Bắc Tống Phong Lưu

Lý Kỳ duỗi tay nói:

- Lấy ra!

Lục Bách Hiểu kinh ngạc hỏi:

- Lấy cái gì?

- Hổ Phù chứ cái gì.

- Hổ Phù? Ta làm sao sẽ có Hổ Phù. Ngươi đừng có chuyển chủ đề, mau mau lăn xuống.

Lý Kỳ bỗng vỗ mạnh bàn, cả giận nói:

- Lớn mật Lục Bách Hiểu, dám mưu đồ tạo phản, người đâu, mang ra ngoài chém cho ta.

Lời này thật quá khí phách, khiến cho toàn trường nhất thời ngây như phỗng, đều suy nghĩ, tên này điên rồi à.

Phạm Tín vội nói:

- Phó soái, vạn lần không được.

- Phạm ngu hầu, chẳng lẻ ngươi còn muốn bao che cho nghịch thần tặc tử? Vậy thì đừng trách ta cũng trị tội ngươi.

Lý Kỳ hiên ngang lẫm liệt nói.

Lục Bách Hiểu tức giận tới mồm mép run rẩy, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Thằng nhãi ngươi sao dám vu oan ta. Ta nhất định phải tố cáo ngươi lên Hoàng thượng.

- Tố cáo ta? Ta còn muốn tố cáo ngươi đây này.


Lý Kỳ hừ nói:

- Xin hỏi Lục học sĩ, chúng tôi là ai?

Lục Bách Hiểu tức giận đáp:

- Bọn người bất quá chỉ là một đám vũ phu mà thôi.

- Không sai, chúng tôi là vũ phu, nhưng chúng tôi còn có một cái tên quang vinh khác, chính là cấm quân.

Lý Kỳ nhếch miệng, hướng những người còn lại:

- Mọi người nói có đúng hay không?

- Đúng vậy.

Mọi người đồng thanh kêu lên.

Lý Kỳ lại hỏi:

- Vậy trách nhiệm của cấm quân chúng ta là gì?

- Bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ kinh sư.

- Nói rất hay.

Lý Kỳ gật đầu:

- Vậy các ngươi nói cho vài vị Đại Học Sĩ, chỉ có người nào mới có thể điều động cấm quân?

Mọi người lại lớn tiếng reo lên:


- Hoàng thượng và Xu Mật Viện.

- Vậy Hàn Lâm Viện có tư cách đó không?

- Không có.

Lý Kỳ rất thỏa mãn gật đầu, hai mắt hướng về Lục Bách Hiểu:

- Lục Đại Học Sĩ, lá gan của ngươi thật là không nhỏ. Không có Hổ Phù mà dám tùy tiện điều động cấm quân. Đây chẳng phải là ý đồ mưu phản còn là cái gì? Hừ, tố cáo ta? Ngươi đi tố cáo thử xem, chúng ta khiến việc này náo đại. Ta nhiều lắm là bãi quan từ chức, còn ngươi, ý đồ mưu phản, hừ hừ, cái tội danh này có thể to lắm, rơi đầu là chắc chắn rồi. Ngươi viết tấu chương đi, để ta giúp ngươi mài mực.

Vì sao Bắc Tống tăng mạnh quyền lực của Xu Mật Viện? Đơn giản chính là sợ hãi có người mưu phản. Cho nên nếu không có Hổ Phù trong tay, mà dám tự tiện điều động quân đội, hơn nữa còn là cấm quân. Đừng nói là Hàn Lâm Viện, cho dù là người của Tam Nha, cũng không thể được.

- Ngươi, ngươi cưỡng từ đoạt lý, ta điều động cấm quân khi nào.

Mặt mũi Lục Bách Hiểu đầy mồ hôi, ngón tay chỉ vào Lý Kỳ cũng bắt đầu run rẩy.

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Lục Đại Học Sĩ, vừa rồi ta đã hỏi ngươi một lần, có phải ngươi ra lệnh cho chúng ta xuống lầu ăn cơm hay không, ngươi nói đúng vậy. Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy. Cho nên xin hỏi, ngươi ra lệnh cho chúng ta xuống lầu, chẳng phải là điều động cấm quân rồi sao? Nói không chừng đợi tí nữa ngươi lại điều động chúng ta tới hoàng cung để tạo...

- Thúi lắm, có ngươi mới tạo phản.

Hiện giờ trong lòng Lục Bách Hiểu đã rối loạn, lời nói thô tục cũng phát ra.

Lý Kỳ cười nói:

- Lục học sĩ, ngài khẩn trương như vậy làm gì. Ta định nói là tạo phòng. Chẳng lẽ ngài có tật giật mình?

Chúng võ tướng nghe xong, không nhịn được cười ra tiếng, vị phó suất này đúng thật là xấu.


Lục Bách Hiểu lảo đảo, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Tống Mặc Tuyền tranh thủ thời gian vịn lấy y, hướng Lý Kỳ nói:

- Ăn nói lợi hại lắm, nếu Lục Đại Học Sĩ có mệnh hệ gì, ta nhất định không buông tha cho ngươi.

Lý Kỳ gãi trán nói:

- Tống học sĩ, đừng nói ta nhắc nhở ngươi. Lục Bách Hiểu mưu toan tạo phản, ngươi và y thân cận như vậy. Một khi Hoàng thượng truy cứu, cũng đừng trách ta không nói tình cảm, sẽ bẩm báo chi tiết.

- Ngươi…

Ở trong triều, Tống Mặc Tuyền coi như là người biết ăn nói. Không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, bị Lý Kỳ nói cho á khẩu không trả lời được. Nhưng nếu không dưng phải gánh cái tội danh lớn như vậy, thực sự đáng sợ.

Lúc này, vị ngồi đối diện Tống Mặc Tuyền đứng dậy, ôn tồn nói:

- Ài, Mã Phó Soái, mọi người đều là quan đồng liêu, đâu cần phải tính toán chi li. Ta thấy sắc trời đã không còn sớm, các vị đã thao luyện một ngày rồi, chắc cũng mệt. Mọi người vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, ăn cơm trước đi.

Lý Kỳ chép miệng hỏi:

- Các ngươi không điều chúng ta xuống lầu nữa à?

Đã bị ngươi nói thành mưu phản, còn ai dám điều động các ngươi nữa. Người nọ cười ngượng ngùng nói:

- Đâu có, đâu có, vừa rồi Bách Hiểu chỉ là nói vui mà thôi. Các vị tướng quân chớ cho là thật.

- Đã như vậy.

Lý Kỳ ôm quyền, hướng Hồ Du nói:

- Mã Soái, còn mời ngài cố kỵ tánh mạng của Lục học sĩ, ngồi chung với hạ quan. Nếu ngài xuống lầu ăn, Lục học sĩ sẽ mang tội danh tự tiện điều động cấm quân mất. Mời ngài ngồi bàn trên.

Chúng võ tướng cũng kêu lên:

- Mời Mã Soái ngồi bàn trên.


Hồ Du đã sớm choáng váng. Y vạn lần không ngờ, Lý Kỳ lại có thể khiến cho đám Đại Học Sĩ phải cúi đầu nhận lầm với võ tướng bọn họ. Nhưng dù sao y vẫn còn có chút lo lắng. Đây đều là người có quyền cao chức trọng, nếu truy cứu, y sẽ không thoái khỏi quan hệ.

Người nọ thở dài, duỗi tay nói:

- Mời Mã Soái.

- Vâng.

Hồ Du gật đầu, sau đó đi tới, trong lòng không biết là tư vị gì.

Mồi lửa đầu tiên của Lý Kỳ đã trực tiếp đốt lên cấp trên của mình. Đám người Phạm Tín đã thay đổi cách nhìn với hắn. Nhưng chưa từng nghĩ tới, chỉ gần kề mấy canh giờ, hắn lại đốt lửa về phía Hàn Lâm Viện. Từ lúc Tống thái tổ uống rượu tước binh quyền, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Từ trước tới nay, Tam Nha luôn bị Hàn Lâm Viện đè đầu cưỡi cổ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bình thường đám võ tướng kia gặp phải sĩ phu, Đại Học Sĩ, đều rất khúm núm. Mà ngay cả lão tướng quân như Chủng Sư Đạo cũng như thế.

Nhớ lúc trước Địch Thanh tiến vào Xu Mật Viện, cũng bị đám ngôn quan, Đại Học Sĩ buộc tội. Dù cuối cùng ông ta vẫn có thể tiến vào, nhưng càng về sau vẫn không tránh khỏi bi kịch.

Trước kia Lý Kỳ thấy Bắc Tống hủ bại như vậy, hắn liền đổ tội cho Lục Tặc. Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy việc này, suy nghĩ của hắn đã thay đổi lớn.

Nếu đám Lục Tặc, Nhạc Phi cùng Chủng Sư Đạo mà kiên cường chính trực, thì bọn họ có thể bước lên một bước cuối cùng đó không? Chỉ sợ đã sớm bị nhóm nho sinh cổ hủ dùng cái lưỡi dẻo quẹo của mình làm cho tức chết rồi. Muốn nói vì sao Bắc Tống bị quân Kim tiêu diệt, hiện giờ Lý Kỳ cho rằng đám nho sinh chính là nguyên nhân chính. Chỉ đọc hơn người khác vài năm sách vở, đã kiêu hoành bạt hỗ, không ai bì nổi. Chỉ viết chữ nhanh hơn người khác, động một tí lại thượng tấu, tìm xương trong trứng gà. Nhưng một khi xảy ra chiến tranh, bọn họ ngoại trừ cầu hòa ra, thì vẫn là cầu hòa. Những điều học được trong sách vở đã quên một mảnh, chỉ biết chọn kẻ yếu hơn để ức hiếp.

Chẳng hạn như Lương Sư Thành, người ta chỉ là một thái giám, nhưng Đại Học Sĩ của Hàn Lâm Viện có ai dám mắng y? Cho dù ngươi thượng tấu, Hoàng thượng cũng không thèm nhìn tấu chương đó. Ngươi làm sao khó dễ được ta.

Bỏ dân chúng sang một bên, chỉ nói về chính trị, căn bản không có đúng với sai, gian với trung, chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện.

Mà đám võ tướng vốn có địa vị xấu hổ, cũng liền trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến giữa các chính khách.

Nhưng đám võ tướng bình thường luôn bị đàn áp, hôm nay rốt cuộc hãnh diện một phen. Lý Kỳ đã thay bọn họ hả giận. Trong lòng bọn họ tự nhiên là cảm ơn Lý Kỳ. Rất rõ ràng, địa vị của Lý Kỳ thoáng cái liền đề cao hơn rất nhiều. Đợi cho rượu được bưng lên, đám Chỉ Huy Sứ, Đô Đầu kia đều liên tiếp mời rượu Lý Kỳ.

Tuy nhiên, đáng tiếc rằng Lý Kỳ là một nam nhân rất có nguyên tắc. Hắn từ chối nhã nhặn từng người, chỉ dùng trà thay rượu. Mà mọi người cũng không để ý lắm. Trong chốc lát, Lý Kỳ đã uống liên tục bảy tám chén trà, bụng có chút căng, nhưng trong lòng lại rất cao hứng. Hắn vạn lần không ngờ, một việc nhỏ như vậy, đã khiến hắn thu phục được nhân tâm. Chính ra, nên cảm ơn đám người Tống Mặc Tuyền mới đúng.

Mà người không vui nhất, không ai khác ngoài Hồ Du. Vừa rồi ở trước mặt thủ hạ, y đã mất hết mặt. Hơn nữa toàn bộ danh tiếng đã bị Lý Kỳ cướp mất, còn đắc tội cả đôi bên. Đám người Tống Mặc Tuyền coi như nhớ kỹ y. Mà các thuộc hạ cũng không còn để ý tới y nữa. Tất cả đều vì tên Phó Đô Chỉ mới tới này.

Lý Kỳ đều nhìn trong mắt, nhưng hắn không có gì phải sợ Hồ Du. Người mà hắn sợ nhất là hạng người hỉ nộ không lộ ra như Lương Sư Thành, Vương Phủ, hạng chân tiểu nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Tửu lượng của đám võ tướng này quả thực không tồi. Nếu đã mời bọn họ ăn cơm, nhất định phải mang đủ tiền. Thức ăn còn chưa bưng lên, rượu đã uống hết năm bình. Tốc độ tiêu phí như vậy, là điều Lý Kỳ thích nhất. Với giá cả của rượu Thiên Hạ Vô Song, chỉ có đám người Hồng Thiên Cửu, Cao nha nội mới dám uống như vậy.

Đám võ tướng ăn uống ồn áo, khiến cho mấy người Tống Mặc Tuyền đau đầu không thôi. Nhưng bọn họ cũng không thể đi, bằng không mất hết mặt mũi. Chỉ có thể ngượng chống. Thỉnh thoảng lại mượn cơ hội châm chọc vài câu. Nhưng những lời nho nhã của bọn họ, đám võ tướng lại không hiểu, giống như đàn gảy tai trâu. Muốn chọc giận mà không chọc giận được, đúng là bi kịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui