Bắc Tống Phong Lưu

Các Lập Pháp Ti chấp nhận thỏa hiệp, cũng đại biểu cho toàn bộ dân chúng Hàng Châu nhượng bộ.

Đây thật ra là một kết quả đương nhiên.

Không ai có thể dao động quốc sách, đây là điểm mấu chốt của triều đình, cũng là của Hoàng đế.

Nhưng đề nghị lúc này, kỳ thật cũng là một kết quả đương nhiên, cuộc sống giàu có sẽ thúc đẩy dân chúng hy vọng có được càng nhiều, bởi vì con người chính là vô chừng mực đấy.

Hiện giờ, chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Sau này sẽ có càng nhiều những yêu cầu cùng loại như này được đề xuất, nói từ một khía cạnh khác, đây thật sự là một hiện tượng cực kỳ tốt đấy, bởi vì chỉ có như thế mới có thể gấp rút làm cho nhân loại tiến bộ.

Nhưng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, dân chúng có nhu cầu của dân chúng, này dường như cần phải tìm được một điểm thăng bằng.

Tuy rằng Lý Kỳ vẫn luôn đề xướng kinh tế thị trường, thậm chí còn tiến hành gia tăng tư tưởng vô vi mà trị, nhưng nói trở lại, tố chất của dân chúng Đại Tống còn chưa đạt tới được như nền kinh tế thị trường yêu cầu, kỳ thật triều đình vẫn còn can thiệp điều chỉnh kinh tế của quốc gia, luôn luôn dẫn đường cho hướng phát triển kinh tế, bất kể là khai thác, phát triển Giang Nam, hay là mậu dịch hải ngoại, đều là triều đình giữ vai trò chủ đạo cả, mà không phải là tự bản thân thương nhân.

Chẳng qua trước kia lợi ích của triều đình cùng với thương nhân và dân chúng là cùng hướng, hiện giờ dân chúng Hàng Châu và chính sách của triều đình bắt đầu xuất hiện một chút mâu thuẫn, khiến cho tình trạng này xuất hiện, là do bình thường quản lý lơi lỏng, cũng là tất nhiên thôi.

Giữa lúc Tư Đồ Khách chuẩn bị tuyên bố hội nghị chấm dứt, một ông già đột nhiên dò hỏi Lý Kỳ: - Tướng quốc, có chuyện này lão hủ muốn hướng Tướng quốc hỏi một phần.

Lý Kỳ cười nói: - Lão tiên sinh cũng muốn hỏi về chuyện dân tuyển quan ư?

Ông lão kia hơi sững sờ, vội đáp lại: - Đúng thế, đúng thế.

Lời này vừa nói ra, trong phòng hội nghị lập tức an tĩnh lại, không ít người cũng rục rịch.

Lý Kỳ cũng không muốn cho bọn họ có cơ hội mở miệng, nói như vậy, sẽ làm cho tranh chấp không rõ, hắn vội vàng nói: - Các vị an tâm một chút chớ nóng vội. Xin hãy nghe ta nói một lời, tất cả mọi người đều biết, về chế độ dân tuyển quan, ta là người đầu tiên đề xuất đấy, nhưng là các ngươi cũng phải hiểu rõ một chút, lúc trước xuất hiện chế độ dân tuyển quan, chỉ là vì muốn bù đắp cho hiện tượng thiếu hụt nhân thủ, triều đình cũng không coi đó là kế sách lâu dài. Nhưng, khiến mọi người bất ngờ chính là, chế độ dân tuyển quan này lấy được hiệu quả vô cùng lớn, đây là điều khiến triều đình bất ngờ đấy.

Không ít người đều gật đầu.

Lý Kỳ lại nói: - Nếu là có gì bất ngờ. Như vậy thì trước mắt triều đình chuẩn bị hơi có chút không đủ, điểm này cũng xin các vị thông cảm cho, như vậy đi, về chuyện sai sót nhân viên, không về Xu Mật Viện của ta quản lý, nhưng chuyện xảy ra đột nhiên, ta sẽ cùng với Lại bộ thương lượng một chút, trước cứ duy trì hiện trạng. Đợi sau khi về Kinh, ta sẽ báo lại việc này cho Hoàng thượng biết, hết thảy vẫn là do triều đình quyết định, cũng xin các vị kiên nhẫn hơn một chút với triều đình. Bất kể như thế nào, triều đình vẫn luôn hy vọng các vị có cuộc sống tốt đẹp, điểm này là sẽ không bị cải biến đâu.

Lý Kỳ đều nói như vậy, bọn họ cũng không dễ nói thêm câu gì nữa. Dù sao đây là chuyện về chế độ, không phải nói sửa là sửa được ngay, những người xung quan đều đồng loạt nói tạ ơn với Lý Kỳ.






Lúc xế chiều. Ở đình viện lưng chừng núi.

Rầm rầm rầm!

Lý Kỳ một tay cầm cây búa ngồi bên cạnh rào chắn gõ cái gì đấy.

- Phu quân.

Một lát sau, Lý Sư Sư ôm Lý Kiến Tố từ trong phòng đi ra.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên, cười nói: - Hai người dậy rồi à.

Lý Sư Sư nhìn thấy Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy đầu, hiếu kỳ hỏi: - Phu quân, huynh đang làm gì vậy?

Lý Kỳ à một tiếng, nói: - Ta đang giúp Tố Tố làm một chiếc xe ba bánh.

Nói xong, hắn lại giơ lên chiếc xe ba bánh nhỏ đã sắp làm xong kia lên, hỏi con gái mình: - Tố Tố, con có thích không?

Lý Kiến Tố không có gì, nhưng là một đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào chiếc xe ba bánh nhỏ kia.

- Tố Tố chờ một lát, phụ thân sắp làm xong rồi, đến lúc đó Tố Tố có thể ngồi lên xe ba bánh chơi đùa rồi.

Lý Sư Sư vội nói: - Phu quân, huynh đã đủ mệt mỏi rồi, thôi việc này cứ giao cho tôi tớ làm đi.

Lý Kỳ lắc đầy này: - Đây cũng không phải là làm cho người khác, mà là làm cho con gái của chúng ta đấy, đương nhiên phải tự mình động thủ rồi.

Lý Sư Sư nghe vậy trong lòng vừa cảm động, vừa đau lòng không thôi.


Lúc này, Lý Thanh Chiếu đột nhiên đi từ bên ngoài vào: - Các ngươi đều ở đây nha.

Lý Sư Sư cười hỏi: - Tỷ tỷ đi làm gì đó?

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Ta phải đi xuống phía dưới rồi. Nói xong, nàng đi tới, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lý Kiến Tố, cười hỏi: - Tố Tố có ngoan hay không a?

Lý Kiến Tố ra sức gật đầu vài cái.

Lý Thanh Chiếu lãi duỗi hai tay ra hỏi:

- Có muốn mẹ nuôi ôm hay không?

Lý Kiến Tố phi thường nể tình, lập tức dựa người đi qua.

Lý Thanh Chiếu vui mừng, ôm lấy Lý Kiến Tố.

Lý Sư Sư nói: - Hai người ngồi trước đi, muội đi giúp tỷ mang một ấm trà ra đây.

Kỹ thuật pha trà của nàng tốt hơn Kim Đao Trù Vương nhiều, đó cũng là có thể gặp mà không thể cầu được đấy.

Lý Thanh Chiếu ôm Lý Kiến Tố ngồi đối diện với Lý Kỳ, chơi với Lý Kiến Tố trong chốc lát, thấy Lý Kỳ vẫn luôn luôn bận rộn làm gì đấy, nàng hiếu kỳ hỏi: - Ngươi đang làm gì vậy?

- Ồ, ta muốn giúp Tố Tố làm một chiếc xe ba bánh.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười gật đầu, không hỏi nhiều gì thêm, lại nói: - Ta vừa mới nghe nói hôm qua ngươi đi đến Lập Pháp Viện thuyết phục Lập Pháp Ti hủy bỏ đề nghị tăng thêm số lượng học viện, trên đời này giống như không có chuyện gì có thể làm khó ngươi vậy, chuyện kia khiến cho Âu Dương Tri phủ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán mà hãy còn không có cách nào giải quyết đấy.

Lý Kỳ cười lắc đầu.

Lý Thanh Chiếu nhìn hắn một cái, hiếu kỳ hỏi: - Như thế nào? Ta nói không đúng sao?


- Tỷ tỷ chỉ nói đúng một nửa thôi.

Ngay lúc này Lý Sư Sư bưng theo một ấm trà đi tới.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Không biết Sư Sư có cao kiến gì không?

Lý Sư Sư vừa rót trà cho hai người bọn họ, vừa nói: - Sư Sư cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.

Lý Thanh Chiếu cười dài nói: - Phu quân muội thì đúng thế rồi, nhưng tỷ tỷ ta thì lại vô cùng ngu dốt, muội mau nói ra cho mọi người nghe một chút đi.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói ra những lời này, ta đều phải xấu hổ muốn nhảy từ nơi này xuống rồi, tỷ chính là thiên cổ đệ nhất tài nữ a!

Tuy rằng Lý Kỳ từ trước tới nay luôn luôn không che dấu chút nào tán dương Lý Thanh Chiếu, nhưng Lý Thanh Chiếu thủy chung không quen với việc ấy, nàng giả vờ tức giận nói: - Gì mà thiên cổ đệ nhất tài nữ chứ, nói ra cũng không sợ người ta chê cười. Nói xong thì nàng khẩn trương nói sang chuyện khác: - Sư Sư, muội mau nói đi, vừa rồi những lời kia của muội là có ý gì?

Lý Kỳ cũng đặt việc đang làm trong tay xuống, bảo rằng: - Phu quân cũng rất tò mò.

Lý Sư Sư hơi chần chờ một chút, nói: - Vậy thì Sư Sư cũng đành nói vậy, nếu có chỗ nào không đúng, hai người cũng đừng chê cười muội đấy.

- Sao lại thế được. Mau nói ra đi nào. Lý Kỳ đĩnh đạc nói.

Lý Sư Sư nói: - Tài ăn nói của phu quân rất cao, đây là chuyện mọi người đều biết, việc này tất nhiên cũng không thắng được phu quân, nhưng ta nghĩ đến không phải là do Âu Dương Tri phủ vô năng, mà là y kỳ thật cũng đứng về phía Lập Pháp Ti thôi, thậm chí cũng có thể là bởi vì trong chuyện này y không được lợi gì, cho nên chuyện này mới huyên náo đến loại trình độ như bây giờ.

Lý Thanh Chiếu nói: - Điều này sao có thể? Âu Dương Tri phủ chính bởi vì chuyện này mà hao tổn bao nhiêu cân não mà.

- Đây chẳng qua là do Âu Dương Tri phủ kiêng kị triều đình thôi.

Lý Sư Sư cười nói: - Tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ một chút xem, Âu Dương Tri phủ quý vi Tri phủ Hàng Châu, hơn nữa y cũng xuất thân là con cháu nhà nghèo. Y sao có thể không nghĩ đến tăng thêm số học viện được khai giảng ở Hàng Châu chứ, khiến cho mỗi dân chúng Hàng Châu đều được đi học, nhưng y không làm chủ được việc này, hiện giờ có người đề nghị, y không có bất kỳ lý do gì để phản đối hết, nếu là quan viên của Hàng Châu, bao gồm cả Lập Pháp Viện đều phản đối, việc này căn bản sẽ không náo loạn đến loại tình trạng này, bởi vì quyền lực của tri phủ Hàng Châu lớn hơn ở những châu huyện bình thường rất nhiều. Ta thấy Âu Dương Tri phủ nhất định còn đứng ở phía sau trợ giúp nữa ấy.

Lý Thanh Chiếu nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: - Không có khả năng, không có khả năng, thái độ làm người của Âu Dương Tri phủ ta vẫn là biết đến. Y có thể nói là một người quân tử, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu.

Lý Sư Sư cười cười, không có lên tiếng nữa.

Lý Thanh Chiếu lại nhìn về phía Lý Kỳ, hỏi: - Lý Kỳ, lời Sư Sư nói là sự thật sao?


Lý Kỳ cười ha ha nói: - Âu Dương Triệt là quân tử không giả, nhưng quân tử yêu cầu tăng thêm số lượng học viện, điều này cũng hợp tình lý đi. Hơn nữa con người trước sau sẽ thay đổi, Âu Dương Triệt đã trà trộn trong quan trường nhiều năm như vậy, sớm đã không còn là Âu Dương Triệt của lúc trước rồi, tình cảm của y đối với Hàng Châu không kém hơn so với bất kỳ người nào trong số chúng ta, y đương nhiên hy vọng dân chúng Hàng Châu có thể sinh hoạt rất tốt Sư Sư nói không sai, việc này nếu như không có bọn họ âm thầm cho phép, căn bản không có khả năng náo loạn đến mức này, kỳ thật sau khi nghe tỷ tỷ nói cho ta biết việc này, ta cũng đã đoán được Âu Dương Triệt khẳng định cũng tham dự trong đó, nhưng không sao, y cũng là xuất phát từ ý tốt, lúc đó Thanh Chiếu tỷ tỷ chẳng phải cũng giữ thái độ tán đồng sao?

Trên mặt Lý Thanh Chiếu đỏ lên: - Ta đích thật là tán thành, chỉ là ta không nghĩ đến Âu Dương Tri phủ không ngờ lại ở phía sau âm thầm thúc đẩy, đều nói là quan trường tà ác, hiện giờ xem ra, thật đúng là như thế. Nói xong, nàng lại nói với Lý Sư Sư: - Sư Sư, muội thật đúng là giấu tài không để lộ, bình thường thấy muội cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện như này, nhưng trong lòng lại rõ ràng như vậy, so với tỷ tỷ ta thì giỏi hơn nhiều.

Lý Kỳ vội nói: - Thanh chiếu tỷ tỷ, lời này không thể nói như vậy, từ trước tỷ vẫn luôn phân chia đen trắng rõ ràng, thị phi đúng sai, đều chia rõ ràng, nhưng giữa đen và trắng, vẫn luôn tồn tại một vùng màu xám, tỷ không ngờ tới, cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Lý Sư Sư gật đầu nói: - Đúng là như thế.

Lý Thanh Chiếu cười lắc đầu, nàng tự mình cũng biết rõ, ở phương diện này, nàng kém khá xa so với Lý Kỳ và Lý Sư Sư, nàng bảo: - Bất kể như thế nào, việc này rốt cuộc viên mãn giải quyết xong.

Lý Kỳ nói: - Hiện giờ nói viên mãn thì vẫn còn sớm chút ---.

Hắn còn chưa nói hết lời, chợt nghe được bên ngoài đình viện có người hô:

- Đại nhân, đại nhân.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy là Điền thợ mộc, trong lòng thở dài, ngoài miệng lại hỏi: - Có chuyện gì?

Điền thợ mộc đáp: - Ồ, bọn Thái viên ngoại đến đây.

Quả thế. Lý Kỳ gật đầu, nói: - Ta biết rồi, khiến cho bọn họ chờ một lát, ta lập tức đi qua ngay.

- Vâng.

Điền thợ mộc vừa đi, Lý Kỳ liền hướng Lý Thanh Chiếu làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: - Xem đi, phiền toái không phải đã tới rồi sao.

Lý Thanh Chiếu cười khe khẽ nói: - Điểm việc nhỏ này đối với ngươi mà nói, sao có thể coi là phiền toái gì được.

Lý Sư Sư nhưng lại không hài lòng, nàng cảm thấy Lý Kỳ cũng cần được nghỉ ngơi, nàng oán giận nói:

- Lúc này mới một đêm, bọn họ đã không chờ được rồi, cũng hơi quá nóng lòng rồi.

Lý Kỳ cười ha ha, đứng dậy, cười nói: - Sư Sư chớ có buồn bực, chính bởi vì bọn họ, ta mới có lý do ở lại đây lâu hơn một chút đấy. Nói xong, hỏi lại cúi người xuống, nói với con gái mình: - Tố Tố, rất xin lỗi, phụ thân phải bận chuyện công sự rồi, tuy nhiên con yên tâm, trong ngày hôm nay, phụ thân nhất định sẽ làm cho con được ngồi lên chiếc xe ba bánh do chính phụ thân làm.

...

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui