Bắc Tống Phong Lưu

Giờ đây trong lòng Phong Nghi Nô rất loạn, ở đâu còn nghĩ nhiều như vậy, vội la lên:

- Hoàng thượng bảo ngươi tới chính là giúp tỷ tỷ điều trị thân thể, đây cũng chính là phận sự của ngươi. Sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn.

Lý Sư Sư bỗng giơ tay lên, nhỏ giọng nói:

- Muội muội đừng lo lắng, bệnh cũ của ta tái phát, đợi lát nữa sẽ đỡ.

Hiện tại Lý Kỳ cũng rơi vào thế khó xử. Hắn tự nhiên không hy vong Lý Sư Sư xảy ra việc gì. Nhưng hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể cầu Phật Tổ phù hộ.

Một lát sau, nhờ được mấy nha hoàn hầu hạ, lông mày của Lý Sư Sư mới giãn ra, lại uống một ngụm nước trà, thở phào một tiếng, rốt cuộc bình tĩnh lại. Phong Nghi Nô ở một bên thay nàng lau mồ hôi. Từ việc này có thể nhìn ra được quan hệ giữa nàng và Lý Sư Sư thật thân như chị em.

- Thực xin lỗi Lý sư phó, đã khiến ngươi phải lo lắng.

Lý Sư Sư thở gấp nói.

Lý Kỳ thấy một đại mỹ nhân lại bị bệnh tật tra tấn như vậy, có chút không đành lòng,:

- Phải là ta nên xin lỗi Sư Sư cô nương mới đúng. Đây thuộc về trách nhiệm của ta, nhưng ta lại không làm gì được. Ta cảm thấy rất xấu hổ.

Phong Nghi Nô hừ một tiếng:

- Ai biết có phải ngươi cố ý thấy chết mà không cứu hay không.

Lý Sư Sư hơi liếc Phong Nghi Nô, trong ánh mắt mang theo ý trách cứ.

Phong Nghi Nô thấy Lý Sư Sư không được khỏe, cũng không dám nghịch ý của nàng, bĩu môi, không nói gì nữa.

Lý Sư Sư cũng biết Lý Kỳ đang lo lắng cái gì, mỉm cười nói:

- Lý sư phó yên tâm, ta đã không sao rồi, mời ngồi.

Hiện tại Lý Kỳ đâu còn tâm tư để ngồi. Giờ mạng của hắn đã ràng buộc với Lý Sư Sư. Nếu không trị khỏi bệnh cho Lý Sư Sư, thì cuộc sông sau này của hắn cũng không dễ chịu gì lắm. Nhíu mày suy nghĩ một lát, rất nhanh nhìn xuống dưới háng của Lý Sư Sư, thấy không có ‘dị vật’ gì, trong lòng thoáng yên tâm, hỏi:

- Lý Sư Sư, thứ cho ta mạo phạm hỏi một câu, có phải cứ mỗi tháng căn bệnh này lại tái phái một lần?

Lý Sư Sư sững sờ, hơi gật đầu, than nhẹ một tiếng:

- Bệnh này lúc tốt lúc xấu, năm ngoái uống thuốc tưởng rằng đã khỏi rồi, ai mà ngờ tới năm nay lại…Ài, vận mệnh của ta đã như vậy, chẳng trách người khác. Lý sư phó cũng không cần quá để ý.

Xem ra suy đoán của mình không sai. Thật đúng là kinh nguyệt không đều.

Lý Kỳ nhướn mày, lại hỏi:

- Vậy cô còn mời lang trung khám bệnh không?

Lý Sư Sư lắc đầu:


- Ài, chắc là do bệnh tình của ta chuyển biến xấu. Lần này ngay cả ngự y kê đơn thuốc cũng không có tác dụng nhiều lắm.

Không phải chứ, kinh nguyệt không đều cũng không phải là bệnh bất trị gì. Lẽ nào y học thời nay lại lạc hậu tới mức đó? Nhưng nàng ta nói lần đầu tiên dùng thuốc có hiệu quả, vậy thì chứng minh căn bệnh này vẫn có thể trị được. Vậy vì sao lần thứ hai lại không được?

Lý Kỳ cau mày, cẩn thận nhớ lại các cách trị kinh nguyệt không đều, xem có biện pháp nào hữu dụng không.

Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ trầm tư suy nghĩ, không dám quấy rầy hắn. Nàng đã được chứng kiến bản lĩnh thần kỳ của Lý Kỳ, cũng biết người này có chân tài. Trong lòng âm thầm hy vọng hắn có thể trị khỏi bệnh cho Lý Sư Sư.

Một lát sau, Lý Kỳ chợt bắt được một thông tin quan trọng, hỏi:

- Sư Sư cô nương, vừa nãy cô nói đã lâu rồi cô không ra ngoài, vì sao vậy?

Lý Sư Sư sững sờ, không hiểu ý của hắn lắm, cười buồn đáp:

- Ở đây ta không có bằng hữu gì, chỉ có muội muội là tri tâm của ta. Cho dù ra ngoài cũng không biết đi đâu.

Nàng nói cũng có lý. Những danh kỹ như nàng, bình thường đều gặp phải những hạng háo sắc, lấy đâu ra bằng hữu để tâm tình, trò chuyện. Hơn nữa, hiện tại nàng chính là nữ nhân của Hoàng thượng, ai dám tiếp cận nàng. Mà Hoàng thượng thì không có khả năng ngày nào cũng tới đây. Nói cách khác, hiện tại nàng như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vậy.

Đã bị nhốt thì tâm trạng làm sao tốt được. Không mắc phải chứng tự kỷ đã là không tồi rồi.

Có lẽ nguyên nhân căn bệnh chính là ở đây.

Lý Kỳ hơi gật đầu, hắn nhớ từng có người nói qua, tinh thần thường xuyên rơi vào trạng thái bị đè nén, hoặc là tâm lý chịu thương tổn gì đó, đều có thể khiến cho kinh nguyệt mất cân đối. Nói một cách khác, kinh nguyệt của nữ nhân có thể phản ánh cảm xúc của người đó trong một giai đoạn như thế nào.

Không thể tưởng được Lý Kỳ ta sắp phải làm một thầy thuốc phụ khoa.

Trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười, nhưng giờ hắn đã không còn một chút hận ý gì với Lý Sư Sư. Có chỉ là sự thương cảm. Trong mắt hắn, Lý Sư Sư chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi. Hắn thở dài:

- Sư Sư cô nương, ta thấy bệnh này của cô chỉ dựa vào dược vật là không được. Cái đó chỉ có thể trị phần ngọn, không trị được phần gốc. Cuối cùng vẫn phải dựa hoàn toàn vào cô.

Hai mắt Phong Nghi Nô sáng ngời, hỏi:

- Có phải ngươi đã nghĩ ra biện pháp rồi không?

Lý Kỳ còn chưa hết giận Phong Nghi Nô, cũng không muốn dính dáng gì tới nàng, cho nên chẳng thèm để ý, hướng Lý Sư Sư, nói tiếp:

- Sư Sư cô nương, gần đây có phải cô gặp phải chuyện gì không vui không?

Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ đối xử đạm mạc với mình, sắc mặt hơi xấu hổ, trong mắt hiện lên một tia cô đơn, đứng một bên, lặng lẽ không nói.

Lý Sư Sư lắc đầu:

- Không có, Lý sư phó hỏi điều này làm chi?

Lý Kỳ giải thích:

- Ta hoài nghi bệnh này của cô có liên quan tới việc cô đã lâu không ra ngoài. Cả ngày cô ở trong nhà, không cảm thấy buồn bực à?


Lý Sư Sư than nhẹ một tiếng:

- Thấy buồn bực thì thế nào? Ta cũng muốn đi ra ngoài dạo chơi một lát. Nhưng vừa đi ra, phiền não càng nhiều, còn không bằng ở trong nhà tự tại hơn.

Điều này cũng đúng. Một mỹ nữ như nàng, vừa bước ra khỏi cửa, những nam nhân kia còn không chen chúc mà tới. Nhưng nếu tiếp tục như vậy, thì không phải biện pháp tốt.

Lý Kỳ hơi trầm ngâm:

- Ta cũng biết cô khó xử. Nhưng ta hy vọng cô vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút, hô hấp không khí mới mẻ, nhìn hoa cỏ cây cối, tâm trạng tự nhiên cũng tốt lên. Tâm trạng tốt lên, bệnh của cô sẽ theo đó mà chuyển biến tốt đẹp. Thực ra đối với một nữ nhân mà nói, bảo trì tâm tình thoải mái là điều rất quan trọng.

Lý Sư Sư kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ Lý Sư Sư đã tìm ra nguyên nhân của bệnh?

Lý Kỳ không chắc chắn đáp:

- Ta mới chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng cô ra ngoài đi dạo nhiều hơn, cũng không phải là chuyện xấu gì.

Lý Sư Sư thở dài:

- Nhưng ta có thể đi đâu?

Phong Nghi Nô nói:

- Tỷ tỷ, nếu không như vậy, ngày mai muội cùng tỷ đi ra ngoài giải sầu.

Nói xong, lại không yên nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ không lên tiếng, coi như tán thành.

- Cũng tốt.

Lý Sư Sư gật đầu:

- Vất vả cho muội rồi.

Phong Nghi Nô giả vờ bất mãn:

- Tỷ tỷ, giữa tỷ muội chúng ta cần gì phải khách khí như thế?

Lý Sư Sư mỉm cười, chuyển tới ánh mắt cảm kích.

Lý Kỳ nhìn Lý Sư Sư. Mặc dù là cười, nhưng vầng trán luôn bao phủ một cỗ mây đen. Nghĩ bụng, xem ra chỉ đi ra ngoài một chút vẫn không được. Phải nghĩ biện pháp khiến nàng ta vui vẻ mới tốt.


Hắn biết, biện pháp tốt nhất chính là để Tống Huy Tông tới chỗ nàng nhiều hơn. Nhưng y chính là Hoàng đế a, nữ nhân nhiều không kể xiết. Làm gì có khả năng lãng phí toàn bộ thời gian với một người. Trong lòng không khỏi thở dài, xem ra phải nghĩ biện pháp khác.

- Lý sư phó, nếu ngày mai ngươi không có việc gì, không bằng đi cùng chúng ta.

Lý Sư Sư mỉm cười nói.

Lý Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để Lý Sư Sư vui vẻ, nhất thời không nghe rõ, nao nao hỏi:

- Cô vừa nói gì vậy?

Lý Sư Sư cười khổ:

- Ta là hỏi, trưa mai nếu như Lý sư phó rảnh rỗi, không ngại đi cùng chúng ta.

Đại tỷ, ta đâu có người bao nuôi như ngươi, ta còn có rất nhiều việc phải làm.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Thực sự xin lỗi, ngày mai ta còn có vài việc phải xử lý, chỉ sợ không thể đi cùng cô. Như vậy đi, đến lúc đó cô sai người mang thư tới, ta làm xong đồ ăn sẽ cho ngươi đưa qua.

Lý Sư Sư cũng không miễn cưỡng, gật đầu:

- Vậy phải làm phiền Lý sư phó rồi.

- Không phiền, không phiền, đây là việc ta nên làm.

Lý Kỳ cười ha hả, dư quang nhìn thấy bát cháo trên bàn cơ hò còn nguyên, lúc này mới nhớ tới nói chuyện một lúc rồi, Lý Sư Sư còn chưa ăn, vội nói:

- Sư Sư cô nương, cô nên ăn nhanh kẻo nguội.

- Lý sư phó không nhắc, ta lại quên mất.

Lý Sư Sư cười khổ lắc đầu, cũng cảm thấy hơi đói bụng, cầm lấy thìa vừa định ăn, Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Chờ chút.

Lý Sư Sư ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói tiếp:

- Bát cháo đó đã nguội, thôi bỏ đi, múc bát mới mà ăn.

Lý Sư Sư gật đầu, một nha hoàn lập tức đi lên múc một bát cho nàng.

Có lẽ Lý Sư Sư thực sự đói bụng, rất nhanh ăn hết bát cháo kia, lại múc thêm bát nữa. Nàng vừa chuẩn bị ăn, bỗng dừng lại, hỏi:

- Lý sư phó, ngươi xử lý hai nồi súp kia thế nào?

Thực ra nàng thích uống hai món súp kia hơn là món cháo này.

Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ý, cười khổ đáp:

- Súp đã bị đồ đệ của ta ăn hết rồi. Nếu Sư Sư cô nương yêu thích, ngày khác ta làm lại cho cô cũng được.


Hai mắt Lý Sư Sư hiện lên tia thất vọng. Nhưng muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân mình, hơi gật đầu, tiếp tục ăn.

Trong lúc rảnh rỗi, Lý Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt vừa vặn đụng vào ánh mắt của Phong Nghi Nô. Chỉ thấy trong mắt nàng tràn ngập phẫn nộ và ủy khuất, lập tức tránh đi, chợt thấy một đĩa lê đặt trên bàn, nhướn mày hỏi:

- Sư Sư cô nương, cô thích ăn lê à?

Lý Sư Sư khẽ giật mình, gật đầu:

- Chưa nói tới thích, chỉ là thỉnh thoảng mơi ăn thôi.

Lý Kỳ nói:

- Ăn nhiều trái cây đương nhiên là tốt, nhưng với sức khỏe của cô hiện giờ, nên dừng ăn lê.

Lý Sư Sư nghi ngờ hỏi:

- Vì sao.

- Bởi vì lê thuộc tính hàn. Nếu như cô thích ăn hoa quả, thì nên ăn quýt hoặc đào thì tốt hơn. Ăn nhiều cũng không sao.

Lý Kỳ giải thích.

Lý Sư Sư cái hiểu cái không, gật đầu:

- Đây là dưỡng sinh học của Lý sư phó?

- Có thể nói như vậy.

- Vậy Lý sư phó có bằng lòng nói cho ta biết về dưỡng sinh học kia không?

Điều này Lý Kỳ cầu còn không được. Dù sao sức khỏe của nàng ta tốt lên, cũng là điều tốt cho mình. Hắn bắt đầu dùng tài ăn nói, giảng giải cho Lý sư phó một vài tri thức về dinh dưỡng. Đồng thời dặn nàng, cái gì có thể ăn, cái gì không thể.

Lý Sư Sư nghe mà không ngừng gật đầu. Có thể nhìn ra được, nàng rất tôn sùng dưỡng sinh học của Lý Kỳ.

Phong Nghi Nô ngồi ngây ngốc một bên, nghe hai người bọn họ thảo luận, nhưng không chen miệng vào được, trong lòng cực kỳ buồn bực, đứng lên nói:

- Tỷ tỷ, muội cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi chút.

Lý Sư Sư sững sờ, hai mắt chớp chớp, gật đầu:

- Ừ, muội về phòng trước đi.

Phong Nghi Nô hung hăng nhìn Lý Kỳ một cái, mới mang theo vẻ mặt giận dữ ra ngoài.

Đợi Phong Nghi Nô đi rồi, Lý Sư Sư bỗng thở dài, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý sư phó, cô em này của ta dù bình thường hơi tùy hứng, nhưng bản tính không xấu. Hơn nữa thân thế của muội ấy cũng rất đáng thương. Cho nên cậu đừng để trong lòng cũng không cần phải tức giận.

Lý Kỳ cười khổ:

- Ta tức giận hay không, không quan trọng. Nhưng nàng ta cứ giận ta, ta có biện pháp nào đâu. Tuy nhiên cô yên tâm, về sau ta sẽ cố tránh nàng ta.

Thực ra đối với Phong Nghi Nô, hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ai bảo Phong Nghi Nô đã nhìn thấy bộ mặt phóng đãng kia của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui