Bắc Tống Phong Lưu

Đoàn người đi vào trong phủ nha Sơ Lặc thành, chỉ thấy trưng bày vô cùng đơn giản, đặc biệt, chính là ở giữa đặt một chiếc bàn dài hình bầu dục, bên cạnh bày một ít ghế bành, mà ở hai bên bàn tròn thì đặt một loạt ghế dài.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế là một nông dân, làm sao nhìn hiểu bố cục này, không khỏi ngẩn người.

Ngươi không phải chủ nhân sao, ngược lại an bài cho ta chỗ ngồi a, hừ, không có kim cương thì cũng đừng kéo đồ sứ này ra chứ! Lý Kỳ tiến lên cười nói: - Các vị, ta chẳng qua chỉ là một người khách mà thôi, cũng không biết ai mới là chủ nhân, vì vậy không dễ an bài chỗ ngồi, liền dứt khoát làm một cái bàn tròn, kính xin các vị tha thứ nhiều hơn.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế nghe được trong lòng cũng vui vẻ.

Mà Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy lại là nhướn mày.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế nghe Lý Kỳ cũng thừa nhận chính mình chỉ là một người khách, trong lòng đương nhiên vui vẻ.

Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng đã từng rất nhiều lần giao tế với Lý Kỳ, lại nghe Lý Kỳ nói cũng không biết ai mới là chủ nhân, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, người này rất là âm hiểm, trong lời nói đều lộ ra huyền cơ.

Nhưng bất kể nói thế nào, an bài bàn tròn như thế này lại vừa hay, Y Bặc Lạp Hân Nhị thế làm Hãn Vương tự nhiên là ngồi ghế cao hơn, ngồi ở đầu trên bàn tròn, Hoàn Nhan Tông Vọng làm công chứng viên, tất nhiên là ngồi ở bên cạnh, Lưu Ngạn Tông, Thuật Liệt Tốc và các đại tướng ngồi ở hai bên, còn các Tướng quân còn lại thì là ngồi ở phía sau.

Kế tiếp ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Lý Kỳ, bọn họ vốn cho là Lý Kỳ nhất định sẽ ngồi ở đối diện Y Bặc Lạp Hân Nhị thế, như vậy mới có tư thế đàm phán a!

Nào biết được Lý Kỳ nghiêng mông một cái ngồi ở đối diện Hoàn Nhan Tông Vọng, Ngô Giới, Trang Tường, phân biệt ngồi xuống hai bên trái phải, Trương Hiến, Dương Tái Hưng còn lại là ngồi vào đằng sau.


Một cử động kia của hắn, khiến Y Bặc Lạp Hân nhị thế, Hoàn Nhan Tông Vọng đều sửng sốt.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Xu Mật Sứ, ngươi không phải nên ngồi ở chỗ kia sao?

Lý Kỳ vội nói: - Không dám, không dám, ta chỉ là tới giúp vui thôi, đó cũng không phải là chỗ để ta ngồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng cau mày nói: - Vô giúp vui? Vậy Hãn Vương phải đàm với ai?

- Là ta.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm. Chỉ thấy một người khoảng hơn hai mươi tuổi đi đến, người này khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, hơn nữa theo đoàn người đi theo y tới mà xem, tuyệt đối không phải là người Hán, nhưng thật ra càng giống người Đột Quyết hơn.

Hoàn Nhan Tông Vọng cau mày nói: - Ngươi là người phương nào?

Thanh niên kia cất cao giọng nói: - Ta là Uất Trì Bà La, là cháu ruột của Uất Trì Đạt Ma Tứ thế.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế vừa nghe đến Uất Trì Đạt Ma, không khỏi sắc mặt cả kinh.


Hoàn Nhan Tông Vọng nghi ngờ nói: - Uất Trì Đạt Ma?

Lý Kỳ vội nói: - Nhị Thái Tử, Uất Trì Đạt Ma này chính là quốc vương Vu Điền quốc trước đây, Hãn Vương hẳn là nhận thức.

Vu Điền quốc vốn ở Tây Hán. Bởi vì sống ở nơi cứ điểm trọng yếu của con đường tơ lụa mà phồn vinh nhất thời, chính là nơi tập kết hàng buôn bán của thương lữ phương Tây, là chỗ xung yếu của văn hóa đông tây.

Đường triều cũng từng ở nơi này thiết lập Bì Sa đô đốc phủ, về sau tiến cống cho Tống triều, nhưng tới đầu thế kỷ mười một, cũng chính là trung kỳ Bắc Tống, bị vương triều Khách Lạt Hãn hùng mạnh tiêu diệt, Uất Trì thị bị bắt chạy khỏi nơi này, phân bố ở địa khu Hà Hoàng, Tây Hạ, Thổ Phiên, Cao Xương Hồi Cốt và những nơi khác.

Hoàn Nhan Tông Vọng mới từ trong khe núi đi ra không lâu. Đối với Vu Điền chỉ sợ cũng chính là nghe qua, nào biết đến Uất Trì thị cái gì đó, nhưng Lưu Ngạn Tông làm cựu thần Liêu quốc, đối với chuyện này hẳn là có nghe thấy, khẩn trương đem chuyện về Uất Trì thị nói đơn giản một lần ở bên tai Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy nhướn mày, ánh mắt không khỏi liếc về hướng Lý Kỳ.

Chỉ có ngươi biết núp ở phía sau giả chết bắt quạ sao, ta cũng biết a! Lý Kỳ uống một ngụm trà, bày ra một bộ việc không liên quan đến mình.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế lạnh lẽo nhìn Uất Trì Bà La nói: - Ngươi nói phải thì phải à!

Uất Trì Bà La lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ. Đặt lên bàn, mở ra, chỉ thấy bên trong là một con dấu bằng ngọc. Lại nghe y nói: - Còn đây là ngọc tỷ của Uất Trì thị ta, Hãn Vương nếu không tin, đại khái có thể kiểm tra một chút.


Y Bặc Lạp Hân Nhị thế hừ nói: - Cho dù phải thì như thế nào, ngươi tới đây làm chi?

Uất Trì Bà La công khai ngồi ở đối diện Y Bặc Lạp Hân Nhị thế, nói: - Nơi này chính là nơi tổ tiên ta cực cực khổ khổ thành lập, trong mấy trăm năm, Uất Trì thị ta vẫn thống trị nơi này, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ đều là tổ tiên ta gieo xuống đấy, vào ba mươi năm trước vương triều Khách Lạt Hãn các ngươi xâm lược Vu Điền quốc, xua đuổi chúng ta rời khỏi nơi này, chiếm đoạt nơi này, hiện giờ ta tới đây, chính là muốn thu phục gia viên của chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả, nói: - Xu Mật Sứ, chúng ta là đến đàm phán với ngươi đấy, ngươi tìm người ngoài tới làm gì?

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế cũng kịp phản ứng, Uất Trì thị đã bị phá thành mảnh nhỏ, căn bản vô lực một lần nữa thống trị nơi này, đây nhất định là Lý Kỳ ở giữa làm khó dễ, cũng quay sang Lý Kỳ chất vấn: - Xu Mật Sứ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Lý Kỳ thở dài, nói: - Nói lên việc này nha, còn phải trách vương triều Đông Khách Lạt Hãn các ngươi.

- Trách chúng ta?

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trong lòng ủy khuất vô cùng, ta mới là người bị hại lớn nhất a!

- Còn không phải sao.

Lý Kỳ nói: - Ta thật không biết Hãn Vương vì sao mời Da Luật Đại Thạch kia tới nơi này, ngươi có biết làm thế đã mang đến nhiều phiền phức cho chúng ta lắm không, ngươi mời thì mời đi, ngươi không thể dùng xong liền vứt bỏ người ta a, điều này cũng tốt thôi, Da Luật Đại Thạch bị các ngươi bức đến cùng đường, đã nghĩ phá vây sang phía ta, quân ta nhất thời vô ý, bị Da Luật Đại Thạch thực hiện được, cái gì binh khí lương thực đừng nói đến thì thôi, còn tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, khoản sổ sách này ta tìm ai để đòi a, còn không đành nuốt cục thiệt này vào sao, ta con mẹ nó dễ dàng sao.

Nhưng làm đại quốc Trung Nguyên, sao có thể bị một con chó nhà có tang ức hiếp, chúng ta nhất định phải giáo huấn cẩn thận Da Luật Đại Thạch kia một chút, ngay khi chúng ta đang chuẩn bị quy mô phản công, vừa lúc gặp Uất Trì Vương tử, y đang suất lĩnh đại quân tới đây chuẩn bị lấy lại gia viên, cho nên chúng ta liên hợp cùng nhau tiến công Da Luật Đại Thạch, chuyện may là, quân ta thu hoạch toàn thắng, đánh cho Da Luật Đại Thạch đại bại mà về.

Nói tới đây, hắn hơi xin lỗi nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Nhị Thái Tử, ta biết các ngươi vẫn luôn ở tróc nã Da Luật Đại Thạch, lúc ấy ta cũng muốn bắt được Da Luật Đại Thạch đưa cho Nhị Thái Tử, coi như một phần hậu lễ, đáng tiếc chính là, ôi, tất cả mọi người đều biết ngựa Đại Tống ta chân ngắn chạy chậm, cứ như vậy, cuối cùng là để cho Da Luật Đại Thạch chạy mất, tuy rằng đây là do hoàn cảnh xấu, nhưng ta vẫn cảm thấy rất có lỗi với nhị Thái Tử, nhị Thái Tử sẽ không trách ta chứ?


Không nói thì thôi, vừa nói đến chuyện này, mỗi người đại biểu Kim quốc đều tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể một loạt mà lên, xé nát Lý Kỳ, đến tột cùng là ai ăn cục thiệt này a.

Cũng may Hoàn Nhan Tông Vọng đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao gã cùng với Lý Kỳ cũng không phải là lần đầu tiên giao tiếp, cười nói: - Chỉ là một con chó nhà có tang thôi, không cân phai noi, gã có năng lực chạy được đi đâu, sớm hay muộn ta cũng sẽ đem đầu của gã mang về tế điện tổ tiên, về phần một phen tính toán chu toàn của Xu Mật Sứ, ta dĩ nhiên sẽ khắc trong tâm khảm, ngày khác sẽ hậu báo đầy đủ.

Mẹ nó. Dọa ta sợ? Ta thật sự bị dọa rồi nha. Lý Kỳ lắc lắc cái đầu quay sang đám người Ngô Giới, Trang Tường nói: - Xem đi, xem đi, ta đã nói nhị Thái Tử làm người đại khí, không câu nệ tiểu tiết, sao lại đi tính toán chi li với chúng ta cơ chứ, các ngươi nhất định phải học tập ở nhị Thái Tử nhiều hơn.

- Tuân mệnh.

Ngô Giới, Trang Tường đều gật đầu, hai vai khẽ run, nhìn ra được bọn họ đang nhịn quả thật rất vất vả, không tưởng được ngươi lại hất bẩn thỉu lên người khác như vậy.

Lý Kỳ lại nói: - Về phần hậu báo ấy ư, vẫn là miên đi, chúng ta là đồng minh, vì huynh đệ của mình mà làm chút chuyện, sao có thể đợi hồi báo, như vậy không phải tác phong quân tử của Đại Tống chúng ta, giúp người tạo niềm vui, vẫn luôn là việc mà ta đang làm.

Hoàn Nhan Tông Vọng thấy hắn rẽ ngang rẽ dọc, đều từ quốc sự vòng đến nhân phẩm rồi, lười nghe hắn tại đây bậy bạ, cũng không thắng được hắn, Da Luật Đại Thạch đã đi rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, cần phải suy nghĩ cho hiện tại, nói: - Việc này chúng ta sau hãy nói đi, nhưng đừng tuyên binh đoạt chủ, Hãn Vương còn đang đợi giải thích của ngươi đó.

- Giải thích? Ồ, đúng đúng đúng, nhưng mà ta đã nói, việc này không thể trách chúng ta.

Nói xong, Lý Kỳ hướng Y Bặc Lạp Hân Nhị thế dò hỏi: - Xin hỏi Hãn Vương, Da Luật Đại Thạch kia có phải ngươi mời tới hay không?

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế gật đầu nói: - Ta lầm tin gã, bây giờ mới dẫn sói vào nhà.

- Vậy thì đúng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui