Triệu Tinh Yến nghe vậy trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn Lý Kỳ, từ những lời này của Lý Kỳ, nàng biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý Kỳ nói rõ sự tình từ đầu đến cuối một lần với Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến nghe xong, trên mặt hoảng sợ trầm ngâm nửa ngày, mới hỏi: - Huynh nói xem đây là âm mưu, hay là trùng hợp?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, nếu như là trùng hợp thì chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nếu như thật sự là âm mưu, vậy thì sẽ cực kỳ hỏng bét, bên phía Nhật Bản, ta phỏng chừng không có quan hệ gì nhiều lắm, mấu chốt là Thổ Phiên, Tây Hạ, nước Kim, giữa bọn họ có hiệp nghị âm thầm gì hay không, đây là điều chúng ta không thể biết được. Chủ yếu vẫn là Tây Hạ, nếu như mẹ nó thật sự lại đầu phục với nước Kim, vậy thì bên phía Thổ Phiên nhất định là có dự mưu đấy, điều này sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta, nếu như thật sự là vậy, một khi ta vượt qua kiếp nạn này, ta nhất định sẽ không tha cho bọn tiểu nhân Tây Hạ đâu.
Trước kia hắn rất có lòng tin với Tây Hạ đấy, nhưng một khi bắt đầu đánh trận, vậy thì cái gì cũng có khả năng xảy ra, bất cứ ai cũng không thể dự tính được. Bất kỳ một nhân tố bất ngờ nào cũng có thể làm thay đổi toàn bộ bố cục của cuộc chiến này.
Triệu Tinh Yến hỏi: - Bên phía nước Kim điều động bao nhiêu binh mã?
- Trước mắt vẫn chưa biết, cho dù là Tông tri phủ ở phủ Yến Sơn cũng đều là đoán, nhưng không có lửa làm sao có khói a!
Lý Kỳ cảm thán một tiếng, lại nói tiếp: - Tục ngữ nói rất hay, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ kỹ, bởi vì ngươi không biết khi nào kẻ trộm này sẽ ra tay, dùng thủ đoạn gì đi ăn trộm, kỳ thật ta đã sớm dự tính được giữa Tống Kim sớm hay muộn gì cũng có một trận chiến. Chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy thôi.
Triệu Tinh Yến hỏi: - Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?
- Vân Châu.
Lý Kỳ nói: - Hiện giờ đã thời gần ngày mùa thu hoạch rồi, ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nhìn từ tình huống trước mắt, nếu đối phương muốn tiến công, rất có thể sẽ tập trung binh lực từ Vân Châu xuôi nam, nhân lúc tại thời điểm trước khi viện quân của chúng ta tới nơi, sẽ tiêu diệt Tây Quân, chặt đứt một cánh tay của quân ta. Sau đó lại giết xuống Trung Nguyên. Lúc trước khi xảy ra đại chiến ở Yến Vân, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn có ý đồ xuất binh đánh cả hai châu Bình, Vân, chia nhỏ quân ta ra mà tiêu diệt. Nhưng Tông tri phủ cùng Hàn Thế Trung đồng thời đánh lui Hoàn Nhan Tông Vọng cả trên bộ lẫn dưới nước, điều này đã trực tiếp bóp chết kế hoạch xuất binh của Hoàn Nhan Tông Hàn từ trong trứng.
- Ta nghĩ bọn chúng cũng đã rút ra được bài học, chúng ta có nhiều người, nếu chia ra, chúng ta sẽ không sợ chúng, nhưng nếu như bọn chúng tập trung binh lực tốc chiến tốc thắng, không để cho quân ta có cơ hội hội hợp, như vậy có thể đánh tan từng nhóm một, một khi Tây Quân có điều gì sơ xuất, sẽ là đả kích không nhỏ với sĩ khí của quân ta, điều này sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực.
- Huynh nói rất có lý, lúc trước trong trận chiến phủ Khai Phong, chính là vì Chiết Gia Quân giữ chân được đại quân của Hoàn Nhan Tông Hàn, cộng thêm Chủng Gia Quân tới Kinh thành cứu viện, mới có thể khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng thất bại thảm hại, nếu lúc ấy Hoàn Nhan Tông Hàn có thể đến Khai Phong trước Chủng Gia Quân, vậy thì nói không chừng Khai Phong đã sớm bị công phá, cho nên bọn chúng vô cùng có khả năng sẽ tập trung binh lực để tiêu diệt Tây Quân trước, thứ nhất là có thể khiến quân ta bị thiệt hại nghiêm trọng, thứ hai còn có thể cắt đứt liên hệ giữa chúng ta với Tây Hạ, mặc dù bọn chúng không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng nếu như khống chế được Thái Nguyên, cũng tương đương là chiếm được một phần giang sơn của chúng ta rồi.
Triệu Tinh Yến nói xong đột nhiên nhíu mày: - Nhưng lúc trước bọn chúng vốn không có đánh chiếm được Khai Phong, hiện giờ thực lực quốc gia ta càng thêm cường thịnh, dũng khí của bọn chúng từ đâu mà đến, chẳng lẽ bọn chúng thật sự không có một chút băn khoăn gì ư, lúc này một khi khai chiến, đối với nước Kim cũng không phải là một gánh nặng nhẹ nhàng gì cả.
Lý Kỳ nói: - Nếu như bọn chúng đã lấy được sự trợ giúp của Tây Hạ và Thổ Phiên, đổi lại là ta, ta cũng sẽ liều mạng một lần đấy.
- Nếu như không phải thì sao?
- Có phải là muội nghĩ tới điều gì rồi không?
Triệu Tinh Yến nói: - Ta nghĩ nước Kim không có khả năng không có chút lo ngại gì cả, bằng không bọn chúng cũng sẽ không lặng lẽ tập kết binh lực, ẩn núp ý đồ của mình, có thể thấy là bọn chúng muốn đánh lén, đánh cho quân ta trở tay không kịp. Lần đầu tiên bọn chúng xuôi nam vẫn còn tuyên bố trước một lời, đủ thấy được rằng lần này bọn họ vẫn là vô cùng kiêng kị đấy. Nói xong nàng đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ: - Phu quân, huynh còn nhớ kế hoạch khuếch trương phía tây mà huynh đã nói ở Nam Ngô sao?
Lý Kỳ ngẩn người, nói: - Muội nói là nước Kim có hai tính toán, nếu như không có cơ hội xuống tay ở Yến Vân, thì lập tức tiến quân về phía tây ư.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nếu như nước Kim có tính toán như vậy, thì lý do cho việc xuất binh ở Vân Châu sẽ hoàn thiện hơn, bởi vì Vân Châu đúng là cổ họng của tây bắc, có thể xuôi nam, cũng có thể tiến bắc, tiến về phía tây. Ta nghĩ nước Kim cũng sẽ không đi đánh một cuộc chiến không có nắm chắc, chúng ta không được phép thua, bọn họ đồng dạng cũng như vậy, bởi vì theo ta được biết, nước Kim là do các bộ tộc khác nhau tạo thành đấy, nếu như hoàn toàn không có chút lợi ích nào để kiếm chác thì bọn họ sẽ không làm đâu.
- Nghe muội nói như vậy, đúng là thật sự có khả năng này. Lý Kỳ hơi chút suy nghĩ gật đầu, lại ảo não nói: - Đáng tiếc là chúng ta biết được quá ít, đến tột cùng là tình huống như nào, còn phải đợi đến Vân Châu mới biết được, chỉ mong là như lời muội đã nói đi.
….
Vương phủ.
Tần phu nhân ngồi sững sờ trong hoa viên, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một tia sầu muộn.
Tiểu Đào đứng bên cạnh nàng bĩu môi mắng: - Xu Mật Sứ này thật sự là quá không biết giữ chữ tín, hôm nay hẹn phu nhân đi Học viện Thái sư, nhưng hiện tại vẫn còn chưa tới, mặt trời đều sắp xuống núi rồi này.
Tần phu nhân ngẩn ra, hơi có vẻ thất vọng nói: - Thôi đi, nói vậy là hắn cũng có chuyện bị trì hoãn.
- Vậy thì cũng phải phái người đến báo tin chứ, để cho phu nhân chờ thế này.
Tần phu nhân hơi nâng mí mắt lên, cười mắng: - Ai nói ta đang đợi hắn, ngươi cái cô bé này thật sự là càng ngày càng đáng ghét rồi.
Tiểu Đào thè cái lưỡi thơm tho, cười không nói.
Lúc này, tôi tớ báo lại, nói là Vương Trọng Lăng đã trở lại.
- Ta đã biết rồi.
Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy đi đến tiền viện, nhưng vừa mới tới cửa, chợt nghe đến bên trong truyền tới một tiếng thở dài bất đắc dĩ, lại nghe thấy Vương Trọng Lăng nói: - Đám người Kim này cũng thật là, đang yên đang lành, lại muốn đánh nhau gì chứ, lần trước bọn chúng còn chưa nhận đủ giáo huấn sao.
- Đánh giặc cái gì đấy, ông nghe được điều này từ nơi nào vậy.
- Mới vừa rồi Thất Nương đến Học viện Thái sư một chuyến, tuy rằng nàng chưa nói kỹ lưỡng, nhưng ta cũng đã hiểu được, nhất định là nước Kim lại có động tĩnh gì ở Yến Vân, nếu không thì Lý Kỳ cũng không có khả năng vội vàng đi phương bắc như vậy, nghe nói Hoàng thượng hôm nay còn không lên cả buổi triều sớm nữa.
- Ông nói cái gì? Lý Kỳ đi phương bắc rồi hả?
- Còn không phải thế sao.
Ngoài cửa Tần phu nhân nghe được vậy không hiểu sao trong lòng hơi co rút lại một chút.
- Vậy có thể gặp nguy hiểm hay không?
- Ta đây sao mà biết được.
- Ôi, lúc này mới được yên bình bao lâu đâu, lại muốn đánh giặc nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...