Trước cửa Túy Tiên Cư, chỉ thấy dừng một đội xe dài, phía trên xe chất đầy các loại hàng hóa, có nông cụ, có công cụ, cũng có cả đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Mà trên mỗi xe đều cắm một lá cờ, trên lá cờ viết ba chữ "Túy Tiên Cư" rất rõ ràng.
- Hu.!
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.
Nhưng thấy Ngô Tiểu Lục lập tức chạy tới, hân hoan nói: - Lý ca, người tới rồi.
Bên trong rất nhanh vang ra giọng nói của Lý Kỳ. - Tiểu tử ngươi từ khi nào quan tâm tới người làm sư phụ ta thế? Ta thấy ngươi rõ ràng chính là nhằm vào Tiểu Đào nhà người ta.
- Đâu có!
Tiểu Lục Tử xoa xoa tay, mặt đỏ ửng lên, có thể thấy da mặt y và sư phụ khác nhau rất lớn.
Trong lúc nói chuyện, Lý Kỳ đã từ trong xe ngựa đi ra, nhìn Ngô Tiểu Lục, tức giận nói: - Thật đúng là không có chút tiền đồ nào cả, chân ngôn thất tự đã bị ngươi làm hỏng rồi.
- Tiểu Lục tử, ngươi đừng nghe người này nói bừa, ngoài tay nghề làm bếp ra, tốt nhất ngươi không nên học theo hắn.
Vương Dao cũng từ trong xe bước ra, trên mặt che một lớp khăn che mặt màu bạc.
Tiểu Đào cũng theo sau đi ra.
Ngô Tiểu Lục nhìn thấy Tiểu Đào, mặt càng đỏ ửng lên, nhưng Tiểu Đào hừ một tiếng, liền quay mặt đi hướng khác.
Điều này khiến cho trong lòng Tiểu Lục Tử hoảng hốt, thầm nhủ, ta đã đắc tội với cô ấy khi nào thế nhỉ?
Không biết là sư phụ của hắn đã đắc tội với cô ấy rồi.
Nhất định không thể để tiểu tử này biết được sự thật. Lý Kỳ liền bật cười ha hả, giơ tay lên, hô: - Ngô đại thúc. Nói xong liền nhảy xuống khỏi xe.
Người này làm chuyện xấu, chỉ biết chuồn mất! Vương Dao lườm Lý Kỳ, lại quay sang nói với Tiểu Đào: - Tiểu Đào, ngươi đi giúp Tiểu Lục Tử đi.
Ngô Tiểu Lục nghe mà thấy vui sướng vô cùng.
Lời dặn dò của vị phu nhân khiến cho Tiểu Đào cũng không dám ngỗ nghịch, ồ lên một tiếng, liền giúp đỡ Ngô Tiểu Lục.
- Chậc chậc, Ngô đại thúc, mặt đỏ bừng lên rồi kìa, xem ra trời nóng quá rồi phải không? Đúng rồi, hai thiếp thị đó của thúc thế nào rồi? Ta đã nói có thể dẫn theo đàn bà mà. Lý Kỳ bước tới, một tay đặt lên vai Ngô Phúc Vinh cười dài nói.
Ngô Phúc Vinh đỡ lấy tay Lý Kỳ, cười mắng: - Đi đi đi, vừa sáng sớm ngày ra, chẳng được câu nào tốt lành cả.
Lý Kỳ oan uổng nói: - Ta nói thúc mặt mũi hồng hào, đây chẳng phải là lời hay sao!
Ngô Phúc Vinh hừ một tiếng, thấy Vương Dao đi tới, liền hành lễ nói: - Phu nhân.
Lý Kỳ đi tới, thấp giọng nói:
- Ngô đại thúc, phu nhân có thể gọi, nhưng trước mặt người khác phải thêm từ Tần nữa.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói: - Lẽ nào.
Lý Kỳ đắc ý bật cười ha hả.
Mặc dù Vương Dao không nghe rõ họ đang nói chuyện riêng gì với nhau, nhưng thấy tên đầu bếp này vẻ mặt gian xảo, nghĩ chắc cũng không có lời gì hay ho, liền nói: - Ngô thúc, thúc đừng nghe người khác nói linh tính.
Ngô Phúc Vinh "ồ" lên một tiếng thật thà, nhưng thấy phu nhân, cảm giác phu nhân hôm nay đã khác với phu nhân trước đây, giữa hai chân mày cũng đã bớt nhăn hơn, lại nhiều phong tình hơn, xinh đẹp hào phóng, diễm lệ mê người. Trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào thật sự ngay cả phu nhân cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Lý Kỳ sao? Điều này quả thực quá lợi hại.
- Lý đại ca, phu nhân.
Trần A Nam, Tiểu Ngọc từ bên trong đi ra, thấy Lý Kỳ đã tới rồi, liền bước lên phía trước.
Lý Kỳ cười nói: - Chuẩn bị thế nào rồi?
Trần A Nam nói:
- Đều chuẩn bị xong rồi, chỉ là đám người Tiểu Văn vẫn còn chưa tới.
- Thật sao?
Lý Kỳ bỗng nhiên đưa tay về phía Trần A Nam, nhỏ giọng hỏi: - Đúng rồi, chuyện này ngươi vẫn chưa nói cho đám người Nha Nội chứ.
Cao Nha Nội lắc đầu nói: - Không, ngày mai họ vẫn còn phải tập luyện, hôm qua đã luyện một đêm rồi, e là hôm nay vẫn còn đang ngủ.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Kỳ khẽ thở dài một tiếng, hôm nay hắn có lẽ là hạ hết vốn gốc, nếu khắc tinh tới, chắc chắn lẽ hỏng mất.
Trần A Nam bỗng chỉ về phía xa nói: - Đại ca, đám người Tiểu Văn tới rồi.
Lý Kỳ đứa mắt nhìn, chỉ thấy một đội nhân mã ở phía xa đi tới, người dẫn đầu còn cầm một chiếc cờ lớn, phía trên viết bốn chữ "Thái sư học viện", ngoài ra còn là bút tích của Thái Kinh.
- Ồ! Vợ chồng lão quái cũng tới rồi.
Lý Kỳ nhìn chăm chút, bỗng phát hiện thấy bên trong còn có hai bóng dáng quen thuộc, đặc biệt là cái đầu đó không có sợi tóc bạc nào, rất thu hút người khác.
- Lý thúc!
Thẩm Văn vừa nhìn thấy Lý Kỳ, liền chạy tới, mà phía sau y còn có 30 người thiếu niên sàn sàn tuổi y.
Những người còn lại lần lượt bước lên phía trước, đều chắp tay nói: - Học sinh bái kiến Phó viện trưởng.
- Ngoan, ngoan!
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, lại nghiêm mặt nói: - Tin chắc mục đích tới hôm nay, Thẩm lão sư của các ngươi đã nói cho ngươi biết rồi, phải cố gắng biểu hiện tốt. Điều này đối với các ngươi mà nói, là một điều vô cùng quan trọng, từ nay về sau các ngươi có thể ít nhiều kiếm được chút thù lao. Không nói tất cả đều trông chờ vào ngày hôm nay, nhưng kết quả của ngày hôm nay cũng có ảnh hưởng trực tiếp, cho nên các ngươi nhất định phải thể hiện mình thật tốt, thể hiện toàn bộ những gì các ngươi đã học ra.
- Học sinh ghi nhớ lời dạy của Phó viện trưởng.
Đám học sinh đồng thanh nói.
- Ha ha, ngươi nói như vậy không sợ họ căng thẳng sao? Căng thẳng như vậy thì càng dễ mắc lỗi.
Cùng với tiếng cười vang lên, Quái Cửu Lang và phu nhân của lão ta là Doãn Thị cùng tiến lên.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu ngay cả chút căng thẳng này cũng không thể khống chế được, ngươi bảo ta làm sao yên tâm để họ ra trường chứ?
Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Nói rất hay, đối với một Lang Trung mà nói, tố chất tâm lý này cũng rất quan trọng.
Lý Kỳ có chút hiếu kỳ nói: - Không ngời Quái huynh lại có hứng thú với hoạt động này như vậy.
Quái Cửu Lang nói: - Ngươi đừng nói thế, đối với chế độ thực tập này của Thái sư học viện, ta rất có hứng thú. Ta cũng thấy rất tốt, cho nên mới tới đây để xem, thuận tiện xem xem có thể giúp được gì không?
Ôi da! Quái Cửu Lang muốn ra tay, điều này có lẽ là tin tức tốt lành nhất! Lý Kỳ liền nói: - Các ngươi hãy quan sát thật kỹ, vị lão tiên sinh này chính là sư tổ gia của các ngươi, nhất định phải học tập ông ta nhiều vào. Nếu các ngươi một ngày nào đó có thể ép khô ông ta, ta sẽ tặng các ngươi một tấm thẻ hội viên.
Thẩm Văn Nhạc bật cười ha hả nói: - Điều này e là không thể được, ta đã học mấy năm rồi, vẫn chỉ là học được một phần phụ thân mà thôi.
Quái Cửu Lang khoát tay nói: - Văn Nhi, y thuật này khác với học vấn khác, học thì có thể học được bao nhiêu, con phải nhớ là có bệnh mới cần thấy thuốc, cho nên phải dựa vào sự tìm tòi của bản thân, một phần là đủ rồi.
- Vâng. Hài nhi nhớ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...