Chu Hoa giơ tay lên yếu ớt nói: - Là là ta.
Cao Nha Nội chậc chậc hai tiếng, khinh miệt nói: - Lý Kỳ nói ngươi thật đúng là không có sai, khẩu vị của ngươi thật đúng là không giống bình thường chút nào.
Chu Hoa ủy khuất nói: - Cái này không thể trách ta, gia thất của ta cũng không thể so với Cao Nha Nội huynh, năm vị nữ tử này đều là ta nhìn thấy trong lúc vô tình, các nàng đều là tự chạy tới tửu lầu hát rong kiếm tiền.
Cao Nha Nội lắc đầu lia lịa, nói: - Đây đúng là Sài Thông, từ đó nói như thế nào.
Sài Thông thản nhiên nói: - Thật giả lẫn lộn.
- Đúng đúng đúng, chính là thật giả lẫn lộn.
Lý Kỳ nghe được cũng là kinh ngạc. Tứ tiểu công tử này đúng là giống như anh em sinh tư vậy, một ánh mắt là biết đối phương muốn nói gì, khó trách bốn người bọn họ hợp thể, ngay cả ta cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cao Nha Nội vung tay lên. Học ngữ khí của Lý Kỳ nói: - Năm vị muội muội, các cô đi ăn cho béo lên một chút rồi lại đến đi.
- Đợi đã.
Lý Kỳ nhấc tay lên, nói: - Các cô không cần nghe y, tiếp tục đi.
Cao Nha Nội khinh bỉ nói: - Lý Kỳ, ngươi không thể như vậy, ngươi không thể nhìn người ta là hoàng hoa khuê nữ, liền âm thầm tương trợ. Chúng ta là phải công bằng, công chính, công khai.
Ta công cái đầu ngươi! Lý Kỳ buồn bực nói: - Hôm nay ngươi đã uống thuốc chưa, làm sao ta biết bọn họ là hoàng hoa khuê nữ.
Cao Nha Nội nói: - Cái này nhìn là biết nha.
- Ngươi bớt ở đây khoác lác đi.
- Nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cuộc thứ gì đó đi?
- Ta ta không bát nháo với ngươi.
Lý Kỳ đối mặt với Nha Nội thiên phú dị bẩm, cũng thật không dám đánh cuộc cùng y trong phương diện này, trong lòng còn đang nói thầm, thật hay giả, thật sự có thể nhìn là nhận ra sao? Ánh mắt vụng trộm liếc lên trên đài, nhưng rốt cuộc là nhìn như thế nào a, ừ, lần tới phải tìm tên dở hơi này thỉnh giáo mới được.
Năm vị thiếu nữ kia không biết là tình huống gì, các cô cũng không biết ở đây ai lớn nhất, đứng trên đài chần chừ do dự, không biết làm sao, cho đến khi Tô Vân đứng ở phía sau đài gật đầu ra ám hiệu, các cô mới luân phiên tiến lên tự đàn tự hát.
Hoặc tỳ bà, hoặc đàn tranh, hoặc đàn cầm.
Có lẽ là quá căng thẳng, do đó lỗi sai chồng chất, lúc thì đàn sai, lúc thì hát lệch tông, hơn nữa các nàng không giống như những nữ tử trước đó, lời bài hát đều là tự mình viết ra, các nàng đều hát các ca khúc thịnh hành của Tống triều.
Phong Nghi Nô, Liễu Phiêu Phiêu, Từ Bà Tích nghe được đều lắc đầu, về phần Cao Nha Nội lại càng cúi đầu không nói, trong lòng vẫn chờ xem Lý Kỳ chê cười.
Duy chỉ có Lý Kỳ nghe hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thoáng gật đầu.
Năm người hát xong, tiếng vỗ tay vang lên, người vỗ tay chính là Lý Kỳ, nhưng hắn chỉ là một tay vỗ bàn, tay còn lại vẫn đang bịt mũi, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, đây chính là người ta muốn, các ngươi sẽ trở thành thương hiệu của tập đoàn Tứ Tiểu, tứ tiểu hoa đán.
Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều đơ người, đây bất kể là dáng dấp, hay là nhạc kỹ đều kém khá xa so với những người trước, người tốt không chọn, lại cố tình tuyển người kém, điều này làm người khác thật sự không thể hiểu nổi.
Duy chỉ có Chu Hoa mừng thầm, cười ha hả nói: - Lý đại ca, không ngờ là con mắt của huynh cũng giống như ta.
- Ngươi qua một bên chơi.
Lý Kỳ mỉa mai không lưu tình chút nào, nói đùa gì vậy, lão tử đây không có một chút hứng thú nào với mấy tú bà kia, lại hướng tới bốn vị thiếu nữ trên đài kia nói: - Các cô tên là gì?
Bởi vì lúc nãy khi các cô tự giới thiệu, giọng nói thật sự là quá nhỏ, Lý Kỳ căn bản không có nghe được, nhưng lời kia vừa thốt ra, hắn lại liên tục xua tay, nói: - Thôi đi, thôi đi, tên thật của các ngươi cũng chẳng ra sao muốn nổi danh, thì tên không cần cao nhã, nhưng phải dễ nhớ, như vậy đi, các cô cứ lấy "cầm kỳ thư họa" làm tên, kết hợp với một chữ "Tri".
Phong Nghi Nô thấp giọng thì thầm: - Tri Cầm, Tri Kỳ, Tri Thư, Tri Họa.
Từ Bà Tích nghe vậy trong mắt sáng ngời, nói: - Tên rất hay, thêm một chữ "Tri" ở phía trước "cầm kỳ thư họa", ý nghĩa đơn giản rõ ràng, quả thật là dễ ghi nhớ.
Nói đùa. Ta đây là sao chép từ chỗ dì Quỳnh Dao, mặc dù không lấy tên thâm ý như các cô, nhưng ở phương diện lăng xê, vẫn là không có bất cứ vấn đề gì. Lý Kỳ bĩu môi lắc đầu.
Bốn vị thiếu nữ đồng thanh nói: - Đa tạ đại nhân ban tên.
Việc đặt tên ở thời cổ đại này, nếu là nhân vật lớn đặt tên giúp ngươi, cho dù là cứt chó, thì cũng khiến người ta mừng rỡ như điên. Người khác vừa hỏi, tên này của ta là Xu Mật Sứ đặt cho, thì địa vị phải nói nhảy thẳng lên cao ba mét, đây thật không là nói đùa, nếu đích thân hoàng thượng ban tên cho, thì lại càng không còn gì để nói.
Những nữ tử còn lại đều là vẻ mặt ủ rũ, buồn bực.
Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Lý Kỳ, không phải ngươi đang nói đùa à?
- Người đã thấy ai bịt mũi nói đùa chưa?
- Cái này thì không có.
- Vậy còn không phải sao.
- Nhưng
Cao Nha Nội vừa mở miệng, đột nhiên ngừng lại, không đúng nha. Đây mới phù hợp với dự tính của ta, bốn vị nữ tử này cho dù gia nhập tập đoàn Tứ Tiểu ta, ta cũng sẽ không có hứng thú đối với các nàng, quan trọng là những người trước đó đừng vào là được rồi. Nghĩ đến đây, khóe miệng của y lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Lý Kỳ nhìn thấy sửng sốt, tên ranh này đang có chủ ý gì, chẳng lẽ ha ha, ta hiểu rồi.
Cao Nha Nội ho nhẹ một tiếng, nói: - Nếu ngươi đã nói được. Vậy thì được. Nói xong y lại hỏi:
- Vậy không biết những nữ tử còn lại thì sao?
Lý Kỳ cười tủm tỉm nói: - Không biết ý của Cao Nha Nội như thế nào?
Mặt đối với nữ nhân, Cao Nha Nội biểu hiện hết sức cẩn thận, không vội trả lời, thầm nghĩ. Hắn luôn đối nghịch với ta, ta nếu nói là không cần, nói không chừng hắn sẽ chiêu toàn bộ vào, vậy thì không được. Chi bằng ta nói ngược lại, thì nhất định hắn sẽ ngăn cản, vậy ta sẽ có thể thực hiện được rồi. Đĩnh đạc nói: - Cái đó còn phải nói nữa sao. Tất nhiên là tuyển toàn bộ.
- Đây
Lý Kỳ muốn nói lại thôi.
Cao Nha Nội âm thầm đắc ý, biết ngay ngươi sẽ phản đối, tất cả nắm vững trong tay a!
Nào biết Lý Kỳ đột nhiên gật đầu nói: - Được rồi, nếu Nha Nội đã nói như vậy, thì cứ làm như thế đi.
Cao Nha Nội lập tức giật bắn người, bông hoa hồng cài trên tóc rớt xuống, có thể thấy được biên độ và tần suất chấn động này lớn đến cỡ nào, một lát sau, y mới nói: - Ta không có nghe lầm chứ, ngươi đáp ứng rồi?
Nếu ta không đáp ứng, thì không phải cho ngươi đạt được mong muốn sao. Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên a, như thế nào cũng phải cho Nha Nội ngươi vài phần thể diện chứ.
- Không thể nha, đây ta kỳ thật trên công sự, ngươi không cần nhìn mặt ta. Cao Nha Nội lo đến độ thẳng nhảy lên.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Cần chứ, cần chứ.
Phong Nghi Nô các nàng vốn là không hiểu được, nhưng thấy Cao Nha Nội lo đến mức nhảy tưng tưng, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, đều cúi đầu cười trộm.
Thằng nhãi này sao hôm nay đổi tính rồi, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng để lại cho ta vài người nha. Cao Nha Nội tà tâm bất tử, nói: - Nhưng một lúc ngươi tuyển nhiều người như vậy, có thích hợp không? Không được, không được, rất không ổn, nhiều nhất thì tuyển một nửa. Thiếu Bạch, Sài Thông, Tiểu Cửu, các ngươi nói đi?
Hồng Thiên Cửu là một tên không tim không phổi, nói: - Ta không phản đối, nhiều người càng vui.
Sài Thông khẽ cười, nói: - Ta duy trì trung lập.
Phàn Thiếu Bạch lại hướng tới Lý Kỳ hỏi: - Ta tin tưởng Xu Mật Sứ làm như vậy, nhất định có lý do của huynh.
Một nửa? Shit, ngươi ăn cũng lớn đấy. Lý Kỳ cười nói: - Theo như Cao Nha Nội lời nói, tập đoàn Tứ Tiểu sẽ phát triển đa dạng hóa, đặc biệt là diễn kịch, việc này cần phải có lượng lớn nhân sự, nhưng mà khi danh tiếng của tập đoàn Tứ Tiểu vẫn còn chưa nổi, những người này đã tới phỏng vấn rồi, đủ thấy các nàng đều là người vô cùng tinh mắt, đều là người thông minh, căn cứ vào điểm này, các nàng cũng đã chiếm được tiên cơ, tuy nhiên, ta còn có một yêu cầu, nếu các nàng không thể đạt được yêu cầu này, thì ta vẫn sẽ suy tính khác.
Cao Nha Nội hỏi vội: - Yêu cầu gì?
- Tự tin.
Lý Kỳ nói: - Vẫn là câu nói kia, muốn người khác coi trọng, đầu tiên bản thân mình phải coi trọng mình, một người tự ti là không thể nào thành công, mà khi các nàng ở trên sân khấu, mặc dù tài nghệ rất cao, nhưng toàn thân đều lộ ra một sự tự ti, tuy nhiên, ta biết trong lòng nàng thật ra là hết sức kiêu ngạo, loại tự ti này là đến từ văn hóa Đại Tống ta, cho nên vẫn có thể cứu vẫn.
Nếu chúng ta mở tập đoàn Tứ Tiểu này, thì nhất định phải thay đổi loại tình huống này, các ngươi phải nhớ, không có được vĩnh viễn là tốt nhất, chỉ có khoảng cách mới có thể sinh ra sùng bái, ta muốn các nàng bất kể là ở đời thường, hay là trên sân khấu, vừa xuất hiện là có thể giống như trăng sáng, ánh sáng chiếu vào người, được người khác coi như tiên nữ, chỉ có thể xem từ xa, không thể khinh nhờn, nếu ngươi không thể rũ bỏ sự tự ti trên người, ta đây cũng chỉ có thể nói với ngươi một tiếng xin lỗi.
Nói xong hắn lại nói với Từ Bà Tích: - Về phương diện này, xin mời Từ nương tử huấn luyện các nàng nhiều hơn.
Từ Bà Tích không chút do dự, gật đầu nói: - Bà Tích nhất định sẽ không để cho Xu Mật Sứ thất vọng.
- Tốt lắm.
Lý Kỳ gật đầu, hắn chính là thích sự tự tin này của Từ Bà Tích, đối với xuất thân ca kỹ, cho dù là Phong Nghi Nô cũng có chút tự ti, duy chỉ có Từ Bà Tích này tuyệt không tự ti, chỉ từ việc nàng dám chủ động quyến rũ Lý Kỳ đã nhìn ra. Lại hướng tới đám người Cao Nha Nội nói: - Về việc huấn luyện ca kỹ thì giao toàn bộ cho Từ Bà Tích rồi, mấy người các ngươi khẩn trương dựng kịch đi, tranh thủ khiến mở cửa Rạp hát lớn này sớm một chút.
Cao Nha Nội buồn bực gật đầu nói: - Biết rồi.
Đột nhiên lại nói: - Nhưng mà ta lại có một đề nghị, để Từ Bà Tích diễn Mục Niệm Từ, và cả Hoàng Dung trong Thần Điêu cũng phải để Từ Bà Tích diễn.
Shit. Tên này đúng là tận dụng mọi thứ nha, mặt đối với nữ nhân, đầu óc xoay chuyển đúng là nhanh thật, nếu y có thể đem phần tâm tư này dùng vào việc đọc sách, danh hiệu Trạng Nguyên thật sự là dễ như trở bàn tay, xem ra chuyện quy tắc ngầm này, thật sự là thiên phú, là không học được, tên này nếu sau này làm ông trùm ngành giải trí, thì thật không biết phải quy tắc ngầm bao nhiêu minh tinh
Thật ra Lý Kỳ muốn cự tuyệt Cao Nha Nội, nhưng hắn vẫn phải kiêng nể mặt mũi của Từ Bà Tích, đây không cần nghĩ cũng biết, Cao Nha Nội mời Từ Bà Tích đến, nhất định là đã hứa hẹn không ít, cho dù công sự công luận, Từ Bà Tích cũng vô cùng thích hợp với hai nhân vật này, điều băn khoăn duy nhất, chính là sợ sau này khi diễn Thần Điêu, Dương Quá và Hoàng Dung này cấu kết lại, kịch võ hiệp yên lành kết quả lại biến thành kịch luân lý rồi, nghĩ thầm rằng, đáp ứng trước rồi nói sau, đến lúc đó tùy cơ ứng biến. Gật đầu nói: - Được, ta đáp ứng ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...