Tuy Ngô Giới, Da Luật Đại Thạch cưỡi chiến mã, dẫn đại quân trùng trùng điệp điệp lao tới Tây Hạ, nhưng hai nơi cách nhau rất xa, nhất thời không chạy đến được.
Cho dù là chiến trường Tây Hạ, hay là chiến trường Yến Vân thì đều xảy ra quá nhiều bất ngờ, bây giờ không ai có thể khống chế được thế cục. Tuy bọn họ đều có quyết tâm tất thắng, nhưng nữ thần thắng lợi rốt cuộc sẽ ưu ái bên nào thì cũng không ai biết được.
Đặc biệt là Tây Hạ đã là chỉ mành treo chuông. Lúc mới bắt đầu, bọn họ bố trí trọng binh ở núi Hạ Lan, thế nhưng hiện nay Cấm quân đã vòng qua núi Hạ Lan, lúc này phía sau trống rỗng, Lý Càn Thuận chỉ có thể phái binh tăng viện thủ đô thứ hai phủ Tây Bình. Còn các vùng đất Hạ Châu, ông ta chỉ có thể cầu viện Phủ Châu, nhưng một là Chiết gia Phủ Châu là tử địch của bọn họ, hai là trước đó bọn họ không chịu xuất binh cứu viện tây Ninh Châu, Đại Tống sao lại giúp bọn họ chứ?
Về chuyện này bản thân Lý Càn Thuận thấy không tốt, nhưng ông ta thật sự không còn cách nào, vì thế phái quan ngoại giao vương bài của mình đi, Lý Sát Nhĩ.
Phủ Châu.
- Vương gia đừng nói nhiều nữa, đừng nói là nhân mã Phủ Châu ta đều đã điều đến Yến Vân, cho dù chưa điều đi, ta cũng sẽ không xuất binh. Trước đó không lâu tây Ninh Châu chúng ta bị vây, các ngươi làm thế nào hả. Cũng thiệt cho các ngươi còn không biết xấu hổ mà đến đây xin trợ giúp, chuyện xuất binh, miễn bàn.
Người nói là một nam tử hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, dáng người khôi ngô, vừa nhìn thì biết là hậu nhân hổ tướng, người này chính là đứa con thứ ba của Chiết Khả Cầu, Chiết Ngạn Thích.
Chiết Khả Cầu dẫn theo con lớn và con nhỏ xuất chinh, để lại Chiết Ngạn Thích trấn giữ Phủ Châu.
Chiết Ngạn Thích đang tuổi khí huyết phương cương, mà vì y là hậu nhân Chiết gia, bẩm sinh đã có chất chứa hận thù với người Đảng Hạng. Người Chiết gia bọn họ gần như đều chết trong tay người Đảng hạng, hơn nữa trước đó người Đảng Hạng thấy chết không cứu, càng khiến y coi thường người Đảng Hạng, cho rằng người Đảng Hạng ích kỷ giả dối, không đáng tin cậy.
Lý Sát Nhĩ đã một bó tuổi rồi, nhìn thấy một con nghé như vậy thì tận tình khuyên bảo, thậm chí còn cầu xin Chiết Ngạn Thích xuất binh viện trợ Hạ Châu.
Chiết Ngạn Thích vốn dĩ tâm tình không tốt, đại ca chết trận, phụ thân mang trọng thương, tâm tình sao có thể tốt được, đến nói cũng không kiên nhẫn, trực tiếp bảo người đuổi khách.
Lý Sát Nhĩ đường đường là vương gia Tây Hạ, nhưng lại bị một hoàng mao tiểu tử đuổi khỏi cửa, đã mất sạch mặt mũi rồi, nhưng mạng đã sắp không còn thì còn thời gian để ý mặt mũi sao. Ông ta cũng từng muốn đi tìm người bạn tốt Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ ở Vân Châu xa xôi, vừa đi vừa về, nói không chừng Hạ Châu thành phá người vong rồi. Hạ Châu mà bị phá, địa khu Hà Sáo rơi vào tay địch, thành Ngột Thứ Hải khó giữ, đến lúc đó thì tất cả đều xong rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Sát Nhĩ cưỡi ngựa đi trên đường phố không khỏi che mặt bật khóc. Vừa khóc thì không thể thu lại được, càng khóc càng sợ, càng sợ thì càng khóc đến thê lương.
Dân chúng Phủ Châu không biết Lý Sát Nhĩ, chỉ thấy người này mặt y phục hoa lệ, cưỡi tuấn mã, lại khóc đến thê thảm như thế, hơn nữa đường đường là nam nhi bảy thước mà lại khóc to trên đường phố, có người tò mò, có người cười nhạo, cũng có người xì xào bàn tán.
Nhưng Lý Sát Nhĩ đã bất chấp nhiều như vậy, tiếp tục tự mình khóc, các ngươi thích nhìn thì cứ nhìn đi, người Đảng Hạng ta sắp diệt vong rồi, lẽ nào còn không cho ta khóc sao.
Đang lúc Lý Sát Nhĩ khóc đến thê thảm, chợt nghe một tiếng thở dài: - Nếu khóc có thể cứu được vận mệnh của người Đảng Hạng thì tốt rồi.
Lý Sát Nhĩ vừa nghe thì lập tức nhìn xung quanh: - Vừa rồi là ai nói?
- Vương gia, vừa rồi hình như người nói chuyện là ngư ông vừa mới đi ngang qua.
- Ngư ông?
Lý Sát Nhĩ quay đầu nhìn, chỉ thấy một ngư ông đội nón tre từ từ bước đi, vội vàng nói: - Nhanh chóng cản ngư ông kia lại, dẫn ông ta đến gặp ta.
Tùy tùng dưới tay ông ta đầu tiên là quát to mấy tiếng, nhưng ngư ông không để ý mà tiếp tục bước tới. Tùy tùng lại đuổi theo, ngăn trước người ngư ông kia, dường như hai bên nói chuyện không quá hiểu nhau, ngư ông vẫn chậm chạp không qua.
Lý Sát Nhĩ vội vàng xuống ngựa, tự mình chạy qua, vươn người vái dài:
- Cao nhân xin dừng bước.
Đợi khi ông ta ngẩng đầu thì ai ui một tiếng: - ChủngChủng
Chỉ thấy dưới mũ rộng vành là một gương mặt già nua râu tóc bạc trắng, nhưng hai mắt lại sắc bén như hùng ưng.
Người này chính là Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo khẽ ngẩng đầu, thấy gương mặt Lý Sát Nhĩ tiều tụy, hai đầu mày khẽ cau lại, một lát sau, ông ta đột nhiên thở dài: - Vương gia nếu không ngại phiền thì theo lão phu đến Chiết phủ một chuyến đi.
Giọng điệu vô cùng bình thản, Chủng gia quân cũng có thù sâu tựa biển với người Đảng Hạng. Chủng Sư Đạo cũng là người, nhi tử của ông cũng chết trong tay người Đảng Hạng, ông ta hận sao không thể tự tay tiêu diệt người Đảng Hạng, cho nên ông ta đến đây cũng mang theo tâm tình phức tạp. Nhưng Chủng Sư Đạo cuối cùng vẫn là Chủng Sư Đạo, ông ta hiểu so với quốc gia mà nói thì tư thù quả thật không đáng nhắc tới, vậy thì để ông ta làm đi.
Lý Sát Nhĩ nhìn thấy Chủng Sư Đạo, thật sự vui đến phát khóc, hận không thể ôm lấy ông lão mà hôn mấy cái.
- Thiếu chủ, vương gia Tây Hạ kia lại đến.
- Buồn cười, thật là âm hồn không tan mà, nói bản thiếu chủ bây giờ rất bận, không rảnh gặp ông ta, bảo ông ta về sớm đi.
Chiết Ngạn Thích vừa nói xong thì cửa đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, chỉ thấy hạ nhân trông cửa nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, đặt mông ngồi xuống đất, Chiết Ngạn Thích thẹn quá hóa giận, vỗ bàn bốp một tiếng nói: - Ai lại to gan như vậy, dám xông vào Chiết phủ ta. Câu này rõ ràng là nhắm vào Lý Sát Nhĩ.
Lại nghe được thanh âm vang dội vang lên: - Tuy lão phu đã gần đất xa trời, nhưng can đảm thì vẫn còn một chút.
Chiết Ngạn Thích vừa nghe tiếng này thì bị hù đến đứng bật dậy, định thần nhìn lại thì vội vàng tiến lên, quỳ xuống hành lễ: - Chất nhi Ngạn Thích bái kiến bá bá, không biết Chủng bá bá giá lâm, có điều mạo phạm, xin Chủng bá bá trách phạt.
Nếu là trưởng bối khác thì nhiều lắm là y ôm quyền vái dài, nhưng Chủng Sư Đạo là người bình thường sao, đức cao vọng trọng trong Tây Quân, phụ thân y nhìn thấy Chủng Sư Đạo còn phải vái dài thi lễ, hơn nữa vừa rồi y nói năng thất lễ, nhất định phải quỳ lạy xin lỗi.
Chủng Sư Đạo khẽ mỉm cười, nói: - Con đứng lên trước đi.
Chiết Ngạn Thích đứng dậy.
Chủng Sư Đạo vỗ vai y, thở dài nói: - Chuyện của lệnh huynh lệnh phụ, lão phu đã nghe nói, con cũng đừng quá đau lòng. Đây là số mạng của hai nhà chúng ta, chiến trường chính là phần mộ thích hợp nhất của hai nhà chúng ta, con nên cảm thấy kiêu ngạo vì huynh trưởng mới đúng.
Chiết Ngạn Thích nghe câu này, hốc mắt không khỏi ửng đỏ, nhưng y vẫn nén lại không rơi nước mắt, cắn răng gật đầu mấy cái.
Chủng Sư Đạo quay đầu lại nói: - Vương gia, mời vào.
- Này này.
Lý Sát Nhĩ vừa mới đi vào thì nói với Chiết Ngạn Thích: - Chiết tiểu tướng quân, lại mạo muội quấy rầy rồi.
Chiết Ngạn Thích trực tiếp xoay mặt chỗ khác, hừ nhẹ một tiếng.
Chủng Sư Đạo cũng không nói nhiều, bởi vì ông ấy rất hiểu, trước tiên giảng hòa, bảo bọn họ ngồi xuống trước.
Sau khi ba người ngồi xuống, Chủng Sư Đạo liền nói: - Hiền chất, Chủng gia chúng ta và Chiết gia các con đời đời kiếp kiếp trấn giữ tây thùy Đại Tống ta. Các tiền bối có chuyện gì cũng lấy quốc sự làm trọng, tấm lòng trung thành có trời đất nhật nguyệt chứng giám, con chớ hủy đi danh dự mà mấy thế hệ đã dùng tính mạng để xây dựng nên. Nêu giờ Đại Tống ta và Tây Hạ kết làm đồng minh, cùng tiến cùng lui, có thể nói là đồng minh gắn bó, môi hở răng lạnh nha!
Chiết Ngạn Thích nói: - Chủng bá bá, người hiểu lý lẽ, nhưng có người lại không cho rằng như vậy, khi Tây Ninh Châu ta bị vây khốn, bọn họ đã làm gì chứ?
Lý Sát Nhĩ vội nói:
- Tiểu tướng quân nói rất đúng, chủ ta nhất thời nghe lời sàm ngôn, đánh mất cơ hội tốt, trong lòng đã hối hận vạn phần. Mà bây giờ những người này đều đã bị chém đầu thị chúng, mong tiểu tướng quân có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà xuất binh cứu viện.
Chủng Sư Đạo nói: - Con người ai không làm sai, hơn nữa khi đó là lúc tồn vong của Tây Hạ, quốc chủ Tây Hạ làm việc thận trọng cũng có thể thông cảm, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng.
Chiết Ngạn Thích nói: - Chủng bá bá, cho dù con muốn xuất binh, nhưng binh mã Phủ Châu con đã toàn bộ điều đi Yến Vân rồi, không còn binh nữa.
Chủng Sư Đạo nói: - Ta đã phái người đi phủ Diên An điều binh, tập trung binh của phủ Diên An, Phủ Châu, Phần Châu, cũng gần hai ngàn binh mã, thêm vào binh mã Hạ Châu, có thể cứu nguy khẩn cấp.
Chiết Ngạn Thích vẫn còn không chịu, nói: - Nhưngnhưng không có lệnh của Hoàng thượng và Xu Mật Viện, nếu chúng ta dễ dàng xuất binh, hơn nữa điều những binh lính này đến Hạ Châu, vậy Phủ Châu, Phần Châu vô cùng trống trải.
Chủng Sư Đạo nói: - Sự cấp tùng quyền, lão phu sẽ đích thân dẫn binh tiến lên. Nếu Hoàng thượng trách tội xuống, lão phu một mình gánh chịu. Còn chuyện con nói Phủ Châu trống trải, hiền chất thật sự hồ đồ mà, nếu Hạ Châu còn thì Phủ Châu không sao rồi, nếu Hạ Châu mất, nếu quân Kim thật sự tiến công, con có chắc bảo vệ được không?
Lời này ám chỉ Chiết Ngạn Thích, nếu bây giờ chúng ta không đi cứu Tây Hạ, mà Tây Hạ đang giúp chúng ta kiềm chế quân Kim, con cho rằng nước Kim phí nhiều công sức như vậy, chỉ là muốn lấy địa khu Hà Sáo và hành lang Hà Tây của Tây Hạ thôi sao. Nếu là thế thì nước Kim cần gì phải gấp gáp như vậy chứ. Nước Kim đánh Tây Hạ, thật ra là muốn chiếm Đại Tống ta, Tây Hạ đang giúp chúng ta đỡ đao. Con bỏ mặc Tây Hạ, không cứu viện Hạ Châu kế bên, một khi Hạ Châu bị quân Kim công phá, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công Phủ Châu các ngươi. Phủ Châu sắp gặp phải kẻ địch còn hùng mạnh hơn, vậy thì Phủ Châu con có thể an bình sao?
Nếu người khác nói câu này, Chiết Ngạn Thích có lẽ vẫn không để ý, nhưng phát ra từ miệng Chủng Sư Đạo, đương nhiên y nghe lọt tai, sắc mặt kinh ngạc nói: - Chủng bá bá muốn đích thân dẫn quân?
Chủng Sư Đạo từ lâu đã cáo lão hồi hương, trên người ông ấy chỉ đeo cái hư chức Thái Úy. Danh vọng của Chủng Sư Đạo ở quân khu phía tây không ai sánh bằng, ít nhất còn có thể điều động Chủng gia quân bọn họ, huống hồ ông ấy còn có chức quan Thái Úy.
Chủng Sư Đạo lại thở dài một tiếng, nói: - Lúc trước lão phu cáo lão, chỉ vì thấy bọn Lý Kỳ, Nhạc Phi đã có thể gánh vác giang sơn xã tắc Đại Tống ta. Đại Tống cũng không cần bộ xương già ta nữa, ta cũng không cần quan tâm nữa, vì thể cởi giáp quy điền, dự định về quê thăm bạn già, thăm người thân, hưởng thụ tuổi thọ, nhưng không ngờ. Nói tới đây, ông khẽ lắc đầu: - Xem ra ta không chạy thoát sự sắp đặt của số mệnh. Nếu quốc gia cần lão phu thì lão phu nguyện liều một hơi cuối cùng, bảo vệ biên giới Đại Tống ta, cho dù phải chết, linh hồn ta cũng phải phiêu đãng trên Hoành Sơn, tiếp tục trấn thủ tây thùy của Đại Tống ta.
Cả đời ông ta cao phong lượng tiết, không bị danh lợi hấp dẫn, không vì quyền thế mà khuất phục, một lòng báo quốc, cho dù bây giờ tuổi hơn tám mươi, cũng không ngăn được tấm lòng báo quốc của ông, trung thần chẳng qua cũng chỉ như thế. Tại sao Chủng Sư Đạo được người đời kính trọng, không phải vì ông ấy biết đánh giặc thế nào, mà là vì ông ấy có sự thu hút nhân cách vô cùng đặc biệt.
Chiết Ngạn Thích nghe thấy thì xấu hổ không thôi, lòng sinh hổ thẹn, đứng lên ôm quyền: - Chất nhi nguyện theo Chủng bá bá xuất chinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...