Những gì Ninh thị nói là miêu tả sơ lược.
Nhưng nghe trong Lý Kỳ tai, lại giống như sấm sét giữa trời quang, cao như vậy, còn phải đu đến chỗ cao nhất, còn phải cắm cành liễu, mẹ nó, cái này còn nguy hiểm hơn so với nhảy cầu vài phần nha, đây là người đang đánh đu, hay là xích đu đánh người a!
Lý Kỳ nghe dạ dày cũng bắt đầu sôi lên.
Mã Kiều thì lại rất hứng thú nói: - Cái này thú vị thật.
Thú vị cái mông! Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không được, trò này quá nguy hiểm.
Ninh thị nói: - Xu Mật Sứ xin yên tâm, phía dưới này là đất cát mềm, lát nữa tôi sẽ còn cho người trải rơm rạ lên, tuyệt sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Lý Kỳ hừ nói: - Tỷ học qua định luật Newton chưa, tỷ phải suy xét đến tác dụng của quán tính nha, người này nếu bay ra ngoài, ta dám cam đoan, tuyệt đối phi không đến trên mặt rơm rạ này, cái này căn bản là không thể trù tính nha, quá nguy hiểm.
Định luật Newton? Ninh thị nghe vậy vẻ mặt xấu hổ, thầm nghĩ, đó là các ngươi muốn tỷ thí, chẳng có một chút dữ với ta làm gì. Nhưng dù sao Lý Kỳ cũng là đại quan nhất phẩm, nàng vẫn nói một cách khách khí: - Vậy không biết ý của Xu Mật Sứ là?
Lý Kỳ nói: - Trò này không cẩn thận là tai nạn chết người đấy, đương nhiên không thể thi được.
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Vậy là ngươi nhận thua?
Lý Kỳ chột dạ nói: - Đây không phải vấn đề thắng thua, mà là trò này quá nguy hiểm, ta và cô gặp chuyện đều không tốt, chúng ta cũng không cần phải làm đến mức này chứ, hay là bỏ đi thôi.
Tần phu nhân khẽ cười nói: - Đây có gì nguy hiểm đâu, rất nhiều người đều biết chơi, vô cùng bình thường, hơn nữa lúc đầu chúng ta tỷ thí chính là lòng dũng cảm, có chỗ nào sai đâu, nếu như ngươi không dám, cứ nhận thua là được.
- Rất nhiều người?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Ninh thị.
Ninh thị nhẹ nhàng gật đầu.
Đột nhiên, một thanh âm dễ nghe nói: - Nếu Kim Đao Trù Vương không biết, tiểu nữ tử có thể dạy cho ngài.
Lý Kỳ nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một tiểu mỹ nhân yểu điệu đang thẹn thùng nhìn hắn, hơn nữa chẳng biết lúc nào, quanh chỗ này đã vây đầy người. Cũng không có ít nhân ồn ào, cổ vũ cho sự dũng cảm của tiểu cô nương này.
Xấu hổ!
Cho tới nay chỉ có Lý Kỳ chòng ghẹo nữ nhân các nàng, không ngờ rằng hôm nay lại bị một tiểu cô nương trêu chọc, lau mồ hôi nói: - Cái này còn có thể dạy à?
Ninh thị nói: - Trò này có thể chơi hai người.
Xem ra lời bọn họ nói đều là sự thật, cô nương kia nhìn cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, lại còn muốn dạy ta cùng chơi, mẹ nó ta không phải đang nằm mơ chứ. Lúc này Lý Kỳ thật sự là đâm lao phải theo lao nha, nhiều tiểu mỹ nhân như vậy nhìn hắn, nếu hắn khiếp đảm, vậy thì thật là mất mặt mất đến thế giới phương Tây cực lạc rồi. Thầm nghĩ, phu nhân, lần này cô lừa ta rồi, nếu ta lên đấy, xác định chắc chắn là không cơ sống nha.
Tần phu nhân thấp giọng nói: - Nếu như ngươi sợ, có thể nhận thua.
Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, cô đây là hành động theo cảm tính, ta không điên như cô, đây là muốn lấy mạng người đấy.
Đúng là hắn còn muốn cúi đầu nhận thua, chợt nghe có người hô:
- Kim Đao Trù Vương, Kim Đao Trù Vương.
Chỉ chốc lát sau, không ít người đều vì Lý Kỳ phất cờ hò reo.
Đây là danh tiếng nha!
Bọn họ đều muốn thấy phong thái Kim Đao Trù Vương bay múa.
Nhưng Lý Kỳ lần này là thật tâm muốn rút lui một lần.
Làm sao bây giờ?
Lý Kỳ bây giờ lén nhận thua cũng không thể rồi, trên đầu mồ hôi đầm đìa. Khẽ cắn môi, giờ nếu rút lui, thì ta còn là nam nhân sao, nhưng vì chứng minh mình là một nam nhân, mà chạy đi làm một người chết, đây không khỏi cũng rất ngu xuẩn nha. Thuận miệng kéo dài thời gian nói: - Nhưng cắm liễu ta không biết lắm, rút liễu thì lại thành thạo.
Tần phu nhân cười nói: - Vậy cứ như thế. Ta cắm cành liễu này vào, nếu như ngươi rút xuống thì coi như là ngươi thắng.
Có tự tin như vậy?
Đã nói đến nước này, Lý Kỳ không thể lui được nữa nha, thấy Tần phu nhân dường như sẽ không dễ dàng bỏ qua, trừ phi hắn nhận thua, nhưng vấn đề là hắn không thể nhận thua được, vậy cũng thật mất mặt, cắn răng nói: - Thi thì thi, ai sợ ai.
Ninh thị lập tức căn dặn đem rơm rạ rải lên, một lớp thật dày, hơn nữa rải ra vô cùng dài, chung quanh còn có một vài hộ vệ, phương diện an toàn thật ra cũng làm rất không tồi, hiển nhiên việc này đối với bọn họ mà nói, vô cùng bình thường.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Tần phu nhân tiến lên bắt đầu chuẩn bị.
Lý Kỳ nhân cơ hội hướng sang Ninh thị đứng bên cạnh dò hỏi: - Ninh tứ tỷ, hỏi tỷ một chuyện?
Ninh thị vội nói: - Xu Mật Sứ cứ việc hỏi.
Lý Kỳ nói: - Tam nương chơi trò này rất lợi hại sao?
Ninh thị kinh ngạc nói:
- Ngài không biết?
Lý Kỳ lắc đầu.
Ninh thị nói: - Trước đây tam nương chơi trò này là người đệ nhất Đại Tống ta.
Khiếp sợ!
- Người người đệ nhất?
Lý Kỳ run giọng nói:
- Đây đây là ý gì?
Ninh thị giải thích: - Trò đánh đu chính là môn vận động thứ hai của Đại Tống ta, chỉ sau đá cầu, chính là môn vận động nữ nhân thích nhất, vì vậy cũng có thi đấu, mà tam nương trong ba năm từ mười ba tuổi đến mười sáu liên tiếp đoạt tam quan, là đệ nhất cao thủ đánh đu của Đại Tống ta, thật ra bây giờ chơi đã không như trước nữa, còn càng khó hơn nữa, cho nên Xu Mật Sứ cứ yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu.
Ta yên tâm? Ta đã sắp tức chết rồi, ức hiếp lão tử là kẻ xuyên việt, không biết chuyện của xã hội này, phu nhân thật sự là quá đáng ghét, không ngờ rằng cô bé ta tán cả đời, hôm nay lại bị cô bé đùa bỡn. Lý Kỳ trong cơn giận dữ, khinh thường hừ nói: - Đệ nhất cao thủ? Hừ, không biết bây giờ đệ nhất cao thủ là ai?
Hắn có chút không tin đối với chuyện này, chơi đánh đu mà còn đệ nhất cao thủ, khôi hài làm sao.
Ninh thị thì lại nghiêm trang nói: - Vốn dĩ đệ nhất cao thủ môn đánh đu này vẫn luôn là nữ nhân, nhưng từ sau tam nương, rốt cục cũng có nam nhân hai năm liên tục đoạt giải quán quân, người này chính là một trong tứ tiểu công tử, Hồng công tử.
- Tiểu Cửu?
Lý Kỳ kinh ngạc há hốc mồm.
Ninh thị gật đầu nói: - Đúng vậy, chỉ là Hồng công tử bản tính ham vui, chơi hai, ba năm thì không có hứng thú đối với trò này, đi tìm trò vui khác, nhưng từ sau Hồng công tử, thì không có người liên tiếp đoạt hai quan, càng miễn bàn đến tam quan.
Nói Hồng Thiên Cửu là đệ nhất cao thủ đánh đu, Lý Kỳ cũng vẫn có thể chấp nhận, dù sao thiên phú về phương diện chơi đùa của tên đó cũng cao thần kỳ, giống như Cao Nha Nội ở phương diện nữ nhân, nhưng nếu nói Tần phu nhân là đệ nhất cao thủ, thì hắn thật sự không thể tin, nói: - Tam nương bản tính nhát gan, sao lại chơi trò vận động nguy hiểm này.
Ninh thị cười ha hả nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết đó thôi. Tam nương lúc nhỏ gan cũng lớn lắm, thật ra còn có một loại xích đu nước, là trò chơi ở trên thuyền, cũng chính là lúc xích đu dây lên đến chỗ cao nhất, đột nhiên buông tay, lộn nhào trên không trung, rồi nhảy xuống nước. Cái đó còn nguy hiểm hơn so với này nhiều.
Không phải chứ, đây đây không phải nhảy cầu sao?
Lý Kỳ nuốt ực một tiếng, căn cứ theo Ninh thị nói, xích đu nước này còn nguy hiểm hơn so với nhảy cầu của đời sau nhiều, dù sao vẫn có một sự tồn tại của quán tính, nói: - Nhưng theo ta được biết tam nương nàng không biết bơi a.
Ninh thị nói: - Vậy không sao, rất nhiều nữ tử cũng không biết bơi, nhưng trong nước có cao thủ, sẽ không gặp chuyện gì. Tuy nhiên tam nương không thích làm ướt người, vì vậy cũng chỉ chơi vài lần, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng từng đoạt được vòng nguyệt quế ở hồ Kim Minh của hoàng cung, hơn nữa kiểu động tác đó của nàng, đến nay không ai làm ra được.
Lý Kỳ nghe được không khỏi cười ra tiếng, chỉ có điều trong tiếng cười kia tràn đầy phẫn nộ, phu nhân ơi phu nhân, nha đầu cô che giấu cũng sâu thật nha! Ta tm tuyệt đối không ngờ cô lại mạnh mẽ như vậy.
Chợt nghe được một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Tần phu nhân đứng trên bàn đạp của xích đu, bởi vì là tỷ thí, vì vậy bàn đạp này hết sức hẹp, Tần phu nhân vừa vặn giẫm một chân lên chắc chắn. Nếu như Lý Kỳ lên, phỏng chừng ngón chân cái còn phải thò ra. Chỉ thấy nàng hai tay cầm thật chặt sợi dây đu, trong miệng cắn một cành liễu nhỏ, bên hông cũng treo một cành.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Hai đại hán xoay ổ quay, trong quá trình nâng lên, sợi dây đu bắt đầu lắc lư. Tần phu nhân mượn dòng lực này không ngừng dùng sức khom người, cong chân, nhún xuống, đứng thẳng lên, mở rộng ngực.
Cùng với một loạt động tác liên tục này, sợi dây đu bắt đầu đung đưa, hơn nữa biên độ càng lúc càng lớn.
Công nghệ cao a! Cũng không cần người khác đẩy cho nữa.
Đợi xích đu lên cao tới một trượng, kỳ thật bởi vì phía dưới còn phủ lớp rơm rạ thật dày, vì vậy khoảng cách thật sự cũng không có cao như trong tưởng tượng của Lý Kỳ, hai gã đại hán kia cố định dây thừng lại.
Tần phu nhân hai chân đột nhiên phát lực, tốc độ đong đưa của xích đu đột nhiên gia tăng, khi xích đu dây đong đưa đến chỗ cao nhất, nàng đột nhiên đứng người lên, khi xích đu dao động xuống phía dưới, hai đầu gối nàng từ từ cong lại, giống như con hùng ưng lao xuống dưới, tốc độ cực nhanh.
Lý Kỳ nhìn thấy vậy thở ra một hơi!
Mỗi một lần đung đưa, bên dưới lại vang lên một tràng tiếng kinh hô, nhưng sau đó rất nhanh lại là một tràng tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lý Kỳ hoàn toàn không hiểu đối với những thứ kỹ xảo này. Khi hắn chơi xích đu nhiều nhất, vẫn là thời gian học đại học đi công viên ngồi xích đu với bạn gái, hôn hít gì đó. Nhưng hắn hiểu được tại sao Tần phu nhân lại mặc bộ huyễn phục sĩ nữ này, chỉ thấy ruybăng nàng đeo bên hông bay phấp phới trong gió, vờn quanh than người nàng, tư thái cực kỳ tuyệt đẹp, nhìn xa xa, giống như tiên nữ bay múa trên không trung, xông lên chín tầng mây, rất là xinh đẹp a!
Lý Kỳ nhìn, không khỏi ngây ngốc.
Theo thời gian trôi qua, độ cao của xích đu đã sắp ngang bằng với xà ngang rồi.
Không khí cũng dần dần trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, Tần phu nhân từ trên xích đu ngã xuống.
- Cẩn thận!
Lý Kỳ hô to một tiếng, xông lên phía trước.
- Xu Mật Sứ.
Ninh thị giữ lấy hắn.
Lý Kỳ đầu tiên là sửng sốt, rồi nhìn lên, hoá ra Tần phu nhân dùng hai chân móc lấy sợi dây đu, nhưng thấy đợi khi xích dây lên đến chỗ cao nhất, nàng phản dưới lưng xuống, toàn thân thể thành một hình C, trong khoảnh khắc này, chỉ thấy ngón tay ngọc ngà kia của nàng ngọc cầm cành liễu cắm vào trong bình hoa treo phía dưới cây gỗ thô.
Oaa!
Phía dưới lập tức bộc phát một tràng âm thanh cổ vũ như tiếng sấm.
Bất kể là thiếu nữ, hay là tài tử đều điên cuồng thét chói tai, vỗ tay không ngừng.
Chính ngay cả Mã Kiều luôn luôn cao ngạo không ai bằng cũng phải hô một tiếng "Hay".
Này đúng là muốn lấy mạng người nha! Lý Kỳ hơi thở gấp, chợt thấy Ninh thị bên cạnh dùng một kiểu ánh mắt hết sức quỷ dị dò xét hắn, không khỏi có vẻ hơi xấu hổ.
Lại thấy Tần phu nhân theo lực của xích đu, xoay người lên, chỉ trong nháy mắt, nàng đã đứng trên bàn xích đu, cành liễu bên hông lại xuất hiện trong miệng nàng.
Điều này thật sự là quá nhanh, Lý Kỳ căn bản cũng không có nhìn thấy rõ.
Bởi vì vừa rồi Tần phu nhân đổi chiều, làm cho biên độ dao động của xích đu có chút yếu bớt, nàng cũng nhân cơ hội xoay người lại, lại bắt đầu phát lực, xích đu lại lần nữa đong đưa rất nhanh, hết thảy đều có vẻ bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, xích đu lại lần nữa lay động đến chỗ cao nhất, Tần phu nhân lặp lại chiêu cũ, lại lần nữa đổi chiều ở trên xích đu, lần này thì Lý Kỳ không bị kinh hãi quá, mà là trợn to hai mắt, hơn nữa bởi vì lần này Tần phu nhân là lưng hướng về phía Lý Kỳ bọn họ, trong khoảnh khắc Tần phu nhân tay cầm cành liễu cắm vào bình hoa, cả người giống như đã bay ra ngoài, ngang bằng với mặt đất, giống như đang hái hoa trong mây mù, xinh đẹp đến cực điểm.
Tại thời khắc này thời gian dường như đều ngưng đọng.
Đúng là: Dương xuân nữ nhi tiếu ngữ mâu, lục dương ảnh lý đãng thu thiên. Thân khinh quần bạc lăng không vũ, nghi thị thường nga hạ cửu thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...