Bắc Tống Phong Lưu

Bạch Thiển Dạ hì hì nói:

- Tỷ tỷ. Tỷ mỗi ngày đều nói giống nhau, không thấy mệt sao?

Lời này vừa nói ra, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Nô đều khanh khách mỉm cười.

Lý Chính Hi đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nói: - Thất di nương. Phong di nương không phải mỗi ngày đều nói, chính là thường xuyên nói.

Tiếng cười càng sâu.

Lý Chính Hi thừa dịp mẫu thân không chú ý, tay nhỏ bé rất nhanh ở trên bàn cờ hạ xuống một con cờ.

Quý Hồng Nô đều nhìn ở trong mắt, nhưng vẫn ra vẻ không có thấy, nguyên bản dựa theo tính cách của nàng, xác định chắc chắn phải giáo huấn Lý Chính Hi một chút, nhưng nàng nhìn thấy trên cái động tác nho nhỏ này của Lý Chính Hi có bóng dáng của Lý Kỳ, trong lòng ngược lại cảm thấy một trận ngọt ngào, đây có thể nói là yêu ai yêu cả đường đi.

Phong Nghi Nô nhất thời mặt mày đỏ thẫm. Mắt liếc thoáng nhìn, nói: - Hay cho Thất Nương muội. Xem ta không tha cho muội.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng cười: - Nương tử đừng tức giận, chớ giận phá hư thân thể, đây không phải còn có hai người so với muội còn dạy muộn hơn sao.

Phong Nghi Nô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Vân Hi kéo Lý Kỳ đi đến, hai người đều cười dài nhìn nàng, chân dậm một cái, nói: - Phu quân, huynh cũng giúp đỡ các nàng ăn hiếp muội.

Lý Kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây nói: - Cái gì? Phu quân? Ta hình như nhớ rõ ta đã bị người làm lễ vật tặng đi rồi.


Nha! Thiếu chút nữa đem việc này quên mất. Phong Nghi Nô đôi mắt vừa chuyển, tiến lên nhẹ nhàng kéo tay kia của Lý Kỳ, quyến rũ cười nói: - Đúng rồi, phu quân không nói ta cũng quên mất. Nói xong nàng lại hướng tới Lưu Vân Hi nói: - Thập nương, canh giờ đã đến, cô nên đem phu quân trả lại cho ta rồi.

Lưu Vân Hi một lòng yêu Lý Kỳ, sao có thể đồng ý trả lại, chỉ nói: - Phu quân ta cũng có phần a.

Phong Nghi Nô vội vàng nói: - Đây là đương nhiên, ta chỉ nói là đem một bộ phận thuộc về chúng ta kia trả lại cho chúng ta thôi.

- Này này này, hai vị mỹ nữ, các muội đây là đang mua thịt đấy hả? Còn cò kè mặc cả nữa cơ, phu quân ta thân thể làm sao, các muội liền biết sai lầm rồi. Lý Kỳ nghe thế nên khó chịu, lão tử đây là suất ca, không phải thịt heo, các muội cứ kéo như vậy, thích hợp sao?

Phong Nghi Nô gắt giọng: - Phu quân, ta chỉ nói là huynh hiện tại có cũng là phu quân của ta, huynh không thể nhìn thấy ta bị người khi dễ, lại khoanh tay đứng nhìn a.

Bạo đổ mồ hôi!! Các nàng ấy cũng là thê tử nha, muội đây không phải phải vùi ta vào chỗ bất nghĩa sao. Lý Kỳ cười ha hả, tiến đến bên tai Phong Nghi Nô nói: - Đêm nay ta với muội ngủ, làm cho các nàng hâm mộ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Nghi Nô đỏ bừng, phun một tiếng, nói: - Chính Hi còn ở đây đó, huynh làm cha có thể đứng đắn một chút không.

Vừa nói đến con trai, Lý Kỳ thật sự là không dám làm loạn, đi đến trước người Lý Chính Hi nói: - Con trai, tình hình chiến đấu như thế nào?

Lý Chính Hi một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, sầu muộn nói: - Chơi từ buổi sáng đến hiện tại, con ngay cả một ván cũng chưa thắng.

Lý Kỳ sách một tiếng, nói:

- Hồng Nô, muội sao lại không nhường cho con của ta vậy.

Lý Chính Hi vội hỏi: - Không thể nhường, không thể nhường, nhường thì không có gì vui nữa rồi.

Quý Hồng Nô cười nói: - Tốt, vậy con hãy nhìn cho kỹ nhé.

Nói xong ngón tay ngọc ngà của nàng mang theo một quân trắng hạ xuống, lại ăn hết một mảng lớn quân đen.

Một đôi con ngươi sáng ngời của Lý Chính Hi thiếu chút nữa cũng rớt xuống bàn cờ, hóa thành hai màu đen trắng.

Lý Kỳ cố nhịn cười vỗ vỗ bờ vai của Lý Chính Hi nói: - Con trai, đừng sợ, phụ thân dạy con, tất nhiên là giết cho nương con không còn một manh giap.

Quý Hồng Nô thẹn thùng cười, nhưng cũng không nói gì.

Bạch Thiển Dạ lại cười khanh khách nói: - Phu quân, huynh cũng đừng phùng má giả làm người mập nữa, kỳ nghệ của Hồng Nô muội muội so ra chỉ kém hơn Vương tỷ tỷ một chút, ta cũng không phải là đối thủ của muội ấy, ta nghe nói Vương tỷ tỷ chấp huynh mười quân, huynh cũng không có sức hoàn thủ, huynh bây giờ có thể thắng được Chính Hi hay không, cũng còn chưa biết được đấy.

Có cần phải trực tiếp như vậy hay không? Lý Kỳ buồn bực nhìn Bạch Thiển Dạ, nói: - Muội nói cái gì, ta không nghe rõ lắm.


Bạch Thiển Dạ lè cái lưỡi thơm tho, trong mắt lại lóe lên hào quang giảo hoạt.

Lý Chính Hi đột nhiên lôi kéo ống tay áo của Lý Kỳ nói: - Phụ thân, nếu không người bồi con ván tiếp theo.

Các nữ nhân đều chờ đợi nhìn Lý Kỳ, hy vọng Lý Kỳ có thể ứng chiến, nói vậy, sau này còn có càng nhiều thứ để trêu chọc Lý Kỳ rồi.

Hắc. Tiểu tử ngươi còn biết đường nắn chỗ mềm, ồ, ở trước mặt mẹ ngươi bị giết không ngẩng đầu lên được, đã nghĩ ở trên người phụ thân tìm tự tin về, ta mới không cho đấy. Tài đánh cờ của Lý Kỳ ở cổ đại này, căn bản chính là thảm mục nhẫn đổ, cho nên hắn tận lực rời xa bàn cờ, giờ nếu bại bởi một đứa nhỏ choai choai, vậy sau này còn lập uy trong nhà như thế nào nha, ho nhẹ một tiếng, nói: - Phụ thân ---.

Hắn vừa mới nói hai chữ, Trần Đại Nương đột nhiên bước nhanh đến, nói: - Đại nhân, Vệ công công đến đây.

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.

Lại thấy Vệ Tùng dẫn theo hai tiểu thái giám chạy vào, thở hổn hển.

Lý Kỳ khẩn trương mượn mượn cớ xuống thang, vui vẻ nói: - Vệ công công, là Hoàng thượng muốn gọi ta tiến cung sao, ta sẽ đi thay quần áo ngay bây giờ.

Vệ Tùng vội nói: - Không xong, không xong, Hoàng hậu sắp sinh rồi.

Lý Kỳ nghe vậy sửng sốt, đánh giá Vệ Tung, cau mày nói: - Ta nói Vệ công công a, ngươi đây là muốn chết hả, Hoàng hậu sắp sinh ra, đây là chuyện tốt nha, ngươi còn ở nơi này nói không xong, ngươi hiện tại lập tức đi Túy Tiên Cư bao một bàn tròn, ta làm như chưa từng nghe thấy.

Vệ Tung giẫm giẫm chân nói: - Đây là chuyện tốt, nhưng vấn đề là không sinh được a.

- Không sinh được cũng là tốt--- cái gì? Không sinh ra được? Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Vệ Tung nhanh chóng gật đầu.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn, đột nhiên nói: - Nhưng không sinh ra được, ta cũng không có cách nào, ngươi tìm đến ta làm gì?


- Ồ, tiểu nhân không phải tới tìm ngươi.

- Vậy là ngươi tới tìm ai chứ?

Vệ Tung nói: - Tiểu --- tiểu nhân là phụng hoàng danh, mời nữ thần y tiến cung đấy.

Nữ thần y? Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Thập nương. Nói xong quay đầu nhìn về phía Lưu Vân Hi, hai mắt lộ ra nhè nhẹ sợ hãi, một loại dự cảm bất tường tự phát.

Vệ Tung thoáng tỉnh táo lại đột nhiên nhìn thấy Lưu Vân Hi đứng một bên, bước lên phía trước nói: - Nữ thần y, Hoàng hậu sắp lâm bồn, mới vừa rồi chợt thấy đau bụng, nhìn như sắp sinh rồi, nhưng ngự y, bà đỡ đợi cả nửa ngày, vẫn không sinh ra được, Hoàng thượng cũng vội muốn chết rồi, vì thế lệnh cho tiểu nhân đến mời nữ thần y tiến cung, nữ thần y ngươi mau cùng tiểu nhân tiến cung đi.

Lưu Vân Hi trong mắt sáng ngời, nói: - Ngươi chờ một lát, ta đi lấy ít đồ. Nói xong liền lật đật chạy ra ngoài.

- Này ---.

Lý Kỳ giơ tay lên, nhưng Thập nương đã ra tiền sảnh, hắn hơi sững sờ, bỗng nhiên mày vừa nhấc, nói: - Chẳng lẽ --- không tốt. Hắn theo sát tới.

Một bên Bạch Thiển Dạ thấy vậy, nghĩ thầm, Thập nương muốn---. Nghĩ tới đây, nàng cũng chạy ra ngoài.

Lý Kỳ vừa mới đuổi tới trước cửa sân của Lưu Vân Hi, chỉ thấy Lưu Vân Hi cầm một cái hộp gỗ bước nhanh đi ra, nhưng khi Lý Kỳ nhìn đến hộp gỗ kia, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn nàng lại, sợ hãi nói: - Thập nương, muội sẽ không tính toán lấy Hoàng hậu khai đao đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui