Nếu như nói chức Quan Yến Sử, Lý Kỳ còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Vậy thì chức phó tổng quản của ngự thiện phòng này, Lý Kỳ thực sự không muốn. Một khi tiến vào ngự thiện phòng, hắn sẽ mất đi tất cả. Chỉ sợ cả đời này đều chỉ có thể loanh quanh với dầu muối tương dấm. Thực ra trước khi tới Bắc Tống, hắn vẫn định vị đó là nhân sinh của mình. Nhưng giờ đây, hắn thực sự không muốn vậy, cũng không thể làm như vậy.
Lúc trước, Bạch Thế Trung cũng đã từng ném cành ô liu cho hắn, tuy nhiên hắn quyết đoán cự tuyệt. Thẳng tới hiện tại, hắn cũng không muốn thay đổi suy nghĩ của mình, cũng muốn trực tiếp cự tuyệt. Nhưng hiện tại hắn đối diện không phải là Bạch Thế Trung, mà là đương kim Hoàng thượng, cãi lời thánh ý, chính là tử tội a.
Điều này đối với Lý Kỳ mà nói, không thể nghi ngờ là một tin dữ. Mồ hôi rất nhanh chảy đầy trán hắn. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Lương Sư Thành đứng một bên thấy Lý Kỳ còn không tạ ơn, vội nói:
- Mã Phó Soái, còn không mau tạ ơn Thánh Thượng.
- Vi thần…
Lý Kỳ lộ vẻ khó xử, ấp úng nói, Trong lòng thì nóng như lửa đốt.
Sắc mặt của Tống Huy Tông không vui:
- Sao vậy? Lẽ nào ngự thiện phòng của trẫm kém phòng bếp của Túy Tiên Cư các ngươi?
Đương nhiên là kém. Ở Túy Tiên Cư lão tử là chủ. Mà ở đây, không nói tới Tả Bá Thanh, cho dù là đám đại thần, đám nương nương kia cũng đủ chỉnh ta lên bờ xuống ruộng rồi.
Nhưng lời này không thể nói ra. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Không…Không phải, chỉ là…Điều này…Điều này.
Tống Huy Tông cau mày:
- Điều này điều kia cái gì, ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng.
Là ngươi bảo ta nói thẳng đấy. Lý Kỳ quắt miệng nói:
- Hoàng thượng, vi thần thật không muốn tới ngự thiện phòng.
- Lớn mật!
Tống Huy Tông vỗ bàn, long nhan giận dữ.
Lương Sư Thành nghe mà đổ mồ hôi lanh. Lá gan của người này thật quá lớn.
Con mẹ ngươi, là ngươi bảo ta nói thẳng, nói xong ngươi lại tức giận. Ngươi có thể nói lời giữ lời được không.
Lý Kỳ cái khó ló cái khôn, vội nói:
- Hoàng thượng bớt giận, vi thần cũng chỉ là nghĩ cho tiền đồ của mình mà thôi. Mong rằng Hoàng thượng có thể tha thứ cho sự ích kỷ của vi thần.
- Ích kỷ?
Tống Huy Tông nghe ra lời này của hắn có ý khác, cau mày:
- Ngươi nói tiếp đi. Trẫm muốn xem ngươi ích kỷ như thế nào.
- Vâng.
Lý Kỳ chắp tay nói:
- Vi thần có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ Hoàng thượng đề bạt. Nói theo cách khác, nếu Hoàng thượng không thích đồ ăn do vi thần làm, thì vi thần cũng không có địa vị như ngày hôm nay…
Tống Huy Tông nghe hắn trước sau mâu thuẫn, ngắt lời nói:
- Ngươi minh bạch là tốt rồi. Vậy vì sao ngươi không muốn tới ngự thiện phòng?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại;
- Xin hỏi Hoàng thượng đã từng nghe qua từ ‘Cự ly mỹ’
- Cự ly mỹ.
Tống Huy Tông nghĩ một lát, lắc đầu:
- Cự ly mỹ là sao?
Lý Kỳ đáp:
- Cự ly mỹ là chỉ một loại mệt nhọc thẩm mỹ. Bất kể là món ngon cơ nào, hay là đầu bếp lợi hại cỡ nào, nếu Hoàng thượng ngày nào cũng ăn, năm nào cũng ăn món vi thần làm, thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện cảm giác mệt mỏi. Rôì sau đó sinh ra một cảm giác mâu thuẫn. Đến lúc đó, chỉ sợ Hoàng thượng thấy cơm rau dưa của nông dân còn ngon hơn đồ ăn do vi thần làm. Vi thần thực không hy vọng ngày đó xuất hiện. Cho nên vi thần hy vọng vi thần có thể xuất hiện đúng lúc nấu món ăn ngon cho Hoàng thượng khi Hoàng thượng muốn thay đổi khẩu vị. Chỉ như vậy, vi thần mới có thể làm thức ăn cả đời cho Hoàng thượng.
Tống Huy Tông nghe xong, sững sờ một lát, chợt cười lên ha hả.
Lương Sư Thành cũng buồn cười. Ngươi không muốn tới ngự thiện phòng, cũng đâu cần lôi kéo nhiều đạo lý như vậy. Tuy nhiên hắn nói những lời này thật hay.
Hai tên đồng bóng, có gì mà buồn cười. Chưa từng học qua mỹ học à. Người không có văn hóa của thời này sao mà kiêu ngạo vậy.
Lý Kỳ cúi đầu, âm thầm khách sáo hai người một phen.
- Cự ly mỹ? Ha ha, thú vị, thú vị.
Tống Huy Tông cười một lúc mới dừng, bỗng nghiêm túc nói:
- Tuy nhiên cho dù ngươi nói có hay hơn nữa, chức phó tổng quản của ngự thiện phòng ngươi không thoát được.
Má ơi, ngươi giảng chút đạo lý được không. Cẩn thận lão tử bất chấp nguyên tắc của mình, bỏ thêm vài gia vị ‘đặc biệt’ vào bát ngươi bây giờ.
Trong lòng Lý Kỳ rất khó chịu. Nếu hắn tới ngự thiện phòng, thì mọi cố gắng trước kia của hắn đều uổng phí. Công việc huấn luyện kia cũng xong rồi, bảo hắn sao có thể đáp ứng.
Tống Huy Tông đầy ý cười nhìn Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, có phải trong lòng ngươi đang giận trẫm?
- Vi thần không dám.
Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Ngoài miệng ngươi nói không dám, nhưng trong lòng khẳng định âm thầm phê bình trẫm.
Ngươi biết là tốt rồi.
Lý Kỳ cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Hoàng thượng minh giám, cho tới tận bây giờ vi thần chưa từng cho phép mình hoặc người khác nói nửa câu bất kính với Hoàng thượng.
- Tài ăn nói của ngươi thật không thua kém tài nấu nướng của ngươi bao nhiêu.
Tống Huy Tông cười cười, lại thở dài:
- Lý Kỳ, thực ra bằng tài nấu nướng của ngươi, trẫm đã triêu ngươi tới ngự thiện phòng từ sớm. Nhưng trẫm một mực không làm như vậy, ngươi có biết vì sao không?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Vi thần không biết.
Tống Huy Tông cười nói:
- Còn không phải vì cự ly mỹ mà ngươi nói. Trẫm cũng hy vọng lúc trẫm vi hành, có thể thưởng thức mỹ thực như ở nội cung. Nhưng lúc này bất đồng, trẫm bố trí ngươi làm phó tổng quản của ngự thiện phòng, thực ra là có nhiệm vụ giao cho ngươi.
Không phải là phái ta ra ngoài đấy chứ? Hiện tại lão tử cũng không muốn đi công tác. Lý Kỳ bất an hỏi:
- Nhiệm vụ gì?
Tống Huy Tông nói:
- Trẫm tính toán để ngươi tham dự yến tiệc bốn nước.
- Yến tiệc bốn nước? Yến tiệc bốn nước là cái gì?
Lý Kỳ chỉ nghe qua G7, G8, chưa từng nghe qua yến tiệc bốn nước.
Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi:
- Cái gì, ngay cả yến tiệc bốn nước mà ngươi cũng không biết?
Lý Kỳ thành thật lắc đầu:
- Trước đây vi thần một mực ở chốn thâm sơn cùng cốc, chưa từng nghe nói tới yến tiệc bốn nước.
Tống Huy Tông gật đầu tỏ vẻ lý giải, hướng Lương Sư Thành nói:
- Ngươi giải thích cho hắn.
- Vi thần tuân mệnh.
Lương Sư Thành hướng Tống Huy Tông thi lễ một cái, sau đó mới giải thích cho Lý Kỳ. Thì ra bốn nước là chỉ Tây Hạ, Tống, Liêu và Đại Lý. Là do nước Tống phát động, ba năm tổ chức một lần. Mỗi quốc gia sẽ phái ngự trù của nước mình tới dự thi. Có thể nói là thịnh yến của thời phong kiến. Nhưng giờ nước Liêu đã bị chiếm gần hết, cho nên năm nay nước Kim thay thế nước Liêu. Còn hơn hai tháng nữa là tới yến tiệc.
Đợi Lương Sư Thành nói xong, Tống Huy Tông mới nói:
- Ngươi nghe rõ ràng chưa?
Thì ra yến tiệc bốn nước chính là cuộc thi dành chức Trù Vương của thời phong kiến, thực sự hù chết mình. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Nghe rõ.
Tống Huy Tông nói:
- Hai lần trước đều do Bá Thanh tham gia. Nhưng giờ Bá Thanh đã lớn tuổi rồi, có lòng mà không đủ lực. Cho nên trẫm mới quyết định cử ngươi thay hắn. Trẫm phong ngươi là phó tổng quản của ngự thiện phòng, cũng chính là vì có thể để cho ngươi tham gia yến tiệc bốn nước lần này. Lúc bình thường ngươi cũng không cần phải tới nội cung, tiếp tục làm Phó Đô Chỉ và Quan Yến Sử của ngươi đi.
Con mẹ ngươi vậy mà không nói sớm, làm hại lão tử thiếu chút nữa lên cơn đau tim. Không phải là yến tiệc bốn nước sao, có gì đặc biệt hơn người.
Lý Kỳ vừa nghe không cần phải tới nội cung nấu ăn, lập tức chuyển buồn thành vui, vội nói:
- Vi thần minh bạch.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, lại nói:
- Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Lần yến tiệc bốn nước này, trẫm nhất định phải thắng. Nếu như ngươi thua, hừ, trẫm nhất định không tha cho ngươi.
Thực ra Tống Huy Tông là một Hoàng đế tranh cường háo thắng, chỉ là dùng sai chỗ mà thôi. Nếu y đặt cái tâm háo thắng ở quân quốc đại sự, thì sao có thể xuất hiện sỉ nhục Tĩnh Khang.
Ngươi nói vậy không phải là tạo áp lực cho ta sao. May mà năng lực kháng áp của lão tử rất mạnh. Bằng không tới lúc thi đấu, hai tay lại phát run.
Lý Kỳ rất có oán niệm với sách lược cưỡng chế của Tống Huy Tông, nhưng ai bảo y là Hoàng thượng, hắn cũng chỉ có thể cam đoan:
- Xin Hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.
Tống Huy Tông gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
- Đúng rồi, đến lúc đó ngươi có thể dùng món ‘Vô tướng’ để tham dự. Về nguyện liệu, ngươi không cần phải lo lắng.
Đổ mồ hôi, ngay cả gạo và muối ngươi còn không phân biệt được, thì đừng đứng ra chỉ huy ta. Khóe miệng của Lý Kỳ hơi co quắp:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, để làm món Vô Tướng kia ít nhất phải mất ba ngày ba đêm. Mà lại chỉ có thể làm ở phòng bếp, không thể làm ở yến hội được.
Tống Huy Tông nhớ tới nguyên liệu làm món ăn kia, nhất thời đau đầu:
- Đã như vậy, thì ngươi tự quyết đinh đi. Thé thôi, ngươi lui xuống đi. À, đúng rồi, quán bar của ngươi chuẩn bị mở vũ hôi gì..gì đó nhỉ?
Lương Sư Thành vội nhắc nhở:
- Hoàng thượng, là vũ hội hóa trang.
- À, đúng, đúng, vũ hội hóa trang.
Tống Huy Tông cười ha hả, hướng Lý Kỳ nói:
- Vũ hội hóa trang của ngươi nghe qua có vẻ thú vị.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Hoàng thượng, không phải vi thần khoác lác, tuyệt đối là thú vị.
- Thực không biết làm sao ngươi có thể nghĩ ra được lắm trò quái đản vậy.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Không biết ngươi tổ chức vũ hội hóa trang có mục đích gì?
Lý Kỳ cũng không dám nói mục đích thật của mình ra, chắp tay đáp:
- Vi thần không dám lừa Hoàng thượng, vi thần làm như vậy chỉ là muốn kiếm nhiều tiền hơn mà thôi.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Coi như ngươi thành thật, lui xuống đi.
- Vi thần cáo lui.
Đi ra Điện Tiền Tư, hắn vội vàng tới ngự thiện phòng. Chỉ thấy Tả Bá Thanh đã đứng ở trước cửa, cười ha hả nói:
- Ta biết ngay cậu nhất định sẽ tới tìm ta.
Lý Kỳ nhướn mày, khó chịu nói:
- Thì ra Tả đại ca đã sớm biết việc đó.
Tả Bá Thanh cười gật đầu:
- Không sai, không dối gì cậu, chính là ta đề cử cậu tham gia yến tiệc bốn nước lần này.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, oán giận nói:
- Tả đại ca, việc này huynh làm thật không hiền hậu.
Tả Bá Thanh sững sờ:
- Lẽ nào cậu không muốn tham gia?
- Tiểu đệ đương nhiên nguyện ý. Nhưng trước đó huynh cũng nên thông báo với đệ một tiếng chứ.
Lý Kỳ buồn bực nói. Nếu biết trước, thì vừa rồi hắn đã không bị Tống Huy Tông dọa cho chết khiếp.
Tả Bá Thanh cười ngượng ngùng:
- Thực ra ta cũng muốn thông tri với cậu một tiếng. Nhưng vừa rồi quá tập trung vào việc nấu nướng quá, nên quên mất việc đó.
Việc này cũng có thể quên? Đúng là trù si?
Trong lòng Lý Kỳ rất tinh tường, giờ nói cái gì cũng vô dụng, nhân tiện nói:
- Tả đại ca, huynh vẫn còn trẻ, vì sao không tự mình tham gia? Tài nấu nướng của huynh đâu kém gì đệ?
- Ài, cậu không cần phải nịnh nọt ta. Tài nấu nướng của ta như thế nào, trong lòng ta biết rõ.
Tả Bá Thanh nhìn rất thoáng chuyện này, bỗng nhiên lại thở dài, áy náy nói:
- Nói ra thật xấu hổ, lần trước ta đã phụ thánh ân, bại trong tay của nước Liêu. Khiến cho Hoàng thượng và Đại Tống hổ thẹn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...