Sáng sớm.
Mặt biển yên tĩnh giống như một tấm gương lớn, vầng dương đỏ rực từ từ lên ở phía đông, tuy chỉ lộ ra một nửa, nhưng cũng đã chiếu đỏ rực toàn bộ mặt biển.
Mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, hải âu vui vẻ tung bay sát mặt biển, đúng là: Biển rộng để cá nhảy, trời cao mặc chim bay!
- Ưm!
Lý Kỳ trở mình qua, lại trở mình lại, sau đó lại nằm ngửa ra, từ từ mở mắt, vẻ buồn bực hiện rõ không nghi ngờ gì, làm sao cũng không ngủ được, ta còn muốn tiếp tục nằm mơ thấy giấc mộng đẹp nữa! Xem ra ta quá muốn ngủ với chăn lớn rồi, thật sự là ngày nghĩ đêm mơ mà, chậc chậc, có điều giấc mộng kia thật sự quá đã, đáng tiếc
Nghĩ tới đây, hắn nhìn trái ngó phải, phát hiện hai vị mỹ nữ đều không ở đây.
Đáng ghét! Mỗi lần thức dậy đều không gọi ta.
Lý Kỳ không tiếp tục nằm nướng nữa, trong miệng lẩm bẩm hát khoác áo choàng đi ra ngoài, duỗi thân một cái, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhìn nửa vầng dương đỏ rực nơi cuối biển hít sâu một hơi, thoải mái không diễn tả được, cười ngây ngô nói: - Không ngờ nằm mơ còn có hiệu quả này, vừa không tổn hại thân thể, còn có thể đã ghiền. Nhìn trái nhìn phải, phát hiện Tiệu Tinh Yến đang ngồi trên một tảng đá lớn nơi xa, lập tức đi về phía bên kia.
Đợi khi đến gần, hắn liền kêu: - Yến Phúc, chào!
Cả người Triệu Tinh Yến khẽ rung động, chỉ hơi quay đầu sang, khóe mắt liếc Lý Kỳ, thản nhiên nói: - Huynh dậy rồi.
- Thật thông minh.
Lý Kỳ cười ha ha, trèo lên trên, tảng đá này cũng cao đến một trượng.
Triệu Tinh Yến thấy thế, hơi hoảng hốt nói:
- Huynh làm gì vậy?
- Xem mặt trời mọc với muội!
Trong khi nói, Lý Kỳ trèo lên rồi, cười ha ha đặt mông ngồi bên cạnh Triệu Tinh Yến, liếc sang, hửm một tiếng nói: - Mặt muội sao lại đỏ như vậy?
- Hảà, mặt trời chiếu vào.
- Mặt trời chiếu vào?
Lý Kỳ cẩn thận đánh giá Triệu Tinh Yến, chỉ thấy hai mắt Triệu Tinh Yến ướt át, ánh mắt bớt đi một phần nhuệ khí, lại nhiều thêm một phần nhu tình, xấu hổ cười, lông mày như vẽ, kiều diễm ướt át, tựa như tiên nữ giáng trần, không khỏi kinh ngạc kêu lên: - Yến Phúc, hôm nay hình như muội có chút không giống bình thường nha.
Triệu Tinh Yến khẽ nghiêng đầu qua, ánh mắt hơi trốn tránh, ngoài miệng lại nói: - Cái gìcái gì không giống, huynh lại có chủ ý hư hỏng gì đây? Khi nói chuyện, ngữ khí có chút run rẩy.
- Chủ ý hư hỏng gì chứ, huynh là loại người này sao?
Lý Kỳ lại cười hì hì nói: - Chẳng qua là hôm nay huynh thấy muội đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt giống một nữ nhân.
Triệu Tinh Yến trừng mắt, nói: - Muội vốn là nữ nhân, cái gì mà giống một nữ nhân chứ.
- Không, huynh không có ý này, dù sao thì đề nghị muội sau này bớt đến đây xem mặt trời mọc đi.
- Vì sao?
- Muội nghĩ mà xem, muội ngồi xuống đây, quỷ còn xem mặt trời mọc sao!
Triệu Tinh Yến sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, trên mặt càng đỏ hơn, sẵng giọng nói: - Sáng sớm tinh mơ đã nói hươu nói vượn.
- Cái gì mà nói hươu nói vượn, huynh đang nói những lời tận đáy lòng đó. Lý Kỳ hơi ngừng lại, nói: - Nhưng không hẳn vậy, thật ra còn có biện pháp vẹn toàn đôi bên đó.
Triệu Tinh Yến nghi ngờ nói: - Có ý gì?
Lý Kỳ đột nhiên nắm tay Triệu Tinh Yến, nhưng khi tay hắn chạm đến cánh tay ngọc của Triệu Tinh Yến thì Triệu Tinh Yến đột nhiên run rẩy, kích động nói: - Huynhhuynh muốn làm gì?
Toát mồ hôi! Cũng chẳng phải là chưa từng ôm qua, cần gì phản ứng lớn như vậy. Lý Kỳ vô cùng nghiêm túc nói: - Muội có thể đừng dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn huynh mãi được không. Huynh chỉ muốn nói cho muội biết, chỉ có tư thế này mới có thể giúp huynh bình tĩnh mà thưởng thức cảnh đẹp mặt trời mọc mà thôi, chỉ đơn thuần là thảo luận về mặt học thuật thôi.
Nếu thật sự là thế, còn ai làm đầu bếp nữa, đều làm lão sư cả đi.
Triệu Tinh Yến khẽ giãy ra, miệng lại hừ nói: - Huynh cho rằng muội sẽ tin sao, mau buông ra đi.
Lý Kỳ ôm chặt lấy, ngoài miệng vội nói: - Muội nghe huynh nói xong trước. Vô số sự thật đã chứng minh, con người đều có tham vọng, vậy mới có cách nói "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm". Phân tích từ mặt này, khi huynh ôm muội, tiềm thức của huynh sẽ cảm thấy huynh đã có được muội, vậy thì cảnh mặt trời mọc sẽ trở nên thu hút huynh hơn. Nói một cách đơn giản chính là ăn trong bát, nhìn trong nồi. Ai ui, muội véo huynh làm gì?
Triệu Tinh Yến mím môi, ra sức nín lại để mình không bật cười ra tiếng, cái miệng này quá tiện mà. Một lát sau, nàng mới cười mắng: - Tên vô sỉ huynh, mấy câu này mà cũng nói ra được, cái gì mà ăn trong bát, nhìn trong nồi chứ.
- Xem đi, xem đi, muội lại hiểu lầm huynh, câu này rất có triết lý trong giới đầu bếp chúng ta đó.
Lý Kỳ giải thích nói: - Trong bát chính là cơm, trong nồi chính là thức ăn, hai thứ hoàn toàn không xung đột, nhưng khác biệt lại rất lớn, bởi vì cơm không thể thiếu được, phải ăn cả đời. Người với cơm giống như là cá với nước, đều cùng chung hoạn nạn, quan hệ giữa ta và nàng không phải chính là như vậy sao. Nhưng thức ăn lại khác, không có thức ăn nào lại ăn cả đời, cũng không phải không thể thiếu. Có thể được ôm muội, mặt trời mọc chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, có thể có có thể không, nhưng thiếu muội, thì huynh sẽ trở thành cá không có nước.
Triệu Tinh Yến nghe đến si ngốc, đây rõ ràng là một câu mang nghĩa xấu, vào trong miệng của Lý sư phó ngược lại trở thành châm ngôn tình yêu, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, gắt giọng: - Cái miệng này của huynh thật sự có thể điên đảo càn khôn.
Lý Kỳ nghe thấy có chút sững sờ. Tình huống thần kỳ, nàngnàng lại nói chuyện bằng ngữ điệu này, ta có phải là đang nằm mơ hay không, ngơ ngác nhìn nàng. Triệu Tinh Yến trời sinh dung mạo vô song, nhưng Lý Kỳ luôn cảm thấy nàng quá mức anh khí, thiếu đi vẻ nhu tình của nữ nhân, nhưng Triệu Tinh Yến lúc này mặt ngọc môi đỏ, gò má ửng hồng, hai mắt nhu tình như nước, xinh đẹp động lòng người.
Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ ngơ ngác nhìn mình, chiếc cổ thon dài cũng đỏ bừng, nói: - Huynh nhìn cái gì?
- Yến Phúc, muội thật đẹp.
Lý Kỳ ngây ngốc nói một câu, cánh tay bất giác lại siết chặt hơn, kéo Triệu Tinh Yến vào lòng.
Triệu Tinh Yến hơi kháng cự, nhưng thấy Lý Kỳ cũng không có động tác hạ lưu, trong mắt lộ vẻ nhu tình, không khỏi tim đập thình thịch, không tự chủ được mà khẽ tựa vào đầu vai Lý Kỳ.
Hai người tựa sát vào nhau, nhìn mặt trời mọc nơi xa, ánh dương chiếu lên người họ cũng trở nên lãng mạn hơn.
Đúng là chỉ ước thành uyên ương, không thành tiên.
Ngửa thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Tinh Yến, trong đầu Lý Kỳ chợt nhớ đến giấc mộng đêm qua, càng nghĩ càng thấy chân thật, dò hỏi: - Yến Phúc?
- Hửm?
- Tối hôm quahả? Muội run cái gì?
Triệu Tinh Yến đột nhiên ngồi dậy, nói:
- Muội chỉ cảm thấy hơi lạnh. Nói rồi nàng lại hơi e ngại nói: - Vừa rồi huynh nói cái gì?
- Hả, huynh chỉ muốn hỏi, tối qua huynh không làm ồn các muội chứ.
- Cái gìcó ý gì?
Ta không thể nói cho nàng biết, tối qua ta nằm mơ nha. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Là như vầy, huynh có thói quen nói mớ, huynh sợ làm phiền các muội nghỉ ngơi.
Đôi mắt Triệu Tinh Yến chợt lóe, khẽ thở phào một hơi, lắc đầu nói:
- Muội không biết, tối qua muội ngủ rất say. Ở đây lạnh quá, muộimuội về trước đây.
- À.
Lý Kỳ vẫn đang suy tư, tùy tiện đáp một tiếng, chợt nghe Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, ngẩn ra, thấy thân hình Triệu Tinh Yến lắc lư vài cái, vội vàng dìu lấy nàng, ân cần nói: - Muội sao thế?
Triệu Tinh Yến tuôn mồ hôi đầy mặt, cắn răng nói: - Muội không sao, chỉ là vừa rồi lúc lên đây bị trật chân.
- Sao muội không nói sớm, huynh xem giúp cho muội.
- Không không cần, không có gì đáng ngại, Thập nương đã giúp muội tìm thuốc rồi.
Sau khi xuống khỏi tảng đá, Triệu Tinh Yến liền giãy khỏi sự giúp đỡ của Lý Kỳ, khập khiễng đi vào trong trướng.
Lý Kỳ nhìn bóng lưng Triệu Tinh Yến, lẩm bẩm nói: - Việc nàytư thế đi đường này hình như từng thấy nha. Lẽ nàolẽ nào giấc mộng đêm qua là thật? Không thể nào, không thể nào, ta hao phí sức lực, dùng hết tâm tư, thậm chí vận dụng tất cả tài nguyên, đừng nói là cùng bay lên, một chút đều không chiếm được, nhiều lần thất bại. Các nàng sao có thể tự động dâng đến tận cửa, hoàn toàn không có lý này mà. Đồng chí tiểu Lý, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu cười, xem ra ta sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, không được, không được, ta phải để mình bình tĩnh một chút, ban ngày ban mặc không thể để hạ thân đứng dậy được, liền cởi áo khoắc ném lên bãi cát phía sau, hét to với mặt biển rộng: - Biển rộng, tiểu đệ đến đây.
Nói xong liền cất bước giẫm lên ngọn sóng hòa nhập vào mặt biển rộng lớn.
Cũng không biết tại sao, tâm trạng Lý Kỳ hôm nay rất tốt, bơi trong biển rất lâu mới lên bờ, vừa hay nhìn thấy Lưu Vân Hi gánh một cái giỏ trúc nhỏ đi vào trong lều, vội vàng nhặt áo khoác lên, chạy đến, hô lên: - Thập nương, Thập nương.
Lưu Vân Hi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ, nói: - Huynhhuynh sao lại dậy sớm như vậy.
- Ánh mắt này của muội là sao, đừng nói là huynh giống con heo lười, rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó.
Lý Kỳ buồn bực liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi, nhìn sang giỏ trúc trên lưng Lưu Vân Hi, nói: - Muội giúp Yến Phúc hái thuốc sao?
Lưu Vân Hi ừ một tiếng.
Lý Kỳ quan tâm nói: - Vết thương của nàng ấy thế nào? Có nghiêm trọng không?
Làn da bánh mật của Lưu Vân Hi đột nhiên đỏ ửng, nhỏ giọng nói: - Còn không nên trách huynh sao.
- Trách huynh? Lý Kỳ buồn bực nói: - Làm sao có thể trách huynh chứ, cũng đâu phải huynh hại nàng ấy bị trật chân đâu?
- Bị trật chân?
- Chẳng lẽ nàng ấy còn bị thương chỗ khác?
Đúng lúc này, trong lều chợt vang lên tiếng hô của Triệu Tinh Yến: - Thập nương, cô quay lại rồi à.
- À.
Lưu Vân Hi lại nói với Lý Kỳ: - Muội phải đi chữa trị cho Yến Phúc đây.
- Huynh giúp muội.
- Không cần.
Lưu Vân Hi lập tức nói.
Phản ứng lớn như vậy? Hai mắt Lý Kỳ lộ vẻ hoài nghi.
Lưu Vân Hi chần chừ một lát, lại nói: - À, kinh nguyệt của Yến Phúc sắp đến rồi, muội phải giúp cô ấy kiểm tra thật kỹ, huynh nhanh đi nấu bữa sáng đi.
Đúng nha! Yến Phúc còn mang bệnh trong người nữa, đừng làm đói chết lão bà của ra. Việc này Lý Kỳ vô cùng thông cảm, dù sao thì bệnh của Yến Phúc khá đặc biệt, nam nhân thật sự không tiện vào, thế là gật đầu nói: - Cũng được, huynh đi nấu bữa sáng trước, làm xong liền gọi các muội đến, nếu cần gì thì kêu huynh.
- Ừ.
Lý Kỳ thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, thế là thay y phục đi về phía phòng bếp trên bãi biển, nhưng đi mãi đi mãi, hắn đột nhiên cau mày. Không đúng nha, mình còn nhớ kinh nguyệt của Yến phúc hẳn là còn mấy ngày nữa, lẽ nào là đến sớm. Ừ, đây cũng không phải là chuyện không thể, lát nữa phải dặn nàng ấy bớt ra ngoài hóng gió biển mới được.
Liên tục ba ngày trôi qua, trong ba ngày qua, Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi gần như đều ở trong lều trướng, ít chạm mặt Lý Kỳ, có điều Lý Kỳ cũng biết bệnh này vô cùng phiền phức, vừa phải uống thuốc, vừa phải châm cứu, thế là bảo người dựng thêm một cái lều nữa, sợ quấy rầy các nàng, dù sao thì cũng không có gì quan trọng hơn bệnh của Yến Phúc cả.
Nhưng Lý Kỳ chưa bao giờ nhắc đến chuyện khi nào rời đi, xem tình hình thì gần như thật sự phải ở lại đây lâu. Hàng đêm đều chạy lên tàu chọn hải sản, liên tiếp mấy ngày, ngoài trừ cháo ra thì không có món ăn trùng lặp, chủng loại hải sản vô cùng nhiều, nói đến tôm rảo thôi thì Lý Kỳ có thể làm ra được hai ba mươi món ăn.
Hơn nữa hắn không nói, đám người Tửu quỷ chắc chắn sẽ không hỏi, ở đây ăn hải sản hằng ngày, ngày tháng trôi qua thật sự quá sung sướng.
Nhưng Tri phủ Lai Châu Trần Bình có chút tò mò, lo lắng có phải Lý Kỳ bất mãn với ông ta hay không, quan nha không ở mà lại ở đây, thế là cách hai ngày liền chạy đến đây một chuyến, nhưng Lý Kỳ khăng khăng muốn ở lại đây, ông ta cũng không còn cách nào.
Ngoài ra, sau khi Ngưu Cao đến đây một chuyến thì gần như khi rảnh đều chạy qua đây, có lộc ăn nha.
Chạng vạng tối hôm nay, Lý Kỳ vẫn dẫn theo mã Kiều và mấy hộ vệ lên tàu chọn hải sản. Một lát sau, một con thuyền cập bờ, mấy người bước xuống khỏi thuyền, đều ăn mặc kiểu thương nhân, mấy người kia vừa xuống thuyền liền đi rất vội vàng. Nhưng vừa xuống bến tàu, một người đột nhiên đứng yên, ngây ngốc nhìn bên cạnh, một người bên cạnh gã tò mò nói: - Ngươi nhìn cái gì?
Trong khi nói, người này lại quay đầu lại nhìn, nhất thời ngây ngốc, nói: - Tata không nhìn lầm chứ.
Không hề lầm, người nọ chợt hô lên: - Vị phía trước kia lẽlẽ nào là XuXu Mật Sứ?
Lý Kỳ ngẩn đầu lên, trong lòng mừng thầm, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...