Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi mang theo ánh mắt dò xét đi tới, tóc búi lên, trong búi tóc đen có kèm theo một vài sợi tóc bạc chói mắt, trên người mặc một bộ váy lụa xanh đậm, vô cùng mộc mạc, bộ dạng cũng coi là mỹ lệ, xem ra lúc còn trẻ được coi như là một vị mỹ nhân.
Tần phu nhân quay đầu nhìn phụ nhân này, thoáng quan sát một chút, mới dùng một kiểu ngữ khí không chắc chắn nói: - Đây Đây có phải là Ninh tứ tỷ?
Phụ nhân kia nghe vậy mừng rỡ không ngừng, bước lên phía trước, vui sướng không ngừng nói: - Tam nương, đúng là muội à.
Tần phu nhân gật đầu có vẻ hưng phấn, nói: - Đã lâu không gặp, tứ tỷ vẫn khỏe chứ?
- Sức khỏe thì không có trở ngại, nhưng mà đúng là đã lâu rồi chúng ta không gặp. Ninh thị nói xong còn ngẫm nghĩ một chút, mới nói: - Tính ra cũng gần hai mươi năm không có gặp rồi nhỉ, tuy nhiên muội vẫn xinh đẹp như vậy, một chút cũng không đổi, ta thì đã già rồi, tóc đã bạc rồi.
Tần phu nhân nhìn Ninh tứ tỷ, trong lòng hơi cảm động, đủ thứ chuyện ngày xưa hiện về, cười khổ nói: - Tứ tỷ chớ giễu cợt tiểu muội, ai có thể không già được, cũng đều trải qua sinh lão bệnh tử. Hàng ngày nàng xem kinh Phât, điểm giác ngộ ấy vẫn phải có.
- Ta không dám giễu cợt muội, đây nếu để cho Trịnh nhị nghe thấy thì huynh ấy còn phải cười nhạo.
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng lại, vỗ vỗ trán nói: - Đúng rồi, suýt chút nữa ta quên Trịnh nhị đã thành hôn rồi, đáng tiếc
Tần phu nhân cười xin lượng thứ nói: - Chuyện đã qua rồi, mong tứ tỷ chớ nhắc lại.
- Được được được, tứ tỷ không nói nữa.
Ninh thị liên tục xua tay, nhưng trong mắt hiện lên một chút tiếc hận. Lúc trước Vương Dao và Trịnh Dật đúng cặp là trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, gần như tất cả mọi người đều nhận định bọn họ nhất định là một đôi, bao gồm cả cha mẹ của bọn họ. Đáng tiếc tạo hóa trêu người nha. Hiện giờ Tần Mặc đã chết, còn Trịnh Dật cũng lấy được thiếu nữ xinh đẹp, hết thảy yêu hận tình cừu cũng đều hóa thành mây mù, phiêu tán theo gió rồi.
Lý Kỳ nghe được thầm nghĩ, xem ra lúc trước Tần phu nhân và Trịnh nhị quả thật có quá nhiều chuyện cũ, chuyện này cứ một người quen biết cũ, chỉ cần gặp được Tần phu nhân, chắc chắn sẽ lôi Trịnh nhị ra để nói, nhưng chưa bao giờ có một người nào nhắc tới Tần Mặc, nghĩ chắc những người này đều tưởng Tần Mặc vung đao cướp người yêu, cho nên đều cười vào mũi Tần Mặc.
Ninh thị lại nói: - Nhưng có chuyện người làm tỷ tỷ ta đây muốn nói rõ với muội.
Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Chuyện gì?
Ninh thị thở dài: - Hai mươi năm rồi, tỷ tỷ tóc đã bạc rồi, mà muội chưa bao giờ tới thăm tỷ tỷ, ta đã nghĩ là cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại muội rồi, tam nương, muội thật sự rất tuyệt tình đấy.
Tần phu nhân sửng sốt, mặt lộ vẻ áy náy, nói: - Đây là tiểu muội không đúng, mong tỷ tỷ thông cảm cho.
Sau khi nàng gả vào Tần gia, thì quyết định làm một thê tử tốt. Là cửa chính không bước, cửa nhỏ không ra, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với người cũ, chỉ có còn một chút liên hệ với những con cháu thế giao như Lý Thanh Chiếu, Bạch Thiển Dạ này, nhưng là cực ít.
Ninh thị giả vờ cả giận nói: - Vậy hôm nay muội phải ở lại nói chuyện với tỷ tỷ mới được, nếu không tỷ tỷ sẽ không dễ dàng tha thứ cho muội.
- Nhất định, nhất định.
Ninh thị thấy Tần phu nhân nhận lời rồi, cười vui sướng. Đột nhiên ánh mắt liếc về phía Lý Kỳ ở phía sau Tần phu nhân, bất giác thoáng nhíu mày, dò hỏi: - Vị này không phải là Kim Đao Trù Vương sao?
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Vị tỷ tỷ này biết tại hạ?
Ai ôi!!! Ta sớm nên nghĩ tới. Ninh thị khẩn trương tiến lên, hành lễ nói: - Dân phụ Ninh thị có mắt như mù, chậm trễ Xu Mật Sứ, kính xin Xu Mật Sứ thứ tội.
Không hổ là người trong xã hội thượng lưu, ghi nhớ thân phận của mình từng thời khắc. Lý Kỳ chắp tay nói: - Không dám, không dám, Ninh tứ tỷ mau mau miễn lễ.
Tần phu nhân kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ, tỷ biết Lý Kỳ?
Ninh thị nói: - Tuy rằng ta cũng đã lâu rồi không ra khỏi cánh cửa này, nhưng Xu Mật Sứ danh chấn thiên hạ, đại danh như sấm bên tai, sao có thể không biết. Kỳ thật nàng chưa từng gặp Lý Kỳ, nhưng nàng nghe nói không ít chuyện liên quan đến Túy Tiên Cư, trong đó tất nhiên không thể thiếu chuyện của Lý Kỳ và Tần phu nhân, cho nên nàng thấy Lý Kỳ đến cùng với Tần phu nhân, liền nhanh chóng nghĩ đến người này có thể chính là Kim Đao Trù Vương đại danh đỉnh đỉnh.
Người phụ nữ này không thể khinh thường nha! Lý Kỳ khiêm tốn nói: - Ninh tứ tỷ quá khen, những cái đó chẳng qua đều là một số hư danh thôi.
Lúc này, nghe được có người mê trai nói: - Hoá ra đó chính là Kim Đao Trù Vương, nhìn thật là tuấn tú.
- Không phải ngài ấy xuất thân đầu bếp sao, trên đời này sao lại có đầu bếp anh tuấn như vậy, thật sự là không thể tin nổi.
- Ngài Ngài ấy đang nhìn ta sao?
- Ngươi đừng có dại trai, ngươi cũng đã biết Phong Nương Tử Thượng thính hành thủ trước đây là vợ của ngài ấy.
- Ồ? Nữ nhân đứng bên cạnh Ninh di kia là ai? Là Phong hành thủ sao? Nhìn thật sự xinh đẹp.
- Đó không phải là Phong hành thủ, là Tam nương Vương gia, nghe nói trước đây ở Thu Phong phường chúng ta cũng có danh tiếng lớn.
Không hổ là con cái nhà đại hộ, ánh mắt này không giống như người bình thường, từng câu đều là thật, chẳng lẽ những điêu dân kia có thể so sánh được. Tại thời khắc này, Lý Kỳ đã yêu nơi này, nghĩ thầm rằng, thật sự là chân trời nơi nào không có cỏ thơm nha, xem ra phải mỗi ngày đến một lần mới được.
Nghe thấy những người đó chỉ điểm, Tần phu nhân lại cảm thấy toàn thân có chút không được tự nhiên.
Ninh thị liếc nhìn Tần phu nhân, cười nói: - Xem ra tam nương muội thật sự đã lâu không ra ngoài.
Tần phu nhân thoáng gật đầu.
Ninh thị vốn cho là Tần phu nhân sang đây để thăm nàng, nhưng Lý Kỳ cũng đến, nàng biết Tần phu nhân đến chuyến này nhất định là có mục đích khác, liền hỏi: - Không biết Xu Mật Sứ và tam nương đến thăm tiểu phường, có gì chỉ giáo.
- Không dám, không dám. Tần phu nhân khẽ xoa cằm, thành thật nói: - Tứ tỷ, là như vậy, muội cùng Lý Kỳ chuẩn bị tới đây tỷ thí một phen.
Nàng không biết nói vòng vo cho lắm, có chuyện cứ việc nói thẳng.
- Tỷ thí?
Ninh thị kinh ngạc nhìn Tần phu nhân, lại liếc nhìn Lý Kỳ, lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Tỷ thí cái gì?
Tần phu nhân đột nhiên giơ tay chỉ về phía bên trái nói: - Xích đu.
- Xích đu?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, không kìm nổi bật cười ha hả, sau một lúc lâu, mới ngừng tiếng cười, nói: - Ta nói Tam nương, ta thật sự không có nghe lầm chứ?
Hắn vốn dĩ còn tưởng rằng là kiểu vận động nguy hiểm giống như nhảy cầu, trong lòng vẫn là thấp thỏm không yên, chưa từng nghĩ đến Tần phu nhân lại muốn tỷ thí trò xích đu đến trẻ con cũng có thể chơi với hắn.
Thật là phóng đãng đấy!
Xem ra phu nhân này thật sự rất đơn thuần, đây không phải cố ý để ta có lợi sao. Lý Kỳ trong lòng vui như nở hoa, thấp giọng nói bên tai Tần phu nhân: - Nếu như cô nghĩ lấy thân báo đáp, cứ nói thẳng là được, ta hãy còn có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo của cô, không cần phải như vậy. Ta thật sự hơi ngại.
Tần phu nhân trừng mắt liếc nhìn tên này một cái, nói: - Bây giờ nói mấy chuyện đó vẫn còn sớm, thi xong mới biết được.
- Rất vui lòng được tiếp.
Lý Kỳ cười hớn hở không ngừng.
Trong mắt Tần phu nhân hiện lên một vẻ bỡn cợt, nói: - Nói như thế, là ngươi đồng ý rồi.
Lý Kỳ hai tay dang ra, cười ha hả nói: - Ta thật sự không nghĩ ra được có lý do gì để cự tuyệt ân mỹ nhân này.
Ninh thị cũng là vẻ mặt cổ quái nhìn Lý Kỳ, nói: - Xu Mật Sứ muốn cùng tam nương tỷ thí trò đánh đu này thật sao?
- Có gì không thể sao?
Mã Kiều giành phần nói: - Xu Mật Sứ, ngài là đàn ông, phu nhân là phụ nữ, cuộc tỷ thí này cũng không khỏi quá không công bình. Thật là không thỏa đáng.
Tên khốn này, cố ý phá hỏng chuyện tốt của ta đúng không, mẹ kiếp, nếu ai dám phá hỏng chuyện này của ta, ta không tìm gã liều mạng không được. Lý Kỳ liếc nhìn Ninh thị, nghĩ lại, nhưng mà ở đây còn có người ngoài, ta phải cẩn thận một chút mới được. Thở dài, nói: - Vâng. Cuộc tỷ thí này có chút không công bình, nhưng mà, ôi, thịnh tình khó chối từ mà. Tam nương đã nhiều lần có lời mời, ta thật sự không đành lòng từ chối, hay là tam nương, ta có thể cho cô thêm một cơ hội lựa chọn.
Tần phu nhân quyết đoán đáp lại, nói: - Không cần.
Lý Kỳ hướng sang Mã Kiều rất bất đắc dĩ nói: - Ngươi thấy rồi đấy. Ta thật sự là khó xử nha.
Ninh thị đột nhiên nói: - Xin đừng trách vị tiểu ca này, kỳ thật trò đánh đu này nam nữ đều thích hợp, nam nhân không chắc đã chiếm ưu thế.
Tần phu nhân đột nhiên cười nói: - Tứ tỷ, vừa rồi tỷ cũng nghe thấy rồi, vậy làm phiền tỷ làm trọng tài giúp chúng muội.
Đây chớ không phải là tiết tấu của người chứng hôn à, ha ha, vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo nha! Lý Kỳ ngại ngùng nói: - Có cần phải lập chứng từ gì đó hay không?
Tần phu nhân trầm ngâm một lát, nói: - Ừm, có lẽ nên như thế.
Nhìn ta như vậy làm gì, không phải là sợ ta đổi ý chứ, lão tử đây nhất ngôn cửu đỉnh nha. Lý Kỳ cảm giác lại bị mạo phạm, nói: - Lập thì lập.
Tần phu nhân nói với Ninh thị: - Vậy làm phiền tỷ tỷ.
- Ồ, không có gì, ta sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.
Khi Ninh thị nói xong lời này, trong mắt còn lóe ra thần sắc hưng phấn.
Chỉ chốc lát sau, Ninh thị sai người mang giấy bút tới, Tần phu nhân rất nhanh đã viết xong một bản chứng từ, vô cùng đơn giản, Lý Kỳ xem không có vấn đề, khoái trá ấn ngón tay cái của mình lên trên mặt giấy.
Hắn cũng không dám loạn dùng bút lông.
Còn Tần phu nhân thì lại viết tên của mình lên phía trên, lại quay sang Ninh thị gật gật đầu.
Ninh thị đưa tay ra nói: - Ba vị, mời.
- Mời.
Lý Kỳ đi theo Ninh thị đến góc đông nam trong viện, chỉ thấy xa xa một cái giá xích đu cao cao đứng sừng sững, hai cây trụ cứng cáp dựng thẳng, thêm hai trụ xà đan chéo, phần dưới chôn sâu trong đất, đầu trên xà ngang buộc dây thừng chắc chắn, dây xích đu quấn quanh trên xà ngang, còn phía cuối là cột vào một lớn ổ quay mặt trên, trên xà ngang còn cột một cây gỗ thô, vuông góc với xà ngang.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn cái xích đu cũng đã cảm thấy cao rồi, nhìn ít nhất cũng cao ba trượng, sợ hãi nói: - Ninh tứ tỷ, xích đu này của tỷ đúng là khí thế nha, cái xích đu cao như vậy, nhưng mà đây cũng quá lãng phí rồi đấy, kỳ thật cứ làm cái chạc cây là được, dù sao cũng chỉ là giải trí mà thôi.
Ninh thị kinh ngạc nói: - Xu Mật Sứ chưa từng thấy xích đu này?
Sao nào? Ta nên thấy qua sao? Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Xích đu thì nhìn thấy không ít, chỉ là chưa có thấy qua cái xích đu cao như vây.
- Như vậy à!
Ninh thị mặt lộ vẻ mặt khó xử, lại nhìn Tần phu nhân, Tần phu nhân lén trừng mắt nhìn, nàng mới nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết đấy thôi. Xích đu này là chuyên dùng để tỷ thí đấy.
- Vậy sao?
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Vậy không biết cái này tỷ thí thế nào?
- À?
Ninh thị lại nhìn sang Tần phu nhân.
- Rất đơn giản.
Tần phu nhân chỉ tay vào cây gỗ thô vuông góc với xà ngang kia, nói: - Ngươi có nhìn thấy bình hoa treo ở phía trên không?
Lý Kỳ đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai đầu cây gỗ thô đều treo một cái bình nhỏ, lại tò mò ừ một tiếng.
Tần phu nhân nói: - Chúng ta mỗi người cầm hai cành liễu lên xích đu, theo dao động của xích đu, sau đó cắm cành liễu vào trong bình hoa.
Lý Kỳ cực kỳ sợ hãi, nói:
- Cô nói đùa gì vậy, cao như vậy, làm sao cô đu lên được, đúng là hồ đồ.
Xem ra hắn thật sự chưa từng chơi qua. Ninh thị giải thích: - Xu Mật Sứ đừng sốt ruột, hãy nghe tôi giải thích, kỳ thật cách chơi này gọi là đu dây cắm liễu, lát nữa sau khi người lên, sẽ có người lắc ổ quay kia, đưa xích đu lên cao tới một trượng, khi lên đến chỗ cao nhất, vừa lúc có thể cắm cành liễu vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...