Nếu muốn dùng một câu để miêu tả tửu lượng của Mã Kiều, thì chính là “Mọi người đều say, độc ta tỉnh”.
Yến tịch duy trì mãi tới canh ba mới kết thúc.
Đám tiểu bối như Hồng Thiên Cửu đã gục hết, không có một người nào tỉnh táo. Cao nha nội tốt số, có Cao Cầu sai người dìu về. Đáng thương Sài Thông, say rượu nôn một bãi rồi ngủ luôn ở đây. Cha con Hồng Tề cũng uống tới đầu óc choáng váng, ngồi ở ghế không biết thì thào cái gì. Nhưng có thể nhìn ra được đêm nay bọn họ uống rất tận hứng.
Chỉ có vua uống rượu Mã Kiều là tỉnh táo. Nếu Lý Kỳ không bảo y về, thì chắc y còn chuẩn bị uống thêm một bát lớn nữa.
Trên đường.
- Mã Kiều, các ngươi đã uống bao nhiêu rượu?
Lý Kỳ rất hiếu kỳ hỏi. Vừa rồi lúc hắn vào trong nhà, thấy bình rượu la liệt khắp nơi, hắn cũng lười đếm.
Mã Kiều vung đầu cho tỉnh rượu, đáp:
- Ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên tửu lượng của Thất Công và Bát Kim ca quả thực không tồi. Có thể uống cùng ta tới mức đấy, ngoại trừ sư phụ ta ra không có ai.
May mắn có Lỗ Mỹ Mỹ, bằng không, khéo thằng nhãi này uống hết hầm rượu của mình mất.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Vậy hiện tại ngươi không sao chứ?
Mã Kiều lắc đầu:
- Không có việc gì, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là đói bụng. Vừa nãy chỉ lo uống rượu, ngay cả cơm đều quên ăn. Ngươi cũng thật là, đợi ta ăn nốt bát cơm rồi về.
Mẹ ngươi, ngươi tưởng đó là nhà ngươi à, còn muốn ăn xong cơm mới đi?
Lý Kỳ lườm y một cái:
- Tốt rồi, đừng càu nhàu nữa. Vừa nãy ta cũng chỉ mới ăn có hai miếng thịt, không nói thì thôi, vừa nhắc cái ta lại đói bụng. Như vậy đi, chúng ta quay về Tần phủ, tìm chút đồ ăn để ăn.
- Cũng được, đi nhanh lên.
- Đi nhanh? Ngươi đi được không? Thôi đi từ từ thôi, ngươi ngã ta không nhấc nổi.
- Ngươi cũng quá coi thường nhau, chút rượu ấy có là gì, nhanh đi thôi.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất quay về Tần phủ. Vừa vào cửa liền đi thẳng tới phòng bếp.
- Ủa, đã trễ như vậy rồi, còn ai ở phòng bếp nhỉ?
Từ xa, Lý Kỳ nhìn thấy bên trong phòng bếp vẫn còn sáng đèn, không khỏi hiếu kỳ.
Mã Kiều có vẻ như rất đói:
- Mặc kệ người đó là ai, đi xem chẳng phải sẽ biết. Nếu là Lục tử tiểu sư phó đang ăn vụng, vậy thì quá tốt, chúng ta có thể ăn sẵn.
Ngô Tiểu Lục có tật xấu là hay ăn vụng, trên dưới Tần phủ không người không biết.
Tên này chắc đói meo rồi. Nhưng vì sao Lục tử lại ở chỗ này. Bên trong rốt cuộc là ai?
Lý Kỳ mang theo lòng nghi hoặc đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Còn chưa nhìn thấy rõ ràng bên trong, chợt nghe Mã Kiều nấc một cái, quay đầu muốn chuồn.
Lại nghe thấy một tiếng quát:
- Đứng lại.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, nhất thời hiểu ra. Trong lòng bắt đầu lo lắng thay cho Mã Kiều. Chỉ thấy trong phòng bếp đứng hai nữ nhân, chính là Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận Nhi. Người vừa lên tiếng tự nhiên là Lỗ Mỹ Mỹ.
Mã Kiều vừa nghe thấy thanh âm này, toàn thân khẽ run, lập tức dừng lại, chậm rãi lui trở về, che miệng hướng Lỗ Mỹ Mỹ nói:
- Sư muội, sao muội còn chưa ngủ?
Đầu tiên Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận Nhi hướng Lý Kỳ thi lễ một cái, sau đó mới hướng Mã Kiều nói:
- Sư ca, huynh lại đi uống rượu à?
Thanh âm mang theo một tia chán ghét.
Mã Kiều sốt ruột quăng ánh mắt cầu cứu về phía Lý Kỳ, như đang nói…đây chính là do ngươi bảo ta uống, ngươi phải phụ trách toàn bộ.
Ài, nếu giờ mình bàng quang, về sau thằng nhãi này chắc chắn sẽ không uống rượu hộ mình.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Lỗ nương tử, cô cũng đừng trách sư huynh của cô. Là ta bảo y uống. Cô cũng biết ta không uống rượu, cho nên y giúp ta uống mấy chén.
- Mấy chén?
Lỗ Mỹ Mỹ nhìn sắc mặt của Mã Kiều. Nàng là người rất hiểu Mã Kiều, trong lòng đã minh bạch vài phần. Nhưng hiện tại Lý Kỳ chính là sư phụ của nàng. Sư phụ lên tiếng, nàng tự nhiên không dám nhiều lời, gật đầu nói:
- Sư phụ, đồ đệ không trách huynh ấy. Đồ đệ chỉ muốn bảo huynh ấy sau này uống ít thôi.
- Nhất định, nhất định.
Mã Kiều vội vàng gật đầu cam đoan.
Lý Kỳ cười cười, bỗng ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc:
- Đúng rồi, đã trễ như vậy, hai người ở trong phòng bếp làm gì?
Trương Nhuận Nhi lộ vẻ bối rối, ấp úng nói:
- Muội…muội…
Tính tình của Lỗ Mỹ Mỹ vốn nhanh ẩu đoản, nói thẳng:
- Sư phụ, là như vậy. Ngày mai là đại thọ sáu mươi tuổi của Trương lão gia tử. Cho nên Nhuận Nhi muội muội tính toán làm một cái bánh sinh nhật cho ông nội.
Nói là đại thọ, nhưng đối với những người nghèo như bọn họ, một cái bánh sinh nhật đã là nhiều rồi.
- Bánh sinh nhật?
Lý Kỳ cười ha hả, hướng Trương Nhuận Nhi nói:
- Nhuận Nhi, muội cần gì phải che giấu như vậy. Làm bánh ngọt cho ông nội, là một việc tốt, ta sao có thể trách muội được.
Trương Nhuận Nhi nghe xong, âm thầm thở phào một hơi, cảm kích nói:
- Cảm ơn Lý đại ca.
- Ừ.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Không ngại nếu để ta xem bánh sinh nhật của hai người chứ?
Trương Nhuận Nhi vui vẻ nói:
- Đương nhiên không ngại. Còn mong Lý đại ca chỉ điểm một hai…Ách, chỉ là bánh ngọt còn chưa nướng xong, phải đợi thêm một lát.
Lý Kỳ cười nói:
- Không sao, đúng lúc ta và Mã Kiều tới đây tìm đồ ăn. Ta nấu vài món lấp bụng trước đã. Hai người cũng mệt mỏi rồi, ăn chung luôn nhé.
- Vâng.
Hai nữ gật đầu.
Lý Kỳ quét mắt nhìn, thấy trên bàn còn để một ít bột mì, tâm niệm vừa động, quay đầu nhìn Mã Kiều, hỏi:
- Mã Kiều, đao pháp của ngươi thế nào?
- Không nấu ăn được, nhưng đánh nhau thì không vấn đề.
Mã Kiều thẳng thắn đáp.
- Ừ, hôm nay ta cho ngươi chứng kiến mì sợi mười tám đao của ta.
Đến hiện tại Mã Kiều vẫn còn sợ hãi băm cẩu mười tám đao của Lý Kỳ, vội lắc đầu nói:
- Phó Soái, bỏ qua đi, ta chịu không được mười tám, mười chín đao của ngươi. Ngươi làm vài món điền bụng là được.
Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả nói:
- Yên tâm, lần này không liên quan gì tới ngươi. Ngươi chỉ cần quan sát là được.
Đầu tiên Lý Kỳ sai Lỗ Mỹ Mỹ lấy một cái bếp lò nhỏ, đun một nồi nước. Lại lấy ra bốn cái bát, thái thịt bỏ vào trong nồi nước sôi. Tiếp theo bắt đầu nhào bột. Một bên nhào bột, một bên giảng dạy cho hai nữ bí quyết nhào bột.
Hai nữ nghe rất là chăm chú
Chỉ sau chốc lát, Lý Kỳ đã nhào xong, cầm ở tay, tay kia cầm một con dao sắc bén, đứng cách nồi hai thước, hướng Mã Kiều nói:
- Mã Kiều, ngươi nhìn đây.
Nói xong, cổ tay phải vung lên. Chỉ thấy từng sợi mỳ có kích thước như nhau tạo thành hình vòng cung rơi chính xác vào trong nồi, mà không bắn ra một chút nước nào ra ngoài. Đủ biết tay nghề của Lý Kỳ đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Những sợi mì trôi nổi trên nồi canh, giống như cá bạc nghịch nước, rất là đẹp mắt.
Quả thực cảnh đẹp ý vui.
Ba người trừng lớn con mắt, như không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Nhìn một hồi lâu, chợt nghe bịch một tiếng, Lý Kỳ đóng nắp vung lại, cười nóI;
- Biểu diễn kết thúc, Nhuận Nhi, chắc bánh ngọt của muội cũng xong rồi.
Trương Nhuận Nhi kinh hô một tiếng, vội vàng đi tới bếp lò lấy cái khay ra.
- Phó Soái, ngươi thật là thâm tàng bất lộ. Không thể tưởng được đao pháp của ngươi đã đến cảnh giới đó. Thật lợi hại, có thời gian rảnh chúng ta tỷ thí một phen?
Mã Kiều giơ ngón tay cái lên khen.
Tỷ thí với ngươi? Ta còn yêu đời lắm.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Biến.
Nói xong, quay sang quan sát cái bánh ngọt mà Trương Nhuận Nhi mới bưng ra kia. Chỉ thấy nó là một hình cầu tròn tròn. Cho dù quét bơ lên cũng không dễ nhìn hơn. Sắc mặt không khỏi cứng đờ.
Trương Nhuận Nhi theo thói quen nghịch nghịch tóc mai. Nhưng qua thói quen này, có thể thấy trước kia nàng làm không thiếu những món thủ công ở nhà. Ít nhất, những nữ nhân sống an nhàn sung sướng như Tần phu nhân rất khó có cơ hội làm động tác đó. Nàng không yên liếc nhìn Lý Kỳ:
- Lý đại ca, có phải bánh sinh nhật làm không tốt?
Lỗ Mỹ Mỹ ngượng ngùng nói:
- Sư phụ, cái bánh này là do đồ đệ dạy Nhuận Nhi muội muội làm, đã khiến ngài mất thể diện. Thực sự xin lỗi.
Lý Kỳ hơi liếc Lỗ Mỹ Mỹ, lại nhìn Trương Nhuận Nhi, nói:
- Nhuận Nhi, cái bánh ngọt này của muội rất khó nói tốt hay kém. Muội làm nó là để cho ông nội ăn, đây là một mảnh hiếu tâm của muội. Bất kể như thế nào, đối với ông nội muội mà nói, đều là bánh ngọt có hương vị ngon nhất. Nhưng nếu để cho khách hàng ăn, thì ta chỉ có thể nói rằng, ta tuyệt sẽ không mang cái bánh ngọt này cho khách.
Trương Nhuận Nhi vội la lên:
- Lý đại ca, mong huynh chỉ ra chỗ sai cho muội.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Ta không tận mắt thấy muội làm, cũng chưa nếm qua, cho nên ta sẽ không đánh giá ở cách làm. Nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi, đây không thể nghi ngờ là một cái bánh ngọt thất bại. Cái quan trọng nhất của bánh ngọt chính là sáng ý và tâm ý. Muội không thể cho rằng làm bánh ngọt giống như làm mỳ. Không những ăn ngon, mấu chốt là vẻ ngoài phải đẹp, phù hợp với chủ đề. Chẳng hạn như muội làm bánh ngọt này để mừng sinh nhật ông nội, vậy đầu tiên cô phải tự hỏi, thứ gì có thể đại biểu cho sinh nhật? Đào mừng thọ là một sự lựa chọn tốt. Vậy muội có thể làm bánh ngọt có hình quả đào, sau đó dùng mứt hoa quả và bơ để trang trí. Bên trong có thể cho thêm một ít hạch đào. Hạnh nhi, những thứ đó rất tốt cho sức khỏe người già.
Trải qua một phen chỉ bảo của Lý Kỳ, Trương Nhuận Nhi lập tức hiểu ra rất nhiều điều:
- Vậy…để muội làm lại.
- Không còn kịp rồi. Làm bánh ngọt này phải cần khuôn đúc. Muội cho rằng làm đơn giản như vậy à. Vừa nãy ta đã nói, đây là một phần hiếu tâm của muội, vô luận nó có hình dáng như thế nào, ông nội của muội đều sẽ thích.
Lý Kỳ lắc đầu nói.
Hai mắt Trương Nhuận Nhi hiện lên một tia tiếc nuối. Nàng là một nữ nhân thích sự hoàn mỹ. Bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, cầu khẩn nói:
- Lý đại ca, liệu huynh…huynh có thể thu muội làm đồ đệ không. Muội thực sự rất thích làm bánh.
Lý Kỳ cười nói:
- Được chứ. Thực ra ta cũng có tính toán đó.
Trương Nhuận Nhi mừng rỡ, tranh thủ thời gian hành lễ:
- Nhuận Nhi bái kiến sư phụ.
Lý Kỳ nâng nàng dạy:
- Tốt rồi, tốt rồi, cái gì mà sự phụ, đồ đệ, ta không coi trọng mấy thứ đó. Ta cọi trọng là năng lực của muội. Tuy nhiên, muội phải nói chuyện này trước với vị ca ca kia của muội một câu. Tên đó tương đối nhỏ mọn. À, câu này đừng nói với y.
Trương Nhuận Nhi cười khúc khích nói:
- Nhuận Nhi đã hiểu.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Ta thu muội làm đồ đệ, múc đích chính là vì mở một cửa hàng bánh ngọt, do muội và Lỗ nương tử quản lý. Muội theo Lỗ nương tử học cách làm bơ cùng với mứt hoa quả trước đã. Rồi sau đó ta sẽ dạy hai người làm các kiểu bánh ngọt. Chờ hai người xuất sư, tin rằng cửa hàng đó cũng có thể tự hoạt động.
Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận Nhi nghe xong, nhất thời vui tới nhướn mày. Duy chỉ có Mã Kiều ngồi xổm ở bên cạnh bếp, một bộ đáng thương nói:
- Phó Soái, mỳ của ngươi rốt cuộc đã xong chưa, ta sắp chết đói rồi đây.
Lý Kỳ thấy đã xong, liền mở vung, gắp mỳ bỏ vào trong bát, rồi thêm ít hành vào. Bát mỳ nóng hổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Mã Kiều lập tức bưng lên một bát rồi ăn:
- Chà chà, bát mỳ này ăn ngon thật, vừa dai vừa ngọt, càng nhai càng thơm. Sư muội, muội cũng ăn đi, để nguội lại không ngon.
- Sư huynh, muội không đói bụng, huynh ăn nhiều một chút.
Lỗ Mỹ Mỹ gắp hơn nửa mỳ trong bát mình cho Mã Kiều.
Hành động này làm cho Mã Kiều rất kích động, thiếu chút nữa nuốt cả cái bát vào.
Lý Kỳ nhìn một màn này, mới hiểu được cái gì gọi là ‘Chỉ ao ước uyên ương, không ao ước tiên’.
Trương Nhuận Nhi không vội ăn, mà hiếu kỳ hỏi:
- Lý đại ca, vì sao vừa nãy huynh bỏ hành vào?
Lý Kỳ cũng đói meo rồi, vừa bưng bát lên chuẩn bị ăn, nghe thấy Trương Nhuận Nhi hỏi vậy, nghĩ bụng, cô nàng này đúng là một nhân tài, quan sát rất cẩn thân.
- Muội chỉ cần sử dụng thành thạo tỏi và hành là sẽ hiểu. Đạo lý trong đó, muội tự lục lọi. Ta ăn trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...