Đối với sự thất thố của Lý Kỳ, Tần phu nhân âm thầm nhíu mày. Tuy nhiên cũng không biểu lộ ra, hơi gật đầu, thản nhiên nói: - Mời Lý công tử ngồi.
- Đa tạ phu nhân! Lý Kỳ ngồi xuống một cái ghế ở bên phải, thở dài một hơi, không dám nhìn vị Tần phu nhân kia nữa. Trong lòng cảm thán:"Mẹ nó chứ, ngay cả thanh âm cũng dễ nghe như vậy. Khó trách ngày nào cũng trốn trong nhà. Nếu như đi ra ngoài đường, chả phải câu dẫn người ta phạm tội sao."
Ngô Phúc Vinh được sự đồng ý của Tần phu nhân, mới ngồi đối diện Lý Kỳ.
Đợi cho Tiểu Đào rót trà cho Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh, Tần phu nhân mới nhàn nhạt hỏi: - Lý công tử, vừa rồi ta nghe Ngô thúc nói, ngươi có một người bạn muốn mua Túy Tiên Cư?
"Đổ mồ hôi! Cô nàng này muốn bán điếm đến điên rồi sao? Ngay cả câu khách sáo cũng không cần, liền đi thẳng vào câu chuyện." Những lời này của Tần phu nhân, khiến cho Lý Kỳ nguyên bản còn muốn khách sáo lôi kéo cảm tính phải buồn bực. Hắn đứng dậy, đầu tiên là ôm quyền hướng Ngô Phúc Vinh nói: - Thực xin lỗi Ngô đại thúc, cháu chưa nói thật với chú.
Ngô Phúc Vinh vừa nghe thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, đứng dậy hỏi: - Tiểu huynh đệ, cậu nói vậy là có ý gì?
- Chú cứ bĩnh tình, đừng vội.
Nói xong, liền xoay người hướng Tần phu nhân: - Phu nhân, thực ra người bạn thân kia chỉ là do tại hạ bịa đặt ra. Chứ người thực sự muốn mua Túy Tiên Cư chính là tại hạ.
Cho dù nằm mơ Ngô Phúc Vinh cũng không nghĩ ra, Lý Kỳ lại muốn mua Túy Tiên Cư. Điều này thật là bất khả tư nghị (). Sững sờ nửa ngày, mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc nói: - Tiểutiểu huynh đệ, cậu nói cậu muốn mua Túy Tiên Cư? ( Không thể tưởng nổi)
- Đúng vậy! Lý Kỳ gật đầu nói.
- Điều này
Ngô Phúc Vinh liếc nhìn Tần phu nhân, thấy sắc mặt của nàng có vẻ không vui. Trong lòng không ngừng kêu khổ, lập tức đến bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Tiểu huynh đệ, cậu đúng là hồ đồ. Mau xin lỗi phu nhân đi.
Lý Kỳ có bao nhiêu tài sản, ông ta rất rõ ràng. Không chỉ nói muốn mua Túy Tiên Cư, mà ngay cả khả năng chi trả sinh hoạt cũng phải đánh dấu hỏi.
Lý Kỳ lộ vẻ kinh ngạc nói: - Cớ gì chú nói ra lời ấy? Cháu rất nghiêm túc mà.
- Nhưng cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ngô Phúc Vinh rất nhanh đầu đầy mồ hôi. Hiện tại ông ta rất hối hận dẫn Lý Kỳ tới gặp Tần phu nhân.
Lý Kỳ mỉm cười, đáp: - Ngô đại thúc, chú không cần phải lo lắng điều này, cháu tự có biện pháp.
Tần phu nhân thấy hai người này thì thầm trước mặt mình, trong lòng sinh nghi, ho nhẹ một tiếng, hỏi: - Lý công tử, vừa rồi ngươi nói muốn mua Túy Tiên Cư?
Lý Kỳ gật đầu: - Đúng vậy thưa phu nhân.
Tần phu nhân cau mày, nhìn sang Ngô Phúc Vinh. Thấy ông ta cũng lộ vẻ không hiểu ra sang. Liền hướng Lý Kỳ nói: - Lý công tử, chuyên của ngươi, mấy ngày nay ta đã nghe Ngô thúc nói qua. Ngươi nói ngươi muốn mua Túy Tiên Cư, nhưng theo ta được biết, ngươi
Tần phu nhân muốn nói lại thôi. Lý Kỳ tự nhiên biết nàng ta đang nể mặt mình, cũng biết nàng muốn nói cái gì, cười ha hả trả lời: - Phu nhân, có phải người muốn nói. Một kẻ lang thang trên không có ngói che thân, dưới không có đất cắm dùi như tôi, đòi tiền không có tiền, muốn thế không có thế. Dựa vào cái gì mua được Túy Tiên Cư phải không?
Trong mắt Tần phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc. Rõ ràng không ngờ rằng Lý Kỳ lại nói thẳng như vậy. Tuy nàng không nói những lời đó, nhưng ý tứ cũng không sai biệt lắm. Bởi vậy hơi gật đầu.
- Phu nhân nghĩ cũng không sai. Không dốt gạt người, toàn bộ gia sản của Lý Kỳ chỉ còn lại hai mươi ba lượng bạc mà thôi. Chỉ sợ ngay cả nhà xí của Túy Tiên Cư cũng mua không nổi Lý Kỳ giang tay, cười tự giễu.
"Vừa nãy thì nói muốn mua Túy Tiên Cư, hiện tại lại nói mình không có bạc. Ngươi không phải có ý khi dễ ta là quả phụ đấy chứ?". Dù một người có tính tình đạm bạc như Tần phu nhân, cũng khó tránh khỏi tức giận, cau mày nói: - Đã như vậy, chúng ta có gì phải thảo luận?
Rất rõ ràng, Tần phu nhân đã hạ lệnh đuổi khách.
- Chậm đã!
Lý Kỳ vội vàng giơ tay lên. Nếu cứ như vậy rời đi, vậy thì mấy ngày vất vả vừa qua đều coi như uổng phí, vội nói: - Phu nhân, xin người trước nghe tôi nói hết. Đến lúc đó nếu phu nhân còn cảm thấy không ổn, muốn đuổi khách cũng không muốn.
Tần phu nhân thấy dáng vẻ Lý Kỳ hào hoa phong nhã, nói chuyện rất hào phóng dễ nghe. Không hề giống những tên lưu manh vô lại. Ngoại trừ lúc đầu thấy mình có chút thất thố ra, về sau cư xử rất chừng mực. Nên liền cho hắn một cơ hội, thản nhiên nói: - Ngươi cứ trình bày đi.
Lý Kỳ nghe thấy, âm thầm thở phào, hướng Ngô Phúc Vinh hỏi: - Ngô đại thúc, cháu nhớ mấy ngày hôm trước có nghe chú nói. Giá trị thực của Túy Tiên Cư là tám nghìn xâu. Mà hiện tại người mua duy nhất chỉ trả bốn nghìn xâu. Không biết chuyện đó có thật hay không?
Đây là một ít cơ mật buôn bán. Ngô Phúc Vinh sở dĩ nói với Lý Kỳ, cũng là vì trong lòng không phòng bị. Nhưng hiện tại, ông ta rất hối hận, không yên nhìn Tần phu nhân, gật đầu, bất đắc dĩ nói: - Đúng vậy.
Lý Kỳ thấy vẻ khó xử của Ngô Phúc Vinh, trong lòng rất áy náy. Sở dĩ hắn không muốn đàm phán với Ngô Phúc Vinh, thực ra cũng vì suy nghĩ cho ông ta. Dù sao với quan hệ của hai người bọn họ mà lại đàm phán. Bất kể là Tần phu nhân hay là Ngô Phúc Vinh, đều là không công bằng. Thậm chí sẽ khiến cho Tần phu nhân nghi ngờ Ngô Phúc Vinh. Cho nên hắn mới chọn việc gặp trực tiếp Tần phu nhân để nói chuyện.
- Tốt, vậy chúng ta cứ dùng tám ngàn xâu để tính toán. Hiện tại ta nguyện ý giao ra bốn nghìn xâu mua một nửa cổ phần của Túy Tiên Cư. À, nói cách khác, ta giao bốn nghìn xâu cho phu nhân. Sau này Túy Tiên Cư do hai chúng ta mỗi người sở hữu một nửa. Không biết phu nhân thấy thế nào? Lý Kỳ khẽ cười hỏi.
"Điều này nếu là thật, đương nhiên là được! Nhưng hiện tại ngay cả bốn trăm lượng ngươi cũng không có, nói lời này ai tin?". Ngô Phúc Vinh càng nghe càng hồ đồ, hỏi: - Tiểu huynh đệ, vừa rồi cậu nói cậu chỉ có hai mươi ba lượng bạc. Không biết cậu có thể lấy đâu ra bốn nghìn xâu tiền? Thực ra ngay cả việc Lý Kỳ có hai mươi ba lượng bạc trên người hay không, ông ta cũng hoài nghi.
- Đây là việc tiếp theo mà cháu muốn nói. Lý Kỳ cười nhạt, đáp: - Thực không dám dấu diếm. Nếu bảo cháu giao bốn ngàn xâu ngay bây giờ, cháu tự hỏi là không làm được. Cho nên cháu tính toán trả theo định kỳ.
- Trả theo định kỳ? Tần phu nhân nghi ngờ hỏi. - Không sai, trả theo định kỳ, tên như ý nghĩa. Chính là chia đều trả dần bốn nghìn xâu kia. Mỗi tháng hoặc là mỗi quý trả một phần. Song phương có thể ký kết khế ước trước. Trên khế ước sẽ ghi rõ bao lâu trả một lần. Một lần trả bao nhiêu. Quy đinh đến lúc nào thì hoàn thành. Lý Kỳ giải thích đơn giản. Nhưng về lợi tức, hắn không nhắc một chữ. HIện tại là Tần gia vội vã muốn bán. Hắn không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là đã rất nể tình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...