Vù vù
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, cẩn thận nhìn, thì thấy phần cổ của con rắn hổ mang kia đã cắm hai mũi tên. Nhưng sinh mệnh của nó thật cứng cỏi, vẫn còn có thể vung vẩy cái đuôi.
- Hay.
Mọi người đều kêu lên ủng hộ.
- Ca ca tất thắng, bắn chết thứ đáng ghét kia đi.
Cao nha nội che mắt, hưng phấn kêu to.
Tay Ngưu Cao này cũng thật gan lớn, dám bắt rắn hổ mang, còn đặt ở dưới giường. Đợi tí nữa phải nói chuyện với y mới được. Thật đúng là mang sinh mạng của mình ra làm trò đùa.
Lý Kỳ càng nghĩ càng sợ, hướng một tổ viên của tổ tám, nhỏ giọng hỏi:
- Lúc Ngưu giáo đầu bắt rắn, các ngươi có biết không?
Người nọ đáp:
- Hồi bẩm Phó Soái, tiểu nhân có biết. Nhưng lúc ấy chúng tôi đứng ở xa xa, nên không biết Ngưu giáo đầu bắt nhiều rắn như vậy.
- Y bắt bằng tay à?
- Không phải, dùng cây xiên để bắt.
Lý Kỳ ừ một tiếng, chợt nghe thấy một hồi kinh hô. Quay đầu nhìn, chỉ thấy lại có hai con rắn chui ra từ trong bao vải. Một con màu nâu nhạt có vằn, một con thì có màu nâu đen có vằn, đang thè thè cái lưỡi đỏ lòm.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, liền vui vẻ nói:
- Rắn cặp nong, cặp nia.
- Ra đúng lúc lắm.
Triệu Giai hét lớn một tiếng, cài tên lên dây, mười ngón tay thả ra, mũi tên lao vùn vụt như sao băng. Lại nghe thấy một tiếng vù, một mũi tên khác cũng xuất hiện.
Đáng thương hai con rắn còn chưa nhìn thấy rõ ràng phong cảnh bên ngoài, đã bị mũi tên vô tình xuyên qua người.
- Hay!
Mọi người đều kêu lên. Trận đấu này thật quá kích thích, quá kinh tâm động phách.
Có lẽ mấy con rắn còn lại trong túi cảm nhận được nguy hiểm, mất nửa ngày cũng không chui ra ngoài.
Lý Kỳ nhìn mà sốt ruột. Nhanh chui ra, rắn hổ mang của lão tử sắp chảy hết máu rồi. Van cầu các ngươi, mau chui ra.
- Nghiệt súc, lão tử xem các ngươi có chịu chui ra hay không.
Ngưu Cao giận dữ, rút ra ba mũi tên, bắn trực tiếp tới cái túi.
Quả nhiên, ba mũi tên vừa trúng đích, năm con rắn còn lại đều vọt ra ngoài, khiến Cao nha nội sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, cả kinh kêu lên:
- Má ơi, thiệt nhiều rắn!
Ngưu Cao cười ha hả, tiếp tục cài tên, ngắm cái liền bắn, không chút ướt át bẩn thỉu nào. Triệu Giai cũng không để đợi lâu. Hai người đồng thời xạ kích. Mũi tên giống như tử thần trong đêm tối, vô tình cướp lấy tính mạng của năm con rắn kia.
Những người còn lại xem như si như say. So với lần trước Ngưu Cao và Mã Kiều tỷ thí còn đặc sắc hơn gấp trăm lần. Tiếng ủng hộ qua đi, Lý Kỳ lập tức sai người đi tới dò xét. Xem ai bắn chết nhiều hơn, thuận tiện dùng đao chém chết con nào còn chưa chết hẳn. Còn hắn thì đi về phía hai người, vỗ tay nói:
- Tài bắn cung của điện hạ thật là diệu.
Triệu Giai cười ha hả:
- Lý Kỳ, ngươi không cần phải khen đểu ta. Ở trước mặt thần xạ thủ ngươi, ta cũng không dám khoe khoang.
Ngưu Cao hồ nghi nhìn Lý Kỳ, kinh ngạc hỏi:
- Thần xạ thủ?
Khóe miệng Triệu Giai nhếch lên:
- Các ngươi không biết à. Lúc trước Phó Soái của các ngươi đi săn với bổn vương, từng dùng lực lượng một người, bắn chết một con báo hung mãnh.
Ngưu Cao hít một hơi khí lạnh. Những người còn lại cũng nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng.
Nếu Mã Kiều ở đây, đoán chừng sẽ cười tới rụng răng. Lúc ấy chỉ có một mình y là nhìn ra sơ hở.
Đổ mồ hôi, vậy mà ngươi vẫn còn nhớ rõ, lão tử suýt nữa quên rồi. Nhất thời Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy trán, vội nói:
- Điện hạ, một chuyện tàn nhẫn như vậy, mong ngài chớ nhắc lại. Hạ quan thấy bản thân mình giết chóc quá nhiều, nên đã thề không động vào cung tên rồi.
Ngưu Cao vừa nghe, vội nói:
- Đừng a, Phó Soái, ngài bộc lộ tài năng cho chúng tôi nhìn một cái.
- Thôi thôi, sát khí của ta đã quá nồng rồi, không thể sử dụng linh tinh, tránh ảnh hưởng tới người vô tội.
Lý Kỳ thuận miệng bịa đặt.
- Sát khí quá nồng?
Ngưu Cao nghe mà không hiểu ra sao.
Lúc này, một binh lính chạy tới:
- Khởi bẩm Phó Soái, Vận Vương điện hạ bắn chết bốn con rưỡi, Ngưu giáo đầu bắn chết ba con rưỡi.
Bởi vì con thứ nhất, hai người đồng thời bắn trúng, cho nên bính lính kia tính là một nửa, coi như là công bằng.
- Vận Vương, Vận Vương.
Lương Hùng dẫn đầu đám người hô lên. Những người còn lại cũng hô theo. Tiếng vỗ mông ngựa nhất thời chấn đắc cả ngọn núi.
Triệu Giai nghe thấy mọi người hô to, vẻ mặt cười phơi phới, ngoài miệng lại khiêm nhường:
- Sở dĩ bổn vương có thể thủ thắng, toàn bộ nhờ Ngưu giáo đầu hạ thủ lưu tình, lần nào cũng nhường cho ta bắn trước.
Ngưu Cao ôm quyền nói:
- Ở đâu, ở đâu, tài bắn cung của điện hạ kinh người, Ngưu Cao bội phục.
Lý Kỳ đứng một bên thấy bọn họ tâng bốc lẫn nhau, trong lòng rất khó chịu, liếc mắt, liền đi về phía trước.
- Lý Kỳ, ngươi đi đâu vậy?
Triệu Giai hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Hạ quan đi siêu độ cho mấy con rắn kia. Các vị sắp có lộc ăn rồi.
Nói xong, hắn liền sai người đóng một tấm ván đã được rửa sạch ở trên cột. Sau đó thì treo con rắn hổ mang lên, mổ bụng lấy mật rắn. Nhìn mật rắn màu xanh đen, Lý Kỳ chậc chậc khen;
- Cực phẩm a.
Sau đó rửa sạch, bỏ vào trong một chén rượu.
Tiếp tục lấy mật rắn ở những con khác bỏ vào chén rượu.
- Phó Soái, liệu tỵ chức có thể nếm thử không?
Ngưu Cao hưng phấn hỏi.
- Có phải ngươi ngại mệnh của ngươi quá dài? Như vậy sao có thế uống?
Lý Kỳ tức giận trừng mặt nhìn y một cái. Sau đó gọi một đầu bếp tới, ghé vào tai y phân phó vài câu. Người nọ nghe xong, gật đầu, liền cầm mật rắn chạy nhanh ra ngoài.
Triệu Giai không hiểu hỏi:
- Ngươi định làm gì vậy?
Lý Kỳ cười đáp:
- Điện hạ, hạ quan muốn ngâm mật rắn. Rượu này chưa đủ mạnh. Phải dùng rượu mạnh do đích thân hạ quan làm riêng mới được. Một khi ngâm xong xong, hạ quan lại mang cho mọi người uống.
Ở hậu thế, rất nhiều người vì khoe khoang, mà vừa lấy mật rắn ra đã uống luôn với rượu. Thực ra làm vậy có hệ số nguy hiểm rất cao. Nhẹ thì bị mù, nặng thì tử vong. Bởi vì cho dù là rượu mạnh cũng không thể trong một thời gian ngắn tiêu diệt hết ký sinh trùng trong mật rắn. Huống hồ, bên trong mật rắn còn chứa độc. Nuốt sống là không thể được rồi. Phải ngâm hai ba tháng mới có thể nuốt.
Triệu Giai lắc đầu:
- Ta thì thôi, lưu cho đám người Ngưu giáo đầu uống đi.
Ngưu Cao cười ha hả:
- Có rượu uống, tỵ chức đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Không thiếu phần của ngươi đâu mà lo. Tốt rồi, để ta xử lý xong mấy con rắn này đã rồi nói sau.
Lý Kỳ gọi Trần Đại Trụ tới làm trợ thủ cho mình. Chuẩn bị xong mấy công việc như mài dao, đun nước, trừ độc, Lý Kỳ bắt đầu vung dao, chém đầu, lột da, lấy nội tạng.
Những binh linh kia biết Phó Soái của bọn họ trước kia từng là một đầu bếp đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng bọn họ chưa từng thấy hắn nấu nướng bao giờ, đều vây quanh quan sát.
Cao nha nội đứng ở thật xa, hô:
- Lý Kỳ, ngươi thực sự muốn ăn thứ ghê tởm đó?
Lý Kỳ không quay đầu lại, đáp:
- Ngươi có thể không ăn.
- Ta đương nhiên sẽ không ăn.
Rửa sạch xong máu, Lý Kỳ lại lấy một con gà rừng, nhét rắn hổ mang vào trong bụng gà. Gà trời sinh đã là con mồi của rắn, hôm nay cuối cùng được báo thù.
Lý Kỳ lại sai người đun một nồi nước, rồi bỏ gà và rắn vào trong đó, cho thêm vài nguyên liệu như măng, mộc nhĩ, nấm hương. Xong xuôi, Lý Kỳ thở dài một hơi. Chợt thấy xung quanh đứng đầy người, cười khổ nói;
- Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì, tiếp tục ăn đi. Bằng không tí nữa lại không được ăn.
Chỉ có một nồi thịt rắn, sao chia hết được. Lý Kỳ rất hy vọng bọn họ không dám ăn, một mình độc chiếm. Đây là lần đầu tiên hắn tìm được nhiều bảo bối như vậy. Ở hậu thế, những con rắn này chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Nói một cách thẳng thắn, hắn chờ đợi món ăn này không thua kém những người khác.
Những binh lính kia phụng mệnh rời đi, tốp năm tốp ba thảo luận trù nghệ của Lý Kỳ.
Nhưng Ngưu Cao lại mặt dày mày dạn không chịu đi. Y thực sự rất muốn ăn thịt rắn. Mà Hồng Thiên Cửu, Triệu Giai, Chu Hoa cũng không đi. Mấy người ngồi vây quanh đống lửa, đợi nồi thịt rắn chín.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...