Cho dù là trong 3 năm phát hành một ngàn năm trăm vạn quan tiền, thì tính bình quân mỗi năm cũng phải phát hành năm trăm vạn quan, như thế cũng đã vượt qua rất nhiều lượng tiền mà mỗi năm trước kia phát hành, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới giá trị đồng tiền, đồng tiền mất giá là điều khó lòng tránh khỏi.
Tuy nhiên, cũng cần nhớ rằng, từ sau khi Tống Huy Tông lên ngôi, tiền tệ luôn trong trạng thái giảm sút trên quy mô lớn, rất nhiều đã được đúc thành đồ dùng bằng đồng. Khủng hoảng tiền tệ xảy ra liên miên, còn Triệu Giai lại chưa từng phát hành tiền tệ, điều này khiến cho giá trị đồng tiền bị đẩy lên cao không tưởng, vật lấy hiếm làm quý mà, muốn lấp đầy chỗ trống đó, thì thực ra cho dù là phát hành luôn một ngàn năm trăm vạn quan trong một lần thì e là cũng chỉ đạt tới mức cần thiết tối thiểu, chứ không thể gọi là nhiều, cho dù giá trị đồng tiền đi xuống thì cũng còn cao hơn giá trị kim loại đồng, bởi vì mọi người vẫn thèm muốn được nắm giữ tiền trong tay hơn.
Thế nhưng, khi mọi người nghe đến đoạn ngân phiếu, thì đều không để ý tới những gì mà Lý Kỳ nói ở phần trên, trong lòng chợt mù mờ lo lắng.
- Ngân---ngân phiếu?
- Xin hỏi Xu Mật Sứ, ngân phiếu là vật gì vậy?
Lý Kỳ giải thích: - Ngân phiếu là một loại phiếu kiểu mới có giá trị đổi ra tiền, sắp tới sẽ do Phi Tiền Cục phát hành.
Tiếp đó, hắn lại giảng giải thêm một lần nữa về khái niệm cũng như mục đích của việc phát hành ngân phiếu, nói một cách đơn giản là để có lợi cho đám tiểu thương, giúp bọn họ thuận lợi hơn trong kinh doanh.
Như đám Hà Cửu Thúc thì đều biết cả, cho nên không có ý kiến, nhưng những người khác không biết thì trong lòng còn e ngại cái thứ gọi là ngân phiếu này. Nếu như bỏ đi cái công đoạn đổi tiền thì ngân phiếu chính là Giao tử, triều đình vẫn cứ có thể loạn phát hành. Mỗi ngày một chính sách thế này, không biết đến mai sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa, đến lúc đó Phi Tiền Cục không trả nợ nữa thì bọn họ cũng vẫn cứ thiệt to.
Tuy nhiên so với Giao tử mà nói, tính đảm bảo của ngân phiếu vẫn cao hơn chút, bởi vì tiền của tiểu thương đến nhanh, đi cũng nhanh, trong tay khó mà cất giữ lượng lớn ngân phiếu, triều đình không thể hôm nay vừa phát hành xong, ngày mai đã quỵt nợ chứ.
Bọn họ sở dĩ lo lắng cũng là bởi cái di chứng do Giao tử để lại quá lớn, dù sao thì bọn họ cứ nhìn thấy tiền được tồn tại dưới dạng tờ giấy là lại thấy sợ.
Lý Kỳ nhìn ra nỗi lo ấy của bọn họ, trong lòng mừng thầm, may mà chưa làm ăn nóng vội quá, nếu không thì buổi lễ phát hành này không khéo trở thành buổi lễ phát tang, phát tang cho ngân phiếu vừa mới sinh ra đã chết luôn. Đoạn nói: - Các vị, ta biết trong lòng các vị đang lo lắng điều gì. Thực ra triều đình sao có thể không lo lắng được chứ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho triều đình hết lần này đến lần khác trì hoãn việc phát hành tiền tệ. Tuy nhiên, triều đình vì sao lại biết rõ buổi lễ này sẽ khiến cho mọi người lo lắng mà vẫn cứ quyết tâm phát hành ngân phiếu?
Lí do rất đơn giản, đó là để giúp cho mọi người thuận tiện hơn, khiến cho tiền tệ lưu thông tốt hơn, tiền phiếu đem lại sự tiện lợi, triều đình quyết không lấy điều đó để mưu lợi, hiện nay, triều đình cũng không cần thiết phải làm thế. Đương nhiên, trời cũng còn có mưa nắng thất thường, hiện tại không làm vậy, nhưng không ai dám đảm bảo về sau vẫn cứ như vậy.
Cho nên triều đình vì thế đã đưa ra hàng loạt những điều luật liên quan đến tiền tệ. Đầu tiên, vào đầu mỗi năm, triều đình sẽ công bố lượng đồng mà triều đình nắm giữ, còn việc phát hành tiền và số lượng phát hành thì ngay cả đến Hoàng Thượng cũng không thể trực tiếp hạ lệnh, bắt buộc phải thông qua Lập Pháp Viện lên kế hoạch, mà Lập Pháp Viện lại căn cứ vào lượng đồng dự trữ trong quốc khố hàng năm để quyết định phát hành bao nhiêu ngân phiếu, trong đó còn liên quan tới Thương Vụ Cục và Tam Ti. Nếu như lượng đồng mà triều đình có chỉ đủ phát hành 1 quan tiền, thì triều đình quyết không thể phát hành 1 quan lẻ 1 văn, những điều này đã được đưa vào điều luật.
Còn nhớ năm xưa, trong buổi lễ công bố thủy tinh, ta đã từng nói, con người tìm chỗ cao mà đi, dòng nước tìm chỗ trũng mà chảy. Mọi người sống trên cuộc đời này cũng là để hưởng thụ cuộc sống, là để có những trải nghiệm sống tốt hơn, nếu không thì chúng ta nỗ lực để làm gì? Thử hỏi có ai muốn sống một cuộc sống mà hàng ngày đều phải chịu áp lực to lớn từ mấy chục quan cho tới hàng trăm quan? Thế thì có khác gì con lừa chỉ biết kéo hàng đâu?
Ta dám chắc rằng các vị ngồi đây đã không thể tách rời đoái phiếu của Phi Tiền Cục rồi, còn những người dân thường thì khi ra ngoài cũng không cần thiết mang nhiều tiền trên người, tuy nhiên đám tiểu thương thì sao, tiền của họ cũng không thể nói là nhiều, phạm vi kinh doanh cũng chỉ lớn như vậy, nếu như cũng dựa vào Phi Tiền Cục thì bọn họ khó mà chịu được, nhưng nếu không dựa vào thì việc làm ăn lại gặp rất nhiều khó khăn, cho nên ngân phiếu phát hành ra chính là vì bọn họ, giúp cho bọn họ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, giúp cho việc kinh doanh của bọn họ tiến cao thêm một bậc, giúp bọn họ không phải lãng phí thời gian quý báu vào những việc phức tạp vô bổ.
Thực ra chỉ cần khống chế chặt chẽ số lượng phát hành, số ngân phiếu này sẽ đem lại cho chúng ta rất nhiều thứ có lợi, đây thậm chí có thể nói là xu thế phát triển, triều đình đã dám thử nghiệm thì sao các vị lại không thể nỗ lực vì một cuộc sống thoải mái hơn? Chúng ta sống chẳng phải chính là vì điều này sao?
Ban đầu là những tiếng vỗ tay lác đác, rồi ngay sau đó vang lên như sấm rền.
Lần thử nghiệm này vô cùng quan trọng, và là thử nghiệm không mang tính cưỡng chế, không giống như Giao tử, với ngân phiếu, ngươi không đồng ý đổi, thì triều đình cũng không ép ngươi phải đổi, cho nên nguy cơ rất ít, nhưng lợi ích đem lại thì vô tận, vậy thì tại sao không thử nghiệm chứ.
Đối với lần phát hành ngân phiếu này mà nói, Lý Kỳ tin chắc thành công, hắn tin rằng một khi có một người dám thử sức, thì sẽ có nhiều người cùng tham dự vào, và khi đó mọi người cùng được lợi. Một lúc sau, hắn áp áp tay ra hiệu mọi người trật tự, đợi cho tới khi mọi người đều im lặng, hắn mới tiếp tục nói: - Về việc tiền tệ khuyết thiếu, thực ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là rất nhiều quốc gia đều đang sử dụng tiền của nước ta, dẫn tới lượng lớn tiền tệ tuồn ra bên ngoài, triều đình đã từng truyền lệnh cấm đồng, nhưng hiệu quả đạt được là quá ít, vẫn còn lượng lớn tiền tệ chảy máu ra bên ngoài.
Như thế có thể thấy, lệnh cấm đồng này khó đạt hiệu quả, đồng thời cũng đi ngược với quy luật kinh tế. Cái mà việc kinh doanh chú trọng đó là sự lưu thông của tiền tệ, ngươi bịt kín con đường lưu thông của tiền tệ thì sẽ khiến kinh tế quốc gia phải chịu tổn thất nặng nề. Lại thêm việc nước ta từ trước tới nay luôn khích lệ kinh tế đối ngoại, cho nên lệnh cấm đồng khó mà thực hiện được, thay vì như vậy, chẳng thà cứ tuân thủ quy luật kinh tế, mở rộng cánh cửa mậu dịch, thương nhân chúng ta đều là nhân tài kiệt xuất, bọn họ có thể dùng hàng hóa để kiếm tiền về cho chúng ta, chúng ta cũng vậy, cũng có thể dùng hàng hóa mà kiếm tiền, điều đó mới phù hợp với quy luật kinh tế. Hơn nữa hiện nay Giao Chỉ, Đại Lý đều đã sát nhập vào bản đồ nước ta, vấn đề chảy máu tiền tệ đã được giảm bớt rất nhiều.
Còn nữa, lúc trước chắc chắn mọi người rất hiếu kì, tại sao triều đình lại phát hành nhiều tiền như vậy, một nguyên nhân trong đó là vì việc kinh doanh của chúng ta. Để làm được điều đó, triều đình trong năm nay sẽ đưa ra những chính sách thương mại với nhiều ưu đãi hơn. Nhằm khích lệ mọi người ra nước ngoài kinh doanh, triều đình sẽ tăng cường điều chỉnh khống chế thuế xuất nhập khẩu, thuế xuất khẩu tiếp tục hạ. Ngoài ra, vừa rồi ta đã nói, ở nước ta chỉ sử dụng thống nhất một loại tiền, đó là tiền đồng. Để kiên quyết quán triệt chính sách này, triều đình sẽ thành lập Phi Tiền Cục ở khu vực biên giới, phàm là những thương nhân nước ngoài tới nước ta kinh doanh, thì bắt buộc phải đổi tiền nước họ ra tiền nước ta theo tỉ lệ đổi trước đã, nhằm tránh xuất hiện lại hiện tượng hỗn loạn tiền tệ trên thị trường.
Thuế xuất khẩu giảm, cho thấy triều đình khuyến khích xuất khẩu hàng hóa trên quy mô lớn. Điều này đối với một số đại thương nhân mà nói thì quả là một tin mừng. Bởi vì bọn họ về cơ bản đã ổn định ở thị trường trong nước, việc giảm thuế xuất khẩu sẽ khiến bọn họ thu lợi nhiều hơn. Còn đám tiểu thương thì cũng không thu lợi nhiều, bọn họ không có khả năng xuất khẩu hàng hóa ra nước ngoài.
Điều này cũng là lí do khiến cho đợt vỗ tay vừa rồi vang dội chưa từng thấy. Mọi người vui mừng nhảy múa. Tuy nhiên, cũng có không ít người lộ rõ vẻ lo lắng buồn rầu trên khuôn mặt, Thái Kinh là một ví dụ.
- Được rồi, nói nhiều như vậy rồi, cũng phải đến lúc mời nhân vật chính của ngày hôm nay đăng đàn.
Lý Kỳ đột nhiên chuyển chủ đề, điều này khiến mọi người có cảm giác mờ mịt như rơi vào sương mù. Lý Kỳ ngươi chẳng phải là nhân vật chính của ngày hôm nay sao?
Lý Kỳ nói tiếp: - Xin yên tâm, nhân vật chính của hôm nay không phải là Cao Nha Nội đâu.
Phía dưới lại lập tức vang lên trận cười.
Lý Kỳ đột nhiên chỉ tay xuống phía dưới hô lớn: - Bê lên đây.
Chỉ thấy 7, 8 người bê hai khung kính hình chữ nhật dài độ 1 mét lên.
Khi bọn họ dựng hai khung kính lên, phía dưới lập tức vang lên những tiếng tán thán, thì ra kẹp giữa hai khung kính này là một đồng tiền bằng đồng lớn và một tờ ngân phiếu lớn.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Mọi người yên tâm, đây chỉ là tiêu bản mà thôi, là để mọi người hiểu trực quan hơn về loại tiền mới trong lần phát hành này, tiền thật thì không to vậy đâu.
Nói rồi hắn chỉ tay về phía đồng tiền trước, chỉ thấy kiểu dáng của đồng tiền này chẳng có gì thay đổi, vẫn là hình tròn, lỗ vuông, nhưng chữ ở trên mặt thì có chút thay đổi, phía trên và phía dưới lần lượt viết hai chữ "Tống", "Nguyên", còn bên trái bên phải lần lượt là hai chữ "Chấn", "Hưng". Thông tin biểu đạt rất trực quan rõ ràng, tiền này là tiền Tống, phát hành vào những năm Chấn Hưng. Lại nghe thấy Lý Kỳ nói tiếp: - Đồng tiền này chính là kiểu tiền mới nhất, trọng lượng lên tới 30 cân, do 4000 đồng tiền đồng đúc thành, hay cũng chính là 4 quan, tính ra thì một đồng tiền thật có trọng lượng là 1 tiền 2 phân, đường kính 7 phân, còn về chữ viết trên mặt thì mọi người đều đã hiểu, ta không nói thêm nữa.
Nói rồi hắn đột nhiên xoay cổ tay, mấy tên lực điền lập tức xoay mặt lưng đồng tiền ra, nửa còn lại của đồng tiền có hình sóng, vừa vặn trùm lấy nửa cái lỗ.
- Lá cờ Nhật Bất Lạc.
Đã có không ít người hét lên.
Lý Kỳ nói: - Đúng vậy, mặt sau của đồng tiền chính là căn cứ vào hình dạng lá cờ Nhật Bất Lạc đã được giản hóa mà tạo thành. Cho dù là nhìn từ phương diện nào, thì cũng chỉ thể hiện một ý nghĩa rằng đây là loại tiền duy nhất thông dụng của Đại Tống ta. Có người sẽ hỏi là vậy ngân phiếu thì tính là cái gì? Thực ra ngân phiếu cũng chỉ là một dạng trao đổi, một vật thay thế của tiền tệ, số lượng của nó căn cứ vào số lượng tiền tệ mà phát hành, thực ra không thể tính là tiền tệ.
Nói rồi, hắn lại đi tới chỗ tờ ngân phiếu. Chỉ thấy 4 góc của tờ ngân phiếu đều có hình vân lượn sóng màu xanh lam, trông rất giống sóng biển, màu xanh làm là tượng trưng cho biển, nhìn qua là thấy thiết kế cũng căn cứ vào cờ Nhật Bất Lạc, phía trên cùng viết 5 chữ "Tống---Phi Tiền Cục---Thương", trong cái khung dọc phía dưới ghi "1 quan tiền", ở hai bên cột dọc viết mấy chữ đọc không hiểu, bên trái viết "Triệu thị liên thành bích, do lai thiên hạ truyền", bên phải thì ghi "Vật vong tế thị thư chương, sinh khách đa sát khán".
Ý nghĩa mặt chữ thì mọi người đều có thể hiểu, nhưng vấn đề là nó chẳng liên quan gì tới tờ ngân phiếu cả. Thực ra đó chính là câu trả lời bảo mật, mỗi chữ đều có một ý nghĩa nhất định. Chỉ là đây thuộc loại thông tin cơ mật, chỉ có vài người quản lí phương diện này mới hiểu được.
Ngoài những thứ đó ra, ở 4 góc trong cái khung nhỏ ở chính giữa có 4 cái dấu, từ phải qua trái lần lượt là dấu của Lập Pháp Viện, Tam Ti, Thương Vụ Cục, Phi Tiền Cục.
Bốn cơ quan này liên kết với nhau, cũng chính là toàn bộ dây chuyền phát hành tiền tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...