống Ngọc Thần, hai bên đều lao lên mạnh mẽ đoạt bóng.
Lại một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra, chỉ thấy lúc hai bên lao tới cướp bóng, Cao Nha Nội bỗng ngã trượt xuống đất, dùng mắt cá chân móc bóng lại, khống chế được bóng trước tiên.
Tống Ngọc Thần có chết cũng không thể ngờ Cao Nha Nội lại dùng chiêu như vậy, nhất thời không kiểm soát được bản thân, chân vấp phải bóng,cả người bay lên không, rồi ầm một tiếng, ngã mạnh xuống đất. Lần này, y ngã không hề nhẹ.
Chỉ trong chốc lát, đội Tài Tử đã có ba người nằm xuống.
Lưu Hạo Chính vô cùng bối rối, những động tác này trước giờ ông ta chưa từng thấy, mà lần nào cũng là Thái Uý Phủ chiếm được tiên cơ. Còn đội Tài Tử kia dường như là tự mình va chạm, không phạt thì không được, mà phạt rồi thì thực sự là không công bằng. Hơn nữa, ông ta thấy đám người Cao Nha Nội chỉ muốn đoạt bóng, cũng không có ý đả thương người khác. Một người luôn quyết đoán như Lưu Hạo Chính giờ cũng không biết làm thế nào cho phải.
Cao Nha Nội hoàn toàn mặc kệ Tống Ngọc Thần còn đang nằm cong mình trên mặt đất, y tranh thủ thời cơ, khom mình đứng dậy, một thế song kiên bối nguyệt, hét lớn: - Tiểu Cửu. Vừa dứt lời, thì nhanh như cắt, y chuyền bóng cho Hồng Thiên Cửu đang đứng dưới cầu môn.
Hồng Thiên Cửu thấy xung quanh không có cầu thủ phòng ngự nào, liền nhảy lên thật cao, sút bóng bay vứt lên cao, một cú sút vô cùng phóng khoáng, tự nhiên và đẹp mắt.
Nhanh
Qúa là nhanh.
Một loạt các động tác làm người xem hoa cả mặt, không kịp phản ứng.
Khắp các khán đài hoàn toàn tĩnh lặng.
Cao Cầu đứng trên khái đài, vẫy tay phấn khích, lớn tiếng kêu lên: - Đẹp, một cú sút rất đẹp mắt.
Có thể thấy vừa rồi ông ta bị áp lực làm cho khó chịu.Không thể phủ nhận rằng, Một loạt các động tác vừa rồi của Cao Nha Nội thực sự giống như nước chảy cuồn cuộn, làm cho người xem vô cùng mãn nhãn, so với Cao Cầu năm đó thì hay hơn hẳn.
- Ca Ca, chuyền tốt lắm.
Hồng Thiền Cửu nhảy dựng lên vẫy tay, cao giọng nói.
Cao Nha Nội giơ hai tay lên, cười ha ha nói: - Tiểu Cửu,sút hay lắm..ha ha
La La La la la..
Chu Hoa lại càng khoa trương hơn, y lắc lắc cái mông to của mình rồi bắt đầu nhảy.
Không ít người xem đều bị tên mập này chọc cho bật cười ha ha. Ngoại trừ fan hâm mộ của Tống Ngọc Thần, thì những người còn lại đều đang chìm đắm trong hương vị chiến thắng, chẳng có ai cho rằng những động tác vừa rồi của bọn ho có gì không ổn.
- Tứ thúc, tứ thúc, Tam Lang kia rõ ràng đã va vào ta, sao thúc không phạt bọn họ phạm quy?
Tào Chính Văn đi đến trước mặt Lưu Hạo Chính hết lên.
Lưu Hạo Chính nhíu mày nói: - Lúc nãy rỗ ràng là ngươi đụng vào người Chu Hoa, nếu vừa rồi người ngã xuống là y thì có lẽ ta đã phạt ngươi phạm quy.
- Á?
Tào Chính Văn há to miệng, nhưng không biết nói thế nào mới phải.
- Thế cháu thì sao? Mũi cháu cũng bị chảy máu. Tên tiểu tử khốn kiếp kia lại sút bóng vào mặt cháu, thật quá là ghê tởm. Tứ thúc, thúc xem, đây là máu thật đấy, thúc phải đuổi tên tiểu tử khốn kiếp kia khỏi sân đi.
Chỉ thấy Trâu Tử Kiến mặt đỏ như Quan công, xòe hai bàn tay dính đầy máu mũi ra trước mặt Lưu Hạo Chính, khóc lóc kể lể.
Lưu Hạo Chính thở dài:- Đây có lẽ chỉ là sự cố thôi, y chỉ muốn sút bóng vào cầu môn, nếu ngươi không dùng mặt cản phán, có khi y đã ghi được bàn rồi, ngươi xử lý như vừa rồi rất chính xác.
Xử lý rất chính xác? Trâu Tử Kiếp phát điên lê nói: - Làm sao mà cháu lại lấy mặt ra cản phá bóng được
Lưu Hạo Chính lại nhắc lại lời nói: - Ta nói, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục thi đấu thì mau vào sân đi.
- Ta..
Trâu Tử Kiến tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi. Y vẫn còn muốn tiếp tục khiếu nại, nhưng cái mũi còn đang chảy máu, khiến y không đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...